Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 347: Sức Hấp Dẫn Của Nam Trà Xanh (13)



Cảm giác gai người khi đọc những dòng chữ mờ ám ấy khiến Thần Vũ phải vội vàng vứt điện thoại ra xa.

Lã Phong nhận thấy bất thường từ bên cạnh, bởi vì bàn trang điểm khá gần nhau nên hắn vô tình đọc được nội dung trên màn hình điện thoại.

"Thần Vũ, nếu anh bị làm phiền thì phải nói ngay với quản lý, đừng vì cái mác fan hâm mộ mà nhân nhượng bỏ qua cho mấy tên bệnh hoạn, tới lúc hối không kịp đâu đấy." 

"Tôi… biết rồi."

Lã Phong chỉ cho rằng Thần Vũ bị một fan quá khích khủng bố tinh thần, dù sao nghệ sĩ như bọn họ đều sẽ gặp không ít trường hợp như vậy. 

Nhưng đối tượng lần này của Thần Vũ lại là người anh không có cách nào và cũng chẳng dám đối phó - Âu Dương Liệt.

Thần Vũ cứ nghĩ cảm xúc của hắn chỉ là nhất thời, vậy mà rốt cuộc chuyện này đã kéo dài suốt một năm qua. Thậm chí càng ngày, hắn ta càng có biểu hiện quá đáng hơn. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Âu Dương Liệt thôi cũng khiến anh cảm thấy thật kinh khủng.

Thần Vũ nhắm mắt tạm nghỉ trên ghế, anh phải ổn định cảm xúc lại trước khi bước vào chương trình. Không biết qua bao lâu, trên vai đột nhiên nặng lên, Thần Vũ giật mình mở mắt mới phát hiện người trước mặt là Phương Khả Mạn.

"Khả Khả…"

"Vừa nãy em gọi mãi mà không thấy anh trả lời."

"Vậy hả? Chắc do anh ngủ quên mất…"

Thần Vũ không có ý định công khai mối quan hệ của hai người nên chỉ khi không có mặt người khác bọn họ mới xưng hô thân thiết như thế.

"Mà em tìm anh có chuyện gì?"

"Anh thấy Lã Phong đâu không?"

"Anh cũng không rõ nữa. Mới nãy cậu ta cũng ở đây, chắc mới chạy ra ngoài rồi."

"Thôi bỏ đi. Ngày mốt anh đi sự kiện ở khách sạn Âu gia phải không?"

"Đúng vậy."

"Phải đem quản lý đi cùng đấy, hơn nữa đừng có tách ra."

Cảm nhận được sự quan tâm của cô, Thần Vũ khẽ cười: "Em không cần lo lắng vậy đâu. Dù sao anh cũng là đàn ông trưởng thành sắp 30 tuổi rồi."

"Cẩn thận không thừa. Thôi em đi đây, à… chuyển lời giùm em tới Lã Phong, nếu cậu ta muốn trốn thì chút nữa quay hình xong chạy nhanh chút."

"Hả?" Thần Vũ ngơ ngác.

Thập Nhất vừa đi khỏi, từ trong phòng thay đồ, bóng dáng Lã Phong thập thụt ló đầu nhìn ra.

"Cậu làm gì mà phải trốn Phương tổng vậy?"

"Ai nói tôi trốn chứ! Trong phòng thay đồ mát mẻ hơn, tôi vô ngồi tí không được sao?"

Bỏ đi, tranh cãi với tên cứng đầu này mệt lắm.

Thần Vũ định tiếp tục nghỉ ngơi nhưng Lã Phong đã ngồi xuống hỏi chuyện với ánh mắt dò xét: "Anh và chị Khả Mạn trở nên thân thiết như thế từ bao giờ vậy? Bình thường hai người không phải tranh cãi thì cũng là làm lơ nhau mà?"

"Trước đây bọn tôi có nhiều bất đồng quan điểm thôi, bây giờ không có thì sao phải tranh cãi cho mệt người?"

