Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 122: Thuật ngữ tình yêu chưa được tải xuống (25)



Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Dương Mai Phương.

====

Trên đường lớn, đầu mào gà...... à không, giờ hắn đổi kiểu tóc rồi, tuy rằng vẫn hơi giống con nhím, nhưng ít ra là màu đen.

Đầu mào gà Trang Vô Tài cách không khí mà sờ kiểu tóc của mình, tầm mắt lại đặt trên quán cà phê đối diện.

Trước cửa kính, thiếu nữ yên lặng ngồi, giống như hình ảnh đọng lại trong bức vẽ, làm người ta không thể rời mắt.

Trang Vô Tài qua đường, đẩy cửa quán cà phê ra, đi đến bên cạnh thiếu nữ kia.

"Chị......"

Gọi một học sinh nhỏ tuổi hơn mình là chị, Trang Vô Tài hơi khó chịu.

Nhưng ai bảo hắn đánh không lại cơ chứ......

Trên giang hồ, nắm đấm người nào cứng thì địa vị người đó cao.

"Tới rồi hả."

Hoa Vụ ý bảo hắn ngồi xuống.

Trang Vô Tài ngồi xuống chỗ đối diện cô.

"Chụp được không?"

"Tôi làm việc, chị yên tâm đi." Trang Vô Tài nịnh nọt lấy điện thoại ra, "Chị xem."

Hoa Vụ nhấn mở ảnh chụp, phóng to ra xem, nhíu mày, không quá vừa ý: "Độ sắc nét thấp thế."

"Chị, thiết bị của chúng ta chỉ có thế......" Điện thoại vỡ màn hình của Trang Vô Tài đã là loại cao cấp.

"Thôi được, tạm chấp nhận." Hoa Vụ nghĩ tới kinh phí của mình cũng không nhiều, chỉ có thể hạ thấp yêu cầu, "Rửa ra, sau đó gửi đến địa chỉ này."

Độ sắc nét tuy không cao, nhưng số lượng ảnh chụp được không ít.

Chỉ cần là người quen, sẽ có thể nhận ra là ai.

Hoa Vụ viết một cái địa chỉ lên khăn giấy, đẩy cho Trang Vô Tài, lại dặn dò hắn hai câu.

"Được." Trang Vô Tài đồng ý xong, lúc này mới hỏi: "Nhưng mà người đàn ông này là ai?"

"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."

"......"

"Kinh phí không nhiều, chờ mai mốt có tiền, lại bù cho các anh." Hoa Vụ cũng không để bọn họ làm không công, vẫn trả lương chạy chân, còn vẽ cho họ một cái bánh*.

*bánh vẽ: những điều nghe hoặc nhìn có vẻ rất hoành tráng, tốt đẹp, hấp dẫn nhưng thực chất là điều không có thật, hoặc khó có thể xảy ra.

"Không sao không sao, chỉ là mấy việc nhỏ." Cô không trả phí chạy chân, Trang Vô Tài cũng đâu dám nói gì.

Ai bảo hắn là bại tướng dưới tay người ta chứ!

Phải chấp nhận thôi!

Trang Vô Tài hấp tấp tới, hấp tấp đi.

Hoa Vụ đếm đi đếm lại kinh phí còn thừa không nhiều của cô, kêu Diệt Mông ra.

【Sao nữa?】 Diệt Mông rất không kiên nhẫn, nghe âm nền còn có tiếng đối thoại kỳ quái, nhưng mà rất nhanh đã bị nó tắt đi.

Lại đang xem phim máu chó!

Việc thì không nghiêm túc mà làm, ngày nào cũng lười biếng cày phim!

"Nữ chính đi làm không có kinh phí làm việc sao? Ta nghèo như vậy, làm sao thực hiện công việc được? Mi xin cho ta ít kinh phí đi." Hoa Vụ lười sửa lại thái độ của Diệt Mông, vào thẳng vấn đề.

【Không có.】

"Ta cần mi có ích gì chứ?!"

