Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 363: Kiêm chức sau khi nằm vùng (20)



Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Niniii.

Beta by DMP.

====

Lộp bộp!

Những giọt mưa to bằng hạt đậu từ trên trời rơi xuống.

"Không phải chứ." Hoa Vụ ngửa đầu nhìn vòm trời đã bị mây đen giăng kín, mặt đầy vẻ bi thương, "Ta chính là con gái ruột của người đấy! Lương tâm của người không biết đau sao?"

Độ Hàn quay đầu nhìn cô, đại khái là không biết cô đột nhiên phát điên cái gì.

Những giọt nước mưa không chút thương tiếc nào rơi trên má Hoa Vụ, ép cô cúi đầu.

Lương tâm của cha ruột hiển nhiên là không biết đau.

Sau vài giọt mưa lác đác, nhanh chóng biến thành cơn mưa to tầm tã, tiếng cả thế giới bị gột rửa, đinh tai nhức óc.

Hoa Vụ chẳng mấy chốc đã như gà rớt vào nồi canh.

Che mưa không có tác dụng gì, cô dứt khoát mặc kệ, "Để bão táp tới dữ dội hơn chút đi."

Độ Hàn đứng ở đằng xa gọi cô: "Khe núi phía trước có nhà dân."

Khe núi phía trước, có ánh đèn rải rác, lờ mờ trong cơn mưa.

Nhưng mà có thể xác nhận bên đó đúng là có người.

Bọn họ tìm được một con đường có thể đi xuống, nhưng trời đang mưa, lại còn là buổi tối, không nhìn rõ đường, đường núi cũng không phải quá dễ đi.

Cũng may, sau khi xuống chân núi một đoạn, rừng cây trở nên rậm rạp, chắn được một ít mưa.

"Aiss......"

Hoa Vụ bật đèn pin bỏ túi trong tay lên, quét qua phía Độ Hàn: "Sao thế?"

Độ Hàn đang nhìn xung quanh, không thấy gì hết, hắn dựa vào ánh đèn pin của Hoa Vụ nhìn xuống mu bàn tay: "Không có gì, có lẽ là cành cây."

Hoa Vụ tắt đèn pin đi, suy cho cùng cũng chỉ có một chiếc như vậy, phải dùng tiết kiệm một chút.

Đi trong rừng được nửa tiếng, Hoa Vụ tiến vài bước đuổi kịp Độ Hàn, "Anh chắc là anh đi đúng hướng chứ?"

Trong rừng rậm đã không còn thấy ánh đèn.

Sơ ý một chút là có thể sẽ lạc đường.

Nếu mà bọn họ đi lạc, vậy đêm nay sẽ phải qua đêm ở chỗ này.

Độ Hàn chống thân cây, như thể đã kiệt sức, "Đúng."

Hắn nói xong câu này, thân thể đột nhiên ngã xuống, cắm đầu xuống gốc cây.

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ: "???"

Nói ngã là ngã ngay được?

Hoa Vụ vô cảm ngồi xổm xuống, kiểm tra hơi thở trước, vẫn may...... Chưa chết.

Hoa Vụ túm hắn lên, gọi mấy lần cũng không thấy có phản ứng gì.

"......"

Quả nhiên khó làm người tốt.

Hoa Vụ nhìn xung quanh, hay là ném hắn ở đây, đợi cô tìm được cứu viện, lại quay lại cứu hắn......

Hoa Vụ cảm thấy cái ý tưởng này không tồi, lập tức động tay kéo hắn tới tán cây có thể tránh mưa bên cạnh, sau đó không chút thương tiếc rời đi.

【Đây là cách mà cô làm người tốt?】 Diệt Mông đột nhiên lên tiếng.

"Ta cũng đã tìm chỗ trú mưa cho hắn rồi." Hoa Vụ bày vẻ mặt 'mi còn muốn như thế nào nữa'.

Nói xong, Hoa Vụ lại qua bên cạnh lấy một chiếc lá, đặt trên người Độ Hàn, "Vậy là được chứ gì?"

【......】

"Đảm bảo an toàn cho bản thân đương nhiên là điều kiện ưu tiên hàng đầu, thân mình còn chưa lo xong, đã muốn đi cứu người khác, đây không phải là tìm chết à?" Hoa Vụ an lòng yên dạ rời đi.

【...... Có lý.】

Không biết Diệt Mông là không còn lời gì để nói, hay thật sự cảm thấy cô nói cũng có lý, trực tiếp tắt tiếng.

......

......

Kích thước của thôn làng không tính là lớn, có khoảng hơn chục hộ, cách nhau không xa.

Đột nhiên có người lạ xuất hiện, nhà nào cũng có người đi ra ngoài, đứng quan sát dưới mái hiên.

"Cô gái, đây là bạn cô à?" Hai người đàn ông đỡ Độ Hàn vào trong hộ gia đình cho Hoa Vụ trú mưa kia.

"Đúng vậy, cảm ơn mọi người."

"Không có gì." Hai người đàn ông cười chất phác, "Sao bạn cô lại ngất thế?"

Hoa Vụ đã thay quần áo sạch sẽ do nữ chủ nhà của hộ gia đình này đưa, đang cầm khăn lông lau tóc, nghe vậy thì lắc đầu: "Tôi cũng không biết, đột nhiên liền ngất đi."