Lã Phong có vẻ nghi ngờ, hắn muốn nói gì đó nhưng bên ngoài đã vang lên thông báo chuẩn bị quay hình.

"Ra thôi."

Thần Vũ đứng dậy đi trước, sau đó anh giống như sực nhớ ra gì đó, quay đầu nói với Lã Phong: "Phải rồi, suýt nữa tôi quên nói với cậu điều này."

"Chuyện gì?"

"Tôi bị dị ứng hải sản đấy."

Trong đầu Lã Phong đầy dấu hỏi chấm???

"Chuyện đó thì liên quan quái gì tới tôi?"

Mãi sau đó hắn mới hiểu câu nói cùng nụ cười khi đó của Thần Vũ có ý nghĩa gì. Bởi vì phần thưởng dành cho đội chiến thắng hôm nay là một chuyến dã ngoại tại bờ biển xinh đẹp. 

Lã Phong - cố vấn của team B, giành được chiến thắng đầu tiên với tiết mục "Good Boy" lại không thể nở nụ cười vui vẻ!

Tên gian xảo khốn kiếp đó!



Thần Vũ trêu tức Lã Phong là vậy nhưng thực ra anh rất rõ thực lực team mình vốn không thể thắng trận này. Hôm ấy, buổi huấn luyện của team B đã diễn ra vô cùng nặng nề và đẫm nước mắt.  

"Còn cậu, Quách Tần."

"Dạ! Có em!" Quách Tần lần đầu tiên trông thấy bộ dạng hung thần của Thần Vũ nên đang rất hoang mang.

"Nhắc lại xem tôi đã nói những gì với cậu từ buổi tập đầu tiên?"

"Bởi vì scandal nên em chắc chắn sẽ là tâm điểm sự chú ý của khán giả ở trong tập này. Em phải… trình diễn thật hoàn hảo vì đây là cơ hội để em gây ấn tượng."

"Hoàn hảo của cậu là không khác gì một học sinh tiểu học đang trả bài thuộc lòng phải không? Tôi hỏi cậu, mỗi lần cất tiếng hát cậu đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?"

Quách Tần bị mắng đến không dám ngóc đầu lên. Hắn thấy mình là người ít bị dàn giám khảo chê bai nhất, vậy mà vào miệng Thần Vũ thì giống như không làm được gì ra hồn hết.

"Còn không mau trả lời tôi!"

"Thưa tiền bối, em chỉ nghĩ phải làm thật tốt thôi ạ."

"Không có gì khác nữa?"

"Không… có."

"Nói xem. Cậu có cảm nhận gì với lời bài hát tuần này?"

"Em thấy… hay ạ."

Thần Vũ cau mày, có vẻ anh đã phần nào tìm ra nguyên nhân khiến giọng hát Quách Tần chỉ có một màu nhạt nhẽo.

"Cách dễ nhất để cải thiện cảm xúc trong giọng hát là tự cậu phải hoàn toàn đắm mình vào trong giai điệu, lời ca, như thể nó là bài hát dành riêng cho cậu vậy."

Lý thuyết thì dễ hơn làm nên hôm đó Thần Vũ đã giao cho Quách Tần một bài tập về nhà riêng biệt.

"Hãy bắt đầu từ những bài hát có thể đem đến cho cậu cảm xúc thân quen nhất, bất kể là tình bạn, tình yêu hay là tình thân. Ngày mai tôi phải được nghe cậu kể câu chuyện của riêng mình thông qua lời hát. Rõ chưa?"

"Em… hiểu rồi."

Trong lúc buổi huấn luyện tiếp tục được diễn ra, có cô gái lặng lẽ đứng bên ngoài, thông qua cửa kính trong suốt quan sát Quách Tần. 

Một người có thể tự do điều khiển biểu cảm trên gương mặt đến tài tình như hắn lại không thể đem chút cảm xúc giả tạo vào trong giọng hát thì cũng thật kỳ lạ.