Hoa Vụ cạn lời, bắt đầu than thở với Diệt Mông rằng phận làm gà trống thật khổ.

Diệt Mông hình như không quan tâm lắm, chờ Hoa Vụ mắng xong,【Ngài còn việc gì muốn tư vấn không?】

"......"

Ta......@!%*#&!

Hoa Vụ nghi ngờ vừa rồi rất có khả năng Diệt Mông đã tắt tiếng cô, căn bản không nghe cô nói!

Nhưng cô không có chứng cứ.

Diệt Mông nhiều lời một câu, 【Cô có thể tự kiếm, dựa vào đôi tay mình có được tiền tài!】

Hoa Vụ nhìn tay mình, "Không thích hợp lắm đâu?"

Làm việc trong kịch bản làm việc...... đây là thể loại sóng gió cuộc đời gì thế?

【Kiếm tiền đứng đắn.】

"......" Ta cũng chưa nói là không đứng đắn, cẩu hệ thống nghĩ gì thế!

Hoa Vụ chắp tay, để dưới bàn, đoan trang mà kiên cường: "Ta vẫn nên ăn bám thôi."

Con gái nhà khác còn ăn bám được.

Cô là con gái ruột của Lâm gia, ăn bám một chút thì làm sao?

Đúng lý! Hợp tình!

【Cũng đúng.】 Diệt Mông thấy cách này được, còn đưa ra kiến nghị cho cô: 【Vậy cô dỗ Lâm Võ một chút.】

"Thật tiếc là quỹ gia đình đều bị Trương Phân Lan tiêu sạch, đàn bà phá của!"

【......】

Diệt Mông bỏ lại một câu 'cố lên', chạy mất dạng.

......

......

"Lâm Võ, nhiều năm như vậy, tôi làm trâu làm ngựa cho ông, ông lại đối xử với tôi thế này hả?"

Sáng sớm hôm sau Hoa Vụ bị tiếng gào của Trương Phân Lan đánh thức.

Từ phòng đi ra đã thấy Trương Phân Lan đang cầm điện thoại rít gào.

Ánh mắt Hoa Vụ quét đến cái bàn, ảnh chụp rơi lung tung trên đất, khóe môi cong lên.

Tốc độ làm việc của Trang Vô Tài vậy mà nhanh ghê.

"Con đàn bà đó là ai? Có phải là thư kí của ông không? Tôi biết ngay là hai người có gì đó mà, ông còn nói với tôi là làm việc...... các người làm việc tới trên giường luôn rồi!!"

"Ông đã tới tuổi nào rồi, cô ta mới bao lớn, thậm chí làm con gái ông còn được, ông có biết xấu hổ hay không?!"

"Tôi nghĩ nhiều? Tôi thấy hết rồi!! Ảnh chụp đều đã gửi đến trước cửa nhà tôi rồi!!"

"Con đàn bà đó chính là đang khiêu khích tôi!"

Trương Phân Lan gào thét xong thì khóc, lúc thì khóc lóc kể lể công lao của mình mấy năm nay, lúc thì mắng Lâm Võ không có lương tâm, không biết xấu hổ.

Hoa Vụ rót cho mình một chén nước, yên lặng ngồi ở cửa phòng xem Trương Phân Lan biểu diễn.

Chắc là do tức giận quá, Trương Phân Lan cũng không phát hiện ra mình có một khán giả.

Trương Phân Lan cãi với Lâm Võ xong, tức giận đến đỏ mặt tía tai, điện thoại cũng bị bà ta đập hỏng.

Hoa Vụ đứng dậy, nhặt một tấm ảnh trên bàn lên.

Sau bức ảnh viết một câu —— bà thím già, bà căn bản không xứng làm vợ anh ấy!

Trong ảnh, người phụ nữ trang điểm tinh tế xinh đẹp kéo cánh tay Lâm Võ, bộ dáng rất thân mật.

Cha ruột nữ chính, diện mạo không kém, lại còn giàu, có rất nhiều phụ nữ lăm le ông ta.

