[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc!

Chương 71: Sủng trong sủng là ngàn vạn đau thương (11)



" Xa Thi Mạn, nàng cũng thật quá đáng! "

Hoắc Cẩn Thừa vừa bước vào đến cửa của tẩm cung đã quát tháo.

Mộc Trà đang ngồi bên bàn uống trà, sắc mặt cũng không có lấy một tia hoảng sợ. Chậm rãi nâng mi, đứng dậy: " Vương thượng. "

* Choang *

Chén trà nóng từ tay Mộc Trà bị Hoắc Cẩn Thừa hất xuống đất, chén vỡ thành từng mảnh, nước trà nóng cứ thế bắn vào chân Mộc Trà.

" Nàng còn có tâm tình ở đây thưởng trà sao? " Hoắc Cẩn Thừa quát lớn

Cô hơi nhăn mày, giọng nói ngày càng lãnh đạm: " Vương thượng, người đây là có ý gì? "

Ánh mắt Hoắc Cẩn Thừa trầm xuống, lạnh lẽo treo trên khoé môi: " Nàng làm càn ở thận hình ty trẫm đã bỏ qua rồi, bây giờ còn giở trò với Tư Nạp, bây giờ Tư Nạp vì việc làm của hoàng hậu nàng mà động thai khí, Xa Thi Mạn nàng càng ngày càng khiến trẫm thất vọng! "

Lời của Hoắc Cẩn Thừa vừa dứt, Mộc Trà liền lạnh nhạt mở miệng: " Vương thượng, sự thất vọng này của người cũng không phải ngày một ngày hai. Vì cớ gì người nhất định cho rằng là Xa Thi Mạn thần hại đến hoàng tự của người? "

* Chát * Một tát rơi trên gò má thon gầy xinh đẹp kia.

" Nàng càng ngày càng quá đáng! "

Hoắc Cẩn Thừa trong lúc tức giận đã giáng xuống mặt nàng một bạt tai, hắn có hơi hốt hoảng, tâm can như phế liệt lại, không thể tin được mà nhìn người trước mặt.

Mi dài khẽ nhắm lại, Mộc Trà câu lên nụ cười chế giễu, thanh âm ngày càng lạnh xuống, " Tốt... "

Hoắc Cẩn Thừa không thể tin vào mắt mình, hắn nhìn nữ tử trước mặt, gương mặt nàng mang theo nét cười chế giễu rất rõ, đôi mắt nàng sâu không thấy đáy, lạnh nhạt nhìn hắn như nhìn một kẻ qua đường không hơn không kém.

Hoắc Cẩn Thừa thừa nhận hắn đau đớn trong tâm, nhưng nghĩ đến Tố Tư Nạp đang hôn mê bất tỉnh ở Tường Hy cung bên kia, hắn lại không thể kiềm chế mà thốt ra những lời cay đắng.

" A Nạp nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, không cần biết là ai làm trẫm đều sẽ tính lên đầu nàng. "

" Nàng ấy xước một vết, trẫm sẽ lột da, róc thịt nàng, bị đau ở đâu, trẫm sẽ khiến nàng chịu đau gấp trăm vạn lần... Vì vậy nên Xa Thi Mạn, nàng nên cầu cho nàng ấy không sao đi, bằng không trẫm sẽ khiến nàng chết không toàn thây! "

Hắn lạnh lẽo thốt ra từng câu từng chữ, song nàng vẫn không có phản ứng, cuối cùng nàng câu lên nụ cười nhàn nhạt.

Đồng tử Hoắc Cẩn Thừa co lại một vòng, hắn nhìn nữ tử kia đến một nét ôn nhu cũng không còn, trên mặt nàng là nụ cười nhàn nhạt mang theo lạnh lẽo. Chúng như từng tảng băng nhọn đâm sâu vào tâm can hắn, đau đớn khôn nguôi.

" Ta yêu chàng đến sâu sắc... Hoắc Cẩn Thừa, có hay không chàng cũng thấy ta hạ tiện?! "

Từng thanh âm tê tâm phế liệt thốt ra từ thanh quản bóp chặt lấy trái tim đang đập mạnh kia của Hoắc Cẩn Thừa, hắn trơ mắt nhìn nàng, thê lương đó, đau đớn đó, lần đầu tiên Hoắc Cẩn Thừa cảm nhận rõ như vậy.

Nàng lướt ngang qua người hắn, trên mặt nàng vẫn là nụ cười tự giễu, cuối cùng nàng rời đi, mặc kệ hắn chôn chân tại chỗ.

Cuối cùng, từ bên ngoài truyền đến tiếng cười thê lương, giọng nói tâm can phế liệt như lôi cả máu tươi và thanh quản.

" Ta quả thực hạ tiện! "

Tẩm cung chỉ còn lại tĩnh lặng vô biên, Hoắc Cẩn Thừa như nhận ra mình vừa mất đi thứ gì đó, đau đớn khôn nguôi, cuối cùng hắn rời đi trong cô tịch.

Ai người nắm lấy vai ta, cùng ta trải qua một đời tĩnh mịch. Ai người gọi trái tim ta, chở che ta một kiếp lênh đênh.

- " Dung nhan này, một lần che chở là cả ngàn năm. "

- " Dung nhan này, một lần che chở là cả ngàn năm. "

- " Dung nhan này, một lần che chở là cả ngàn năm. "

....

Thời gian Tố Tư Nạp bị thích sát đã tới, nàng ta trúng độc.

Mọi ngày Mộc Trà ở trong khuôn viên Trường Xuân Cung phơi nắng, đến một chút cũng không buồn động vào, hôm nay lại đặc biệt nghênh đón từ sớm.

Cô đã chờ ngày này gần một năm rồi!

