Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 126: Anh Hùng Không Thích Tăng Ca (10)



Thập Nhất biết nhiệm vụ của mình là phải trả thù cho Alice, nhưng cô hoàn toàn không muốn dính vào mớ bòng bong oán hận tình thù này. Cô vốn định chờ hào quang của Julia biến mất thì sẽ làm một đao tiễn cô ta xuống suối vàng. Nhưng coi bộ kế hoạch nhàn hạ của cô đi tong rồi.

Nhìn ánh mắt của Julia lúc này, cô biết là cả cô và Anna đều đã bị đưa vào tầm ngắm chung của nữ chính giả.

Thập Nhất được Anna đỡ dậy, gương mặt cô gái tràn đầy lo lắng, hơn ai hết, cô biết rõ sức mạnh của mình nên bây giờ đang vô cùng hối hận.

"Ta không sao, người bị thương mới là ta, cô đừng có làm bộ mặt đáng thương đó được không?"

Henry và Julia lo lắng chạy tới hỏi han cô, còn những người khác thì đứng vây quanh nhìn bằng ánh mắt xem trò vui.

Nữ chính giả này diễn thật sâu, nhìn gương mặt vô tội của cô ta mà xem.

"Thủ lĩnh, giờ ta mới biết là đá ở sư đoàn có thể tự chuyển động cơ đấy."

"Alice, ý ngươi là sao?"

Thập Nhất tự mình đứng dậy, bởi vì không có chứng cứ nên cô chẳng định vạch mặt Julia đâu. Cứ để cho cô ta tạm thời được hả hê đi.

"Giờ ta bị trọng thương rồi, có thể về nghỉ ngơi chưa?"

Nếu như Thập Nhất cứ cố gắng đổ tội cho Julia, chắc chắn người ta sẽ cho rằng cô vu oan cho Julia. Nhưng khi cô lấp lửng một câu như vậy thì hẳn sẽ có nhiều suy nghĩ trong lòng nam chính lắm.

Đợi khi cô đã rời đi, Henry quả thật đã đến hỏi Anna về việc tại sao cô ta lại đột nhiên mất đà ngã về phía trước như vậy.

"Thủ lĩnh, lúc ấy hình như có gì đó đã va vào chân của tôi, tôi không chắc nữa."

Julia đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng xen vào: "Sân tập của chúng ta cũng hơi gồ ghề, hẳn là cô ấy đã bị trượt chân rồi. Anna chắc chắn là không cố tình làm Alice bị thương đâu đúng không?"

"Vâng ạ, tôi chỉ muốn so tài với cô ấy thôi. Tôi cứ nghĩ Alice ghét tôi nên mới không muốn đấu nghiêm túc. Nhưng lúc nãy cô ấy lại đỡ tôi như vậy. Híc… là tôi đã nghĩ sai cho cô ấy rồi."

Đôi mắt Anna nhanh chóng hồng lên, đám thành viên nam xung quanh lập tức bao vây dỗ dành cô ta. Nói cái gì mà cô không cố ý, còn nói Alice chỉ là không tránh được, không phải vì đỡ cô nên mới bị ngã.

Nghe thấy mấy lời này, Anna nhíu mày nhìn bọn họ, cô trước đó cũng bởi vì những câu nói xấu xa về Alice nên mới có suy nghĩ không tốt với cô ấy. Nhưng hôm nay rõ ràng cô ấy có thể tránh được, lại lựa chọn lãnh toàn bộ cú đấm của cô.

Người như vậy, hoàn toàn không giống con người ham sống sợ chết, bỏ mặc đồng đội như bọn họ nói.

"Rõ ràng Alice mới là người bị thương, tại sao mọi người có thể ở đây để an ủi tôi. Nhưng không có lấy một người hỏi han sức khỏe của cô ấy?"

Một câu hỏi của Anna thành công làm đám thành viên đen mặt. Trong đám đông ấy, chỉ có một cậu thiếu niên nãy giờ vẫn luôn im lặng.

Oran ngày càng hiểu lý do tại sao ngày đó Alice lại hành động như vậy. Nếu cậu là cô, cậu cũng sẽ mặc kệ bọn họ.

"Chúng tôi… cô ta vốn không thích chúng tôi. Mỗi lần chúng tôi hỏi đến đều chỉ nhận được sự khó chịu của cô ta mà thôi."

"Anna mới tới nên không biết, chúng tôi ghét cô ta không phải chỉ bởi vì năng lực."

Thật ra trước đây, bởi vì có gương mặt đặc biệt đáng yêu, Alice mới đầu cũng được vài chàng trai theo đuổi. Mặc dù biết cô không có siêu năng lực, nhưng thân phận công nương cao quý của cô vẫn còn đó, một vài người vẫn là muốn kết thân với cô.

Nguyên chủ lúc ấy tính tình lầm lì ít nói, lại không biết từ đâu tung ra tin đồn rằng Alice rất kiêu ngạo, chế nhạo đám con trai trong sư đoàn đều không xứng với cô. Từ đó thì không còn ai muốn quan tâm đến cô nữa. Mà Alice cũng không giải thích, cô lúc ấy vốn không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, cho rằng như vậy sẽ bớt phiền phức.