Độ Hàn hẳn không phải vì vết thương do súng bắn trên người.

Lúc đi xuống, hắn vẫn ổn, cũng không thở mạnh tiếng nào.

"Ba Tập, để ông cháu tới xem chút đi." Người đàn ông mới nói chuyện bảo đứa bé bên cạnh đi gọi người, lại giải thích cho Hoa Vụ: "Ông của Ba Tập rất giỏi, có thể chữa rất nhiều bệnh."

......

......

Đứa bé đỡ ông Ba Tập ra, ông Ba Tập đi lại có hơi bất tiện, nhưng nhìn từ khuôn mặt, tinh thần lại rất tốt.

Ông kiểm tra vùng mặt và cổ của Độ Hàn trước, sau đó là tay......

Lúc tay phải Độ Hàn lộ ra, ông Ba Tập liền nói thẳng: "Trúng độc, có thể là bị côn trùng có độc cắn lúc ở trong rừng."

Trong rừng có đủ loại côn trùng có độc, những người quanh năm sinh sống ở nơi này, liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.

Côn trùng cắn Độ Hàn cũng không phải loại kịch độc, trong thôn bọn họ có phương thuốc dân gian riêng, có thể giải độc.

"Ngủ một giấc là ổn." Đợi bọn họ làm xong, nói với Hoa Vụ: "Đêm nay hai người cứ nghỉ ngơi ở đây đi, có yêu cầu gì, cứ nói cho mẹ Ba Tập, để cô ấy giúp cô."

Mẹ Ba Tập chính là nữ chủ nhà khi nãy đưa quần áo cho Hoa Vụ, chị ta hơi ngượng mà đứng ở một bên, thấy Hoa Vụ nhìn qua, cười gượng một cái, lại gục đầu xuống.

"Được rồi, mọi người cũng về đi."

Đám người hiếu kỳ dần dần tản ra, xung quanh trở nên vắng vẻ.

Bởi vì phòng không đủ, cho nên Hoa Vụ và Độ Hàn ở chung một phòng.

Ba Tập ôm một cái chăn bước vào, trải bên cạnh Độ Hàn.

Mẹ Ba Tập cũng bưng một chút đồ ăn tiến vào, chị ta vẫn dè dặt như cũ, ra hiệu cho Hoa Vụ ăn.

"Chị không biết nói?"

Ba Tập vừa trải chiếu vừa giải thích: "Mẹ em mắc bệnh, cổ họng không khỏe."

Hoa Vụ nhìn về phía mẹ Ba Tập, mẹ Ba Tập gật gật đầu, lại cười chỉ chỉ đồ ăn.

"Lát nữa tôi sẽ ăn."

Mẹ Ba Tập gật đầu, đi ra ngoài với Ba Tập.

Hoa Vụ đóng cửa lại, lấy điện thoại từ trong túi ra trước, pin còn 40%, nhưng nơi này cũng không có tín hiệu.

Hoa Vụ mới vừa cất điện thoại, cửa lại bị đẩy ra.

Mẹ Ba Tập một mình đứng ở cửa.

"Sao thế?"

Ánh mắt của mẹ Ba Tập dừng trên những đĩa thức ăn kia.

Hoa Vụ nhìn theo ánh mắt của chị ta, "Lát nữa tôi sẽ ăn."

Bàn tay thô ráp của mẹ Ba Tập túm quần áo, vò qua vò lại.

Trên mặt khuôn mặt đen đúa do phơi nắng lộ ra vài phần do dự, đôi môi khô nứt khẽ đóng mở, nhưng không có âm thanh phát ra.

"Sao thế?" Giọng điệu Hoa Vụ ôn hòa hỏi: "Chị có chuyện gì sao?"

"Mẹ Ba Tập?"

Bên cạnh vang lên tiếng của ông Ba Tập, mẹ Ba Tập có vẻ kinh hãi, lập tức rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng lại.

Một hồi lâu sau, cô quay đầu nhìn Độ Hàn đang nằm trên giường một cái.

Mũ và khẩu trang của hắn đều đã được cởi ra.

Nhìn qua cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi.

Trông thật đẹp.

Hoa Vụ nhìn vài lần rồi thu hồi ánh mắt, lấy súng từ sau eo ra.

Cô có một khẩu, Độ Hàn có một khẩu, Hoa Vụ đếm đếm mấy viên đạn còn thừa, lần lượt nạp vào.

Hoa Vụ đánh giá căn phòng, đây là một căn phòng không có cửa sổ, cũng chỉ có một chiếc giường, bên cạnh có đặt một cái rương gỗ, trên rương gỗ có để vài thứ đồ lặt vặt.

Trừ cái này ra, cũng chỉ có đồ ăn mà lúc nãy mẹ Ba Tập mang vào.

Xác định không có nguy hiểm gì trong phòng, Hoa Vụ đưa mắt về phía những đĩa thức ăn đó.

Cô đứng dậy lấy một nửa trong đống đó, nhét dưới gầm giường.

Con gái ở bên ngoài, không nên tùy tiện ăn uống lung tung.