Hôm ấy, Hoắc Cẩn Thừa đến.

" Thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường đi Tây Vực một chuyến. "

Mộc Trà chậm rãi nâng mi mắt, lạnh lẽo nhìn hắn, hỏi: " Tây Vực? Vì sao? "

" A Nạp bị thương, chỉ có Hoa Lý Mạn Kỳ của Tây Vực mới có thể giúp mẫu tử nàng ấy bình an. "

Mộc Trà không mở lời, thật lâu sau mới đáp: " Thần là hoàng hậu của Viêm triều, người có thể đem hoàng hậu của mình đến nước địch để đổi lại thuốc dẫn cho phi tử mình sủng ái sao? "

" Ý trẫm đã quyết... "

“Họ sẽ dâng hoa Lý Mạn Kỳ tới. " Hoắc Cẩn Thừa nghiêng đầu, không nhìn, nói từng chữ từng chữ rõ ràng: "Điều kiện là nàng phải tới đó làm khách một tháng. "

Câu lên nụ cười chế giễu, ánh mắt Mộc Trà lạnh lẽo đi không ít: " La Cố Bố Nhĩ đã chết dưới tay Xa Thi Mạn, vương thượng, người nói xem Liêu Tử Ái Nặc có tha cho thần không? "

Giọng nói của nàng ngày một nhẹ xuống, cuối cùng nàng nhìn hắn, câu lên nụ cười nhàn nhạt, chất giọng nàng như thể đang kể một câu chuyện nực cười nhất thế gian.

Hoắc Cẩn Thừa không có động tĩnh gì, bởi hắn sớm đã nghĩ đến chuyện này: " Sẽ không có chuyện gì đâu. "

" Thần không muốn... "

" Nàng phải đi! " Hoắc Cẩn Thừa lạnh nhạt thốt từng chữ

Ánh sáng trong mắt nàng dần dần tan vỡ, chậm rãi buông tay hắn, Hoắc Cẩn Thừa đang rời đi, bỗng dừng bước như an ủi: " Sẽ không sao đâu. "

" Nếu như ta có thể sống sót trở về, muôn sông nghìn núi, ngươi có nguyện cùng ta ngắm sao? "

Thanh âm của nàng nhẹ hẫng, rơi vào tai hắn lại tan thương đến tê dại, hắn không đáp, chỉ lẳng lặng rời đi.

...

Những người biết Mộc Trà đi Tây Vực không nhiều, Khả Lạc cùng Tố Tiên vẫn luôn thắc mắc vì sao đột nhiên nàng phải đi sứ Tây Vực, Hoắc Cẩn Thừa cũng không tới tiễn. Khi đi, hắn đang ngồi bên giường Tố Tư Nạp, tâm tư rối bời.

Trong đầu hắn toàn là hình ảnh nàng hôm đó. Hắn không dám đến gặp nàng, hắn sợ mình sẽ đổi ý. Không được, A Nạp của hắn nhất định phải bình an, mà Tây Vực đã lập cam kết sẽ không hại đến tính mạng

Nhìn ra ngoài cửa sổ qua bức rèm long phụng, là ngói gác lưu ly chốn thâm cung, sẽ không làm hại tính mạng nàng, nhưng, nàng sẽ phải chịu những giày vò ra sao?

Mộc Trà cũng đang hướng về phía Tường Hy cung, nhưng ánh mắt không xuyên qua nổi bức tường thành cao dày này.

" Vương hậu, mời đi thôi. " Sứ giả Tây Vực thúc giục một cách kỳ quái, ánh mắt Lăng Vân Triệt tràn ngập lo lắng.

Nàng vẫn luôn nhìn về cửa cung trống trơn, ánh mắt nàng cũng dần trống rỗng theo.

Hoắc Cẩn Thừa từ đầu chí cuối không hề ngẩng đầu, Tố Tư Nạp đang hôn mê, Lý Ngọc tiến vào, hắn hỏi nhỏ: " Đi rồi? "

Lý Ngọc khẽ gật đầu: " Hoàng hậu đứng ngoài cung rất lâu.”

" Viết thêm một bức thư cảnh cáo Liêu Tử Ái Nặc, nếu nàng có mệnh hệ gì, trên dưới Tây Vực, toàn bộ chôn theo.”

Lý Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy một Hoắc Cẩn Thừa tàn nhẫn như thế. Hắn không dám nói gì hơn, vâng dạ đáp lời rồi kính cần lui ra ngoài.

Hoắc Cẩn Thừa hôn nhẹ lên trán Tố Tư Nạp.

A Nạp của hắn đã bình yên rồi, nhưng sao trái tim hắn vẫn đau như cắt?

Không biết vì sao, hắn chợt nhớ tới quãng thời gian hai người còn chinh chiến bên nhau. Thì ra trong chớp mắt đã xa xôi như vậy.

Nàng, yên lặng vô thanh y như sự tồn tại của mình. Gần đây hắn luôn nhớ đến nàng, cũng không phải nhớ về những chuyện khắc cốt ghi tâm. Đó là đêm đầu trong quân trướng hắn, lòng muốn chối từ nhưng vẫn đón nhận, là trên chiến trường với mũi tên xám bạc ý chí hăng say, là bóng giương cung tựa song cửa Tường Hy cung, là Trấn Nam Sơn nàng cúi đầu cố sức dùng tay trái nặng nề chỉnh trang y phục. Tất cả đều bình thường như nước chảy, nhưng sao vẫn cứ trôi nổi trong tâm can hắn không thôi?

A Mạn, giờ nàng đang nghĩ gì?

- Dung nhan này, một lần che chở là cả ngàn năm...

_____

Cập nhật đợt bão 7 chương vào 25/7.

Thân!