"Tất cả thôi đi." Henry đột nhiên hét lớn, ngăn chặn những lời nói bàn tán về Alice.

Hắn biết với lòng kiêu ngạo của một anh hùng, thật khó để khiến bọn họ bao dung tính khí thất thường của một người đi vào cửa sau như Alice. Nhưng hắn đã quyết tâm sẽ rèn luyện cô, và hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh các thành viên lại có thể nói xấu về một thành viên cũ với người mới công khai như vậy.

"Từ hôm nay, bất cứ ai có hành vi nói xấu đồng đội, chia rẽ tinh thần đoàn kết của sư đoàn. Ta nhất định sẽ nghiêm trị trừng phạt. Ngay bây giờ, tất cả ba trăm vòng quanh sân. Ngay lập tức!"

Các thành viên lúc này mới đen mặt nhìn Henry, bởi vì vội vàng, mà bọn họ đã quên mất sự có mặt của thủ lĩnh ở đây.

Thập Nhất không biết tên nam chính đang góp phần gây thù chuốc oán thêm cho mình, cô lúc này đã về phòng và nằm trên giường. Bàn tay cô khẽ đặt ở bụng xoa xoa nhẹ, cho đến khi nội tạng đã thoải mái hơn thì cô mới dừng lại.

Không biết cô đã ngủ bao lâu, nhưng khi cái bụng sôi ùng ục thì cô buộc phải tỉnh dậy. Vừa tỉnh giấc đã trông thấy một người đang ngồi đó mỉm cười.

"Chị gái tảo biển, chị ngủ như chết vậy. Nếu ta là người xấu thì chị đã chết từ lâu rồi."

Thập Nhất không bất ngờ khi nhìn thấy hắn, cô ngồi dậy bình tĩnh hỏi hắn ta: "Ngươi có sở thích rình rập thiếu nữ xinh đẹp sao?"

"Xinh đẹp? Ai cơ?" Chàng trai anh tuấn chớp chớp đôi mắt xanh biếc của mình.

"Tảo biển mà cũng được gọi là xinh đẹp sao?"

Hắn ta vừa dứt lời thì một cơn gió lướt tới, thân hình đang ngồi trên ghế của hắn lập tức ngã xuống đất. Nhưng chỉ loáng một cái, thân hình cậu ta đã ở ngay phía sau Thập Nhất.

"Chị gái tảo biển, chị xấu còn không cho người khác chê sao?"

Nụ cười trên môi hắn không kéo dài được lâu, bởi lúc này hắn đã nhận ra chiếc gao găm đang kề ngay bụng mình từ lúc nào rồi.

"Wow, sao chị có thể đoán trước được hành động của ta vậy? Ta tưởng ở đây chỉ có tên Henry đầu phân kia có năng lực tiên đoán thôi chứ?"

Lại dám gọi nam chính là đầu phân thì chỉ có duy nhất một người mà thôi. Nhưng kệ cho hắn là ai, dám chê cô xấu thì hắn không xong với cô rồi.

Bàn tay Thập Nhất lập tức dùng lực, một đường dao cắt qua lớp áo ngang bụng.

"Oắt con, đã không có mắt thẩm mỹ thì sống cũng phí lương thực."

"Không phải oắt con, ta tên là Leon, lần trước đã giới thiệu với chị rồi mà."

Tốc độ của cô làm sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt Leon. Cô chẳng thèm nói chuyện với hắn, chỉ tập trung vào những vị trí yếu hại. Trên người hắn đã có mấy vết cắt, nhưng vẫn chưa cắt trúng vào da thịt. Bộ trang phục màu trắng của hắn rách đến tả tơi.

Khó khăn lắm, Leon mới nắm được hai cánh tay cô.

"Này, chị đã nhìn thấy da thịt của tôi thì phải chịu trách nhiệm đấy."

Động tác của Thập Nhất ngừng lại, cô nhìn xuống bàn tay đang nắm ở cổ tay mình, đột nhiên ngẩng lên hỏi hắn một câu: "Này, ngươi ghét ăn cá không?"

Leon nhìn cô ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu: "Sao chị biết?"

Hắn vừa trả lời xong thì cũng lãnh nguyên một cú đạp bụng như trời giáng.

Leon khuỵu xuống ôm bụng: Hắn lại có ngày bị lừa bởi chiêu đơn giản như vậy sao?

"Chị vừa xấu xí còn vừa xấu nết nữa. Bảo sao mọi người đều ghét chị như vậy. Đáng đời!!!"

Thập Nhất khoanh tay nhìn xuống hắn từ trên cao: "Nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay đấy."

Ai đó đã không biết rằng, những lời nói hôm nay của hắn chính là những lời khiến hắn hối hận nhất trần đời. Con đường kiếm vợ của ai đó đã gian nan lại càng gian nan hơn.