Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 135



Một ngày sau, trong cung ban chỉ dụ tước bỏ chức vị của Thế Tử Thẩm Khắc Kỷ, vĩnh viễn không được làm quan trong triều.

Lão Hoàng Đế cảm thấy cùng cảnh ngộ với Thẩm Khắc Kỷ vì cũng “mắc phải lỗi mà nam nhân khắp thiên hạ đều mắc phải”, nhưng để xảy ra chuyện xấu đạo văn trong giới văn đàn thì không dễ để thủ hạ lưu tình, hơn nữa, bản thân ông ta cũng có chút không vui vì bị lừa dối.

Cùng với thánh chỉ của hoàng thượng, còn có ma ma của Lưu Hậu đi phía trước, họ đến để khiển trách Vinh Vương Phi. Hiện giờ phụ tử Tạ gia đang chiến đấu với quân Đột Quyết ở ngoài tiền tuyến, Vinh Vương Phi thì hay rồi, ở sau lưng làm cho phu nhân Tề Quốc Công tức đến hộc máu hôn mê bất tỉnh, triều đình dù thế nào cũng phải làm gì đó. Vì vậy, Vinh Vương Phi bị khiển trách nặng nề một trận, đồng thời bị phạt cấm túc trong một năm.

Bị đả kích hai lần liên tục, Vinh Vương Phi ngất xỉu tại chỗ, sau đó tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ bi thương cùng tuyệt vọng, nếp nhăn trên mặt hằn sâu ba phần, trông già đi hơn mười tuổi.

Trong khi Vinh Vương Phi ngày đêm lấy nước mắt để rửa mặt, Thẩm Khắc Kỷ mất hết ý chí, lẩn trốn tại biệt trang, sống mơ mơ màng màng chỉ biết lấy rượu giải sầu.

Dường như cuộc đời của hắn ta chỉ còn lại hai thứ: Rượu và Nguyễn Mộ Tình.

Nguyễn Mộ Tình từ trước đến nay chưa bao giờ hy vọng Thẩm Khắc Kỷ quên đi nàng ta như bây giờ, hoàn toàn quên đi nàng ta.

Mấy ngày nay nàng ta cảm thấy mình lúc nào cũng như sống trong địa ngục, nàng ta nằm mơ cũng không nghĩ rằng Thẩm Khắc Kỷ lại có mặt khác bạo ngược như vậy.

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, nếu không phải trong lòng nàng ta còn nghĩ đến Lưu Hồng Huy, e rằng nàng ta đã bất chấp mọi thứ sống chết với Thẩm Khắc Kỷ rồi.

Thẩm Khắc Kỷ tên biến thái này, tên ác ma này! Sẽ có một ngày nào đó, nàng ta sẽ trả lại cho hắn ta tất cả những gì hắn ta đã áp đặt lên nàng ta, bao gồm cả gốc lẫn lãi.

Nguyễn Mộ Tình nghiến răng suy nghĩ.

Cứ như vậy nửa tháng sống không bằng chết trôi qua, Nguyễn Mộ Tình cuối cùng cũng tìm được cơ hội, dùng đồ trang sức để thông đường, chui qua lỗ chó trốn thoát ra ngoài.

Sau khi thoát khỏi biệt trang này, nàng ta lần theo trí nhớ tìm đến biệt trang của Lưu Hồng Huy. Biệt trang đó nàng ta đã từng đến hai lần.

“Ngươi cái đồ ăn mày, cút xa đi một chút, ngươi có biết đây là đâu không?”

Người canh cửa quát mắng, lúc này Nguyễn Mộ Tình đầu bù tóc rối, mặt mũi tím tái, sưng vù, vô cùng thải hại, trông giống như một người ăn xin.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt Nguyễn Mộ Tình sáng lên, vạn phần kích động xông lên phía trước: “Là ta, Thôi thúc, ta là Nguyễn cô nương!”

Thôi thúc sửng sốt, nheo mắt nhìn kỹ, sau khi nhận ra mới kinh ngạc nói: “Nguyễn cô nương, ngươi thế này là sao vậy, gặp phải ăn cướp sao?”

Khuê danh nữ tử rất hiếm khi lộ ra bên ngoài, cho nên Thôi thúc vốn đã nghe nói qua hai ba chuyện của Nguyễn Mộ Tình, cũng không coi Nguyễn cô nương này là Nguyễn cô nương nổi danh khắp thiên hạ kia. Ông ta chỉ biết hai năm trước, chúa tử có dẫn về một cô nương xinh đẹp họ Nguyễn, nhưng ông ta không biết tên gì, người sống ở đâu, con nhà ai. Khi đó ông ta thấy chúa tử có phần thích Nguyễn cô nương, còn tưởng rằng chúa tử sẽ thêm một mỹ nhân nữa, nhưng sau này lại không nghe thấy tin tức gì.

Nguyễn Mộ Tình bật khóc: “Thôi thúc, người cứu cứu ta.”

Thôi thúc vội vàng mở cửa cho nàng ta vào, vừa gọi tiểu nha hoàn đến đỡ nàng ta, vừa sai người đi bẩm báo với Lưu Hồng Huy.

Nhìn người hầu nhấc chân bước về hướng cửa, Nguyễn Mộ Tình tim đập dữ dội, Lưu Hồng Huy sẽ đến chứ?