Thập Nhất chỉ đứng đó vài phút rồi quay người đi qua gian phòng bên cạnh, nắm chốt cửa giật mạnh một cái, người đang nấp phía sau cánh cửa lập tức ngã lăn ra sàn. 

"Cứ phải thập thò tránh mặt tôi mà không thấy mệt sao?"

Bị phát hiện, Lã Phong xấu hổ đứng dậy, cố ra vẻ tự nhiên: "Chị nói gì vậy? Dạo này nhiều lịch trình nên em bận rộn thôi, em không có trốn chị."

"Được. Nếu đã không trốn thì bây giờ tới phòng làm việc của tôi, chúng ta cần nói chuyện."

Lã Phong đã tự nhủ dù Phương Khả Mạn có nói gì hắn cũng sẽ bình tĩnh và không tranh cãi, không bỏ cuộc, nhưng hắn không ngờ cô gái ấy lại chủ động thừa nhận tình cảm với Quách Tần.

"Khả Mạn, chị đùa em sao? Tên nhóc đó đã vào Tinh Hoa gần hai năm, suốt thời gian ấy không có gì xảy ra, rồi bây giờ chị lại đột ngột nói thích nó?"

"Chuyện tình cảm vốn dĩ không thể giải thích. Tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cặn kẽ với cậu. Sau này tôi sẽ không để Quách Tần gây phiền phức cho cậu và ngược lại, cả cậu cũng vậy, tôi muốn một kết thúc hoàn toàn chấm dứt."

Thập Nhất lựa chọn đàm phán hòa bình vì đang sống nhờ thân thể và cuộc đời của Phương Khả Mạn, cô không thể duy trì mối quan hệ của nguyên chủ, nhưng ít nhất sẽ không tổn hại bọn họ nếu không cần thiết.

Đương nhiên điều này không được áp dụng với những người có hành vi gây hại cho Hắn.

"Em không tin! Chị chỉ đang hứng thú nhất thời vì bị thằng nhóc đó lừa gạt thôi. Em sẽ chứng minh cho chị xem!"

"Tôi biết Quách Tần trong ngoài bất nhất, có thể khiến cậu ngứa mắt nhiều chút, nhưng cậu không cần cố gắng bới móc khuyết điểm của hắn đâu, bởi vì tôi tình nguyện bao dung toàn bộ những điều đó."

"Lã Phong, một khi tôi đã nhận định thì ông trời cũng không thay đổi được. Sau này cậu có định làm gì thì cũng hãy suy nghĩ thật kỹ, vì tôi sẽ không bỏ qua cho người tổn hại đến hắn, dù là vô tình hay cố tình. Còn đối với Tinh Hoa, cậu vẫn là nghệ sĩ hàng đầu, những gì cậu nên được nhận một phần cũng sẽ không thiếu. Đó là toàn bộ những gì tôi muốn nói."

Cô đang bảo vệ một người đàn ông khác trước mặt hắn, thậm chí còn nhẫn tâm nói ra những lời uy hiếp thẳng thừng… Trái tim Lã Phong đau, đau lắm, nhưng dù hắn có tỏ ra đau đớn thế nào thì gương mặt cô gái kia cũng chỉ có duy nhất một biểu cảm không quan tâm ấy.

"Chị nói ông trời cũng không thay đổi được? Ha… nực cười thật! Tôi cũng từng vì tin tưởng mấy lời nói đó của chị nên mới chấp nhận lùi một bước, làm cái bóng suốt mấy năm qua. Vậy mà… chỉ sau một chuyến lưu diễn hai tuần, chị đã để người khác bước vào trái tim. Phương Khả Mạn, chị không thấy mình quá bất công với tôi sao?"

Biểu cảm của Thập Nhất quá đỗi điềm tĩnh khiến đối phương có cảm giác, trong mắt cô, sự phẫn nộ của hắn lúc này chỉ là trò hề không đáng cười.

"Phương Khả Mạn! Chị tàn nhẫn thật đấy!"