"Dì Trương, dì thấy chưa, tôi đã nhắc nhở dì rồi." Hoa Vụ đặt ảnh chụp lại trên bàn, để ngửa mặt chữ lên, "Phải đề phòng ba tôi tìm tiểu tứ, dì có thể thượng vị, người khác cũng có thể thượng vị, mọi người đều cạnh tranh công bằng mà."

Tầm mắt Trương Phân Lan dừng ở trên dòng chữ đó, ba chữ bà thím già phá lệ chói mắt.

Trương Phân Lan xé bức ảnh đó ra, dữ tợn nhìn Hoa Vụ: "Lâm Du...... mày muốn thấy tao mất mặt phải không?"

"Đâu có." Hoa Vụ nói giọng chân thành: "Tôi chỉ đang quan tâm dì Trương thôi."

Trương Phân Lan đứng lên, chỉ vào mấy tấm ảnh trên mặt đất: "Mày biết từ lâu rồi có phải không?"

Đây là bất ngờ mà nó nói trước đó?

"Mày biết ba mày có phụ nữ khác bên ngoài, ở nhà còn cố ý nói cho tao nghe..... ngầm xem tao mất mặt, đúng hay không?"

Trương Phân Lan lại gần Hoa Vụ, khuôn mặt đỏ bừng vặn vẹo.

"Tôi đâu có." Trước đó cô chỉ suy đoán, có khả năng trong đoạn thời gian này Lâm Võ đã có người phụ nữ khác ở ngoài, nhưng cô không có bằng chứng, "Dì Trương, dì là người nhà của tôi, sao tôi lại muốn nhìn dì mất mặt được."

Tôi sẽ tự tay đóng gói bà thành một chú hề.

"Dì Trương phải cố chịu đựng nha, so với tiểu tứ xa lạ, tôi vẫn thích dì hơn." Hoa Vụ cổ vũ Trương Phân Lan, xoay người chuẩn bị về phòng.

Trương Phân Lan đột nhiên động.

Bà ta duỗi tay muốn nắm tóc Hoa Vụ, trong mắt đều là hận thù dữ tợn.

Cũng không biết là hận ai, nhưng bây giờ bà ta chỉ muốn có một chỗ để xả ra.

Dường như Hoa Vụ mọc mắt sau lưng, nghiêng người tránh đi.

Trương Phân Lan vồ hụt, không kịp dừng, mông lại bị đá một cái, trực tiếp nhào về phía trước.

Rầm ——

Trương Phân Lan đụng ngã kệ tủ, chai lo vại bình rớt lung tung trên đất.

"Bao nhiêu lần rồi." Hoa Vụ lắc đầu thất vọng, "Vẫn chưa biết điều, mỗi lần động thủ với tôi, chịu khổ vẫn là bản thân dì, cần gì phải vậy chứ."

Trương Phân Lan ngồi trên đất, tay còn bị vụn thủy tinh đâm chảy máu.

Lúc đầu bà ta chỉ hơi trợn mắt kinh ngạc, sau đó cũng chỉ còn lại phẫn nộ méo mó.

"Lâm Du......"

Hoa Vụ từ trên cao nhìn xuống bà ta, cười đến cực kì mỉa mai: "Dì Trương, dì hơn thua với tôi làm gì? Đâu phải tôi ấn đầu ba tôi bắt ông ấy ngoại tình, đây chính là người đàn ông mà dì chọn đó."

Đường tự mình chọn, quỳ cũng phải đi cho hết.

Hoa Vụ thấy mình thân là người lớn trong nhà, giúp Trương Phân Lan sớm ngày phát hiện sự thật, cô đã làm hết bổn phận rồi.

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Bởi vì không thể miêu tả chi tiết, cho nên rất nhiều chỗ đều trực tiếp lược đi, mọi người hiểu ý nghĩa là được!

Ném vé tháng một chút nha các bảo bối ~

====

4 chương rồi nhỉ!!!