Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 120



Vinh Vương Phi vẫn không chịu từ bỏ, nước mắt lưng tròng thương lượng: “Uyển Dư, con bình tĩnh, không nên xúc động, mấy ngày nữa chúng ta lại nói chuyện này được không?”

“Không được!” Tề Quốc Công phu nhân vừa mới đến đã tức giận bước nhanh tới, bà nhận được tin tức khá trễ, tức giận nhìn chằm chằm Vinh Vương Phi đang rơi nước mắt: “Có phải Vinh Vương phủ các ngươi lại muốn lật lọng đúng không, năm đó khi đến cầu thân, nói còn hay hơn hát, lừa con gái của ta làm người chịu tội thay, kéo dài suốt bảy năm, suốt bảy năm đó. [Mọi người đọc nhanh hơn ở gacsach.org nha <3]

Năm ngoái, vì để dỗ dành Uyển Dư đừng rời đi, đã thốt ra lời hứa này với trời đất, giấy trắng mực đen rõ ràng, vốn dĩ cho rằng các ngươi sẽ giữ lời, chưa từng nghĩ tới, trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt!”.

Ngón tay Tề Quốc Công phu nhân run rẩy chỉ Thẩm Khắc Kỷ đang nằm bất động trên tuyết: “Sau khi hắn ta khỏi bệnh, bèn xuất hiện thói trăng hoa, nuôi dưỡng tiểu thiếp, còn rước vào cửa, sủng đến vô pháp vô thiên, hôm nay còn suýt chút nữa hại chết Uyển Dư.

Chuyện đã đến nước này, chúng ta muốn hòa ly cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Uyển Dư đã nói đến mức này, các ngươi vẫn không chịu tuân thủ lời hứa để cho nó đi. Các ngươi muốn ép nó chết mới vui vẻ sao, hay là ép nó đi làm ni cô mới vừa lòng. Coi như ta cầu xin các ngươi, các ngươi có chút lương tâm, buông tha cho con gái của ta đi!”

Tề Quốc Công phu nhân đấm ngực dậm chân, nước mắt rơi đầy mặt.

Lời nói của bà như ngọn lửa, khiến một nhà ba người Thẩm Khắc Kỷ đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ.

Khóe miệng Vinh Vương Phi mấp máy, muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời. Nhận thấy những ánh mắt sắc bén ở xung quanh, khuôn mặt già nua của bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Ta viết.”

Thẩm Khắc Kỷ nằm trên tuyết cố hết sức ngồi dậy, làm liên lụy đến vết miệng thương, khuôn mặt sưng tấy bầm dập vặn vẹo. Hắn ta phun ra một ngụm nước bọt đầy máu, lần này giọng nói càng thêm rõ ràng: “Thư hòa ly, ta viết.”

“Phúc Lễ.” Vinh Vương Phi nắm lấy khăn tay

Thẩm Khắc Kỷ từ từ đứng lên: “Mẫu phi, khiến nàng ấy chậm trễ nhiều năm như vậy, đủ rồi, thật sự đủ rồi.”

A Ngư nhìn hắn ta một chút, vậy mà cũng còn lại một chút lương tâm.

Tạ Sùng Sơn liếc hắn ta một cái: “Coi như ngươi còn có chút khí phách.”

Thẩm Khắc Kỷ giật khóe miệng, cười còn khó coi hơn cả khóc.

Khóe miệng Vinh Vương Phi nhếch lên, dường như muốn nói gì, nhưng Chung phu nhân vốn là bạn thân của bà ta mấy năm nay, không để ý tới vô số người xung quanh, nắm lấy tay Vinh Vương Phi, kéo bà ta qua bên cạnh: “Tạ thị đã quyết định, thái độ của Tạ gia cũng rất kiên quyết, ngươi có nhiều lời cũng vô ích, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ánh mắt mọi người sao. Ngay cả khi ngươi ép không cho Thế Tử hòa ly, Tạ thị đau lòng đi làm ni cô, chẳng phải cũng giống như hòa ly sao. Đến lúc đó hai nhà các ngươi sẽ hoàn toàn trở mặt, các ngươi cũng đuối lý trong chuyện này, lan truyền ra ngoài thì chính các ngươi mới là người chịu thiệt. Viết thư hòa ly xong, ít nhiều còn chừa chút thể diện cho nhau.”

Đạo lý này Vinh Vương Phi đều hiểu, nhưng bà ta luyến tiếc, luyến tiếc những lợi ích do Tạ Uyển Dư mang lại, bà ta cho là Tạ Uyển Dư vẫn còn tình cảm với con trai của bà ta.

Trong lòng Vinh Vương Phi đấu tranh, nhìn về phía A Ngư.

A Ngư ngước mắt lên, nhìn Vinh Vương Phi.

Bốn mắt nhìn nhau, Vinh Vương Phi muốn tìm một chút quyến luyến và bất đắc dĩ trên mặt nàng, nhưng cái gì cũng không có, vẻ mặt nàng bình tĩnh đến mức không nhìn ra bất kỳ tình cảm nào, chỉ lẳng lặng nhìn qua, nhìn đến mức khiến da đầu Vinh Vương Phi tê dại, cả người đều khó chịu.

Vinh Vương Phi không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, đầu lưỡi quay cuồng, bả vai sụp xuống, cả người như mất hồn.

Rất nhanh, Tử Tô cầm giấy bút trở về, phía sau là hai nha hoàn khiêng một cái bàn nhỏ.

A Ngư đưa tay tiếp nhận, trực tiếp ngồi trên tuyết, dựa vào bàn viết một lần là xong. Nàng muốn viết một bức thư hòa ly, nhưng thế giới này không thể hưu phu, nên chỉ có thể lấy lui làm tiến xin thư hòa ly.

Không viết ai đúng ai sai, rất công bằng thoải mái, chỉ nói cả hai không đồng lòng, khó có thể một lòng một dạ, từ nay về sau hai người có thể tự do kết hôn, không tranh chấp về tài sản, nàng chỉ lấy lại của hồi môn của Tạ gia, không cần vinh hoa phú quý của Vinh Vưng phủ.

Viết xong, A Ngư ký tên, đứng dậy rời đi.

Bước chân của Thẩm Khắc Kỷ có chút loạng choạng, quỳ xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm một lúc, cầm lấy bút chấm mực, tay phải không khống chế được mà run rẩy.

A Ngư nhìn qua, ánh mắt hơi híp lại, nếu Thẩm Khắc Kỷ sống chết không chịu ký, nàng cũng không ngại đe dọa một chút, bọn họ cũng có khá nhiều điểm yếu.

Thẩm Khắc Kỷ ngước mắt nhìn A Ngư một cái, đột nhiên trong lòng có cảm giác trống trải hoang vắng không thể diễn tả được, sau đó lại cảm thấy bản thân thật nực cười. Hắn ta hít sâu một hơi, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái viết xuống tên của mình.

Khoảnh khắc bỏ bút xuống, hai vai buông lỏng trong vô vọng, Thẩm Khắc Kỷ nhẹ nhàng thở ra một hơi, chia tay cũng tốt, hắn ta không cần áy náy vì để Tạ Uyển Dư phải gánh tội nữa.