[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc!

Chương 78: Hỷ gia tại thượng! (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" 308... " Mộc Trà hơi ngước mặt, ánh mắt híp lại, chậm rãi nhét vào một cái thẻ đen

* Cạch * Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, Mộc Trà vác trên vai gậy bóng chày, chậm rãi tiến vào.

Phòng bao bên trong rất lớn, nhưng vẫn chưa có người.

Chậm rãi ngồi xuống salon lớn, Mộc Trà đem gậy bóng chày đặt nhẹ xuống nền, ánh mắt hơi nheo lại, khoé miệng cong lên một đường nhè nhẹ, hai chân vắt chéo, đem từ không gian ra không ít rượu loại mạnh. Những bình thủy tinh đựng chất lỏng màu đỏ bị ném đầy trên bàn, dưới đất cũng bị đặt không ít.

* Cạch * cửa lớn bị người đẩy ra, một đám nam nhân tiến vào.

Ba_____

Đèn phòng bao đột nhiên sáng lên, mấy gã đã đi vào hết, một gã đang đóng cửa.

" Chậc, đại ca hôm nay gọi gái à? Nhiều rượu thế này? " một gã hỏi.

" Này em gái, đi nhầm phòng à? " một gã khác hỏi lớn, gương mặt kéo lên nụ cười ghê tởm như muốn ăn tươi nuốt sống thiếu nữ trước mặt.

Mộc Trà ngồi trên ghế salon, chậm rãi đứng dậy, nghịch ngợm lọn tóc mai, tay còn lại khẽ nắm vào gậy bóng chày, mỉm cười nhàn nhạt: " Không đâu. "

" Chậc, đẹp thật, mày ra hỏi đại ca xem theo quy tắc cũ hay... haha... " Một gã khác quay đầu nhìn bốn gã còn lại.

" Được được, để tao ra hỏi thử. " một gã đứng gần cửa hớn hở chuẩn bị mở cửa

" Hàng lần này ngon thật, không biết lão đại kiếm ở đâu... "

" Mẹ kiếp, sao cửa không mở được thế? " Gã kia kêu lên.

Mộc Trà hơi nghiêng đầu, ánh mắt nheo lại, " Đương nhiên là không mở được rồi... Tới đây, tao mời mày uống rượu... "

Lời vừa dứt, thiếu nữ một giây trước còn đứng bên kia, giây sau đã đứng trước mặt gã, khoé miệng thiếu nữ câu lên nụ cười nhàn nhạt, gậy bóng chày trong tay trực tiếp đập vào một bên mạn sườn của gã.

" A... " Hắc Nhất bị đánh văng sang một bên tường.

" Mẹ kiếp, Hắc Nhất, con điếm này... Tao nể mặt... A... " Hắc Tam lời còn chưa dứt đã bị một gậy đập vào bụng, cả người ngã xuống đất

" Mẹ kiếp... Bắt con điếm này lại... " Hắc Nhị mãi sau mới hoàn hồn, lập tức hô lớn.

Ba người còn lại lao lên, Mộc Trà câu lên nụ cười nhàn nhạt: " Mở miệng ra là con điếm này còn điếm kia, vậy thì để hôm nay lão nương cho bọn mày thấy thế nào mới là ' Điếm ' thực sự... "

Gậy bóng chày trong tay lao tới, lách qua đám người, một gậy lại một gậy đập vào lưng kiến Hắc Nhị ngã xuống đất, tiếp sau đó là hai người còn lại.

Mộc Trà nhìn đám người đang vật vã nằm dưới đất kia, câu lên nụ cười nhàn nhạt, " Bây giờ tao mời bọn mày uống rượu được chưa? "

Năm người nằm quằn quại trên nền đất lạnh, ánh mắt tràn lên nỗi ám ảnh kinh hoàng, không thể tin được mà nhìn người trước mặt, mỗi gậy mà bọn họ nhận đều rất đau, thiếu nữ trước mặt chỉ độ mười sáu mười bảy, nhưng mỗi đòn đều là chí tử. Bọn họ quả thực không biết đã chọc phải người nào...

" Tao hỏi lại, bây giờ tao mời bọn mày uống rượu được chưa? "

Thanh âm băng lãnh vang lên bên tai, bọn họ nước mắt nước mũi tèm nhem, chỉ biết gật đầu như gà mổ.

" Đến đây, ngồi xuống. " Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt.

Đám đàn em kia khó hiểu nhìn cô, Mộc Trà cũng rất bình tĩnh trả lời lại: " Cho chúng mày 3 giây, đến đây, ngồi xuống. "

Bọn họ bị đánh đến xương cốt rụng rời, cuối cùng chỉ có thể lết đến bên.

Đem một chai rượu đặt đến đối diện, ngón tay Mộc Trà chậm rãi gõ vào bàn: " Uống. "

Đám người: "... "

Để bọn họ ngồi xổm uống rượu à?

" Đây đều là của chúng mày, không đủ thì thêm nữa. "

Mộc Trà chỉ vào toàn bộ rượu trên bàn, cùng với số rượu phải chất đống trên mặt đất vì bàn không còn chỗ chứa.

Đây là muốn uống đến chết người à?

Đám người nhìn toàn bộ đống rượu trên bàn và dưới đất, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt...

Uống hết chỗ này có thể chết thật đấy!

Mộc Trà nhìn đám đàn em đang trần trừ bên kia, ngón tay khẽ động trên gậy bóng chày, bọn họ nhìn lấy, lập tức mỗi người một chai, thi nhau uống.

Không phải bọn họ không biết đường ra ngoài, mà cái cửa kia không thể mở được.

Một đám người khổ sở uống rượu, trong người đã có chút men say nhưng đau đớn trên thân thể vẫn không thể giảm bớt được bao nhiêu.

* Cạch * Cửa lớn bị người mở ra, nam nhân mặc áo hoa hoè tiến vào, dáng vẻ lười biếng, dày da bóng loáng lọc cọc kêu.

Phong Diệp trên tay vẫn còn cầm điện thoại đặt trên tai, hắn đóng cửa vào, lười biếng quay người.

" Bọn mày làm gì thế? " Phong Diệp nhìn thấy mấy đứa đàn em của mình đang ngồi bò lê lết dưới đất thì mày hơi chau lại.

Đám đàn em của hắn uống rượu đến mặt đỏ tía tai, ngã trái ngã phải, bò lê trên đất.

* Xoạt * Con dao gọt trái cây lập tức xoẹt ngang qua mặt hắn, Diệp Phong phản ứng nhanh, lập tức nhìn xung quanh cảnh giác: " Kẻ nào? "

* Bộp bộp * Tiếng vỗ tay vang lên trong không gian.

Mộc Trà chậm rãi đi ra từ góc tối, khoé miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt: " Né tốt lắm. "

Ánh mắt Phong Diệp khẽ híp lại, nhìn đến người trước mặt, sau đó câu lên nụ cười nhàn nhạt: " Hỷ tiểu thư sao lại ở đây? "

" Cái này thì phải hỏi anh rồi. "

Thiếu nữ ban nãy còn đứng bên kia mỉm cười nhàn nhạt, hiện đã đứng trước mặt hắn.

* Choang *

Trong chớp mắt, một chai rượu giáng xuống đầu Phong Diệp

" Mẹ kiếp... " Phong Diệp vừa kịp chửi một câu theo bản năng, chưa kịp phản ứng đã bị đập tiếp một chai nữa vào đầu.

Máu tươi chảy xuống từ nơi bị đập, phía trước tối mờ, cuối cùng hắn ngã xuống đất.

_____

Mọi thắc mắc có thể liên hệ ở:



[ Facebook chính ]



[ Facebook dùng để đăng tiểu thuyết ]

Cảm ơn vì đã ủng hộ mình suốt thời gian qua.