Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 140



Nguyễn Mộ Tình nghe tin liền cười, cười và cười rồi lại không cười nổi nữa. Đối với Thẩm Khắc Kỷ của hiện tại mà nói, có lẽ bị điên cũng là một chuyện tốt, có thể trốn tránh mọi thứ.

Nàng ta nhìn vào mình trong gương với khuôn mặt được trang điểm đậm, tu dưỡng hơn một tháng, vết thương trên mặt của nàng ta đều biến mất, lại có thể khôi phục lại vẻ đẹp hoa dung nguyệt mạo như xưa. Thân thể này mới chỉ mười tám tuổi, là cái tuổi đẹp nhất của một đời người, xinh đẹp tươi tốt mơn mởn như hoa, nhưng không ai thưởng thức.

Nguyễn Mộ Tình khẽ cắn khóe môi, nàng ta sống ở đây hơn một tháng, Lưu Hồng Huy chưa một lần tới thăm, giống như không biết sự tồn tại của nàng ta. Nhưng trên thực tế, hắn nhất định biết, nếu không những người hầu ở đây làm sao dám đưa nàng ta vào ở lâu như vậy, còn cho ăn sung mặc sướng, thậm chí còn mời cả đại phu đến.

Chuyện đạo văn đã tạo ra ngăn cách khó mà xóa nhòa giữa hắn và nàng ta, giai đoạn này, nàng ta luôn suy nghĩ làm thế nào để giành lại trái tim của hắn, xà phòng thủy tinh, xuyên không tam**bảo, nhưng chỉ cần có thể trêu ghẹo như trước thì đều có thể khiến Lưu Hồng Huy nhìn nàng ta với ánh mắt khác, nhưng nàng ta biết rằng nó là như vậy nhưng không phải tại sao nó lại như vậy. Nếu biết điều này sớm hơn, năm đó khi nàng ta nhìn thấy những tình tiết như vậy nhìn thì sẽ nhìn kỹ hơn hoặc tìm trên baidu, ít nhất sẽ không hết cách xoay sở như bây giờ.

Nguyễn Mộ Tình nhíu mày, nhìn khuôn mặt thanh tú trong gương, mày rậm dần thưa thớt, sắc đẹp chính là vũ khí lớn nhất của nữ nhân.

“cô nương, đại nhân đến rồi.” Tiểu nha hoàn bẩm báo một tiếng.

Nguyễn Mộ Tình tim đập lỡ nhịp, soi gương một lần nữa vuốt thẳng tóc, nới lỏng mấy sợi tóc mai cụp sang hai bên, vừa đi vừa hứng gió, tăng thêm mấy phần mềm mại.

Lưu Hồng Huy đang ngồi uống trà trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh liền ngước mắt lên, một tháng trước có người báo tin nàng ta trốn khỏi Thẩm Khắc Kỷ tìm đến hắn, hắn chỉ cảm thấy nực cười. nàng ta khá tự tin vào bản thân và nàng ta mong rằng mình sẽ chấp nhận một người thiếp bỏ trốn tiếng xấu lan xa khắp nơi như vậy.

Lúc đó hắn đang bận nên gạt chuyện này qua một bên. Ngày này không có việc gì làm, đột nhiên hắn nghĩ đến nàng ta, nữ nhân mà hắn đã nhớ nhung suốt hai năm. Mỹ nhân hắn gặp nhiều, nhưng tài nữ lại rất hiếm, cho nên lúc đầu hắn thực sự thật lòng đối với Nguyễn Mộ Tình, nếu không sau khi bị nàng từ chối làm thiếp, hắn đã không làm khó dễ.

Chỉ là không ngờ cái gọi là tài nữ chỉ là một kẻ đạo văn lừa thiên hạ để kiếm danh tiếng, Lưu Hồng Huy bỗng thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi.

Không còn tài nữ tài sắc vẹn toàn, nhìn lại tất cả những chuyện xảy ra từ khi quen biết nàng ta, Lưu Hồng Huy chợt ngộ ra, vị nữ nhân này cứ mở miệng nói không có tình ý với hắn, nhưng lại luôn đeo bám hắn. Sau khi gặp lại, nàng ta còn cố tình dụ dỗ hắn nhiều hơn, nàng ta đã cố tình làm điều đó trong tết Thượng Tị ngày hôm đó.

“Đại nhân.” Nguyễn Mộ Tình thướt tha hành lễ.

Lưu Hồng Huy cười mà như không cười nhìn nàng ta, Nguyễn Mộ Tình tim đập như trống đánh, nàng ta bình tĩnh lại, chậm rãi đứng dậy, cúi nửa mặt đứng ở trước mặt hắn: “Đa tạ đại nhân đã thu nhận giúp đỡ, nếu không ta chỉ có thể bị Thẩm Khắc Kỷ bắt trở về chịu cảnh tra tấn đến chết.” Nàng ta vừa nói vừa nước mắt giàn giụa.

Mỹ nhân đang khóc như hoa lê gặp mưa, Lưu Hồng Huy lúc trước nhất định sẽ kiên nhẫn dỗ dành nàng ta, nhưng hiện tại, Lưu Hồng Huy chỉ cảm thấy thật là đạo đức giả, hứng thú trò chuyện với nàng ta ban đầu đã không còn nữa, thay vào đó là sự cáu kỉnh bực bội.

Lưu Hồng Huy bực mình nói: “Ngươi là người như thế nào, lại muốn có được gì từ ta, ta và ngươi đều biết rất rõ, cho nên hãy bớt đi những điều giả dối.”

Nguyễn Mộ Tình trong lòng đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn qua.

Lưu Hồng Huy cong cong khóe miệng, cảm xúc này vô cùng chân thật, người nhìn cũng vừa mắt nhiều hơn, hắn móc ngón tay nói: “Ngươi ngoan ngoãn, đừng giở trò với ta, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.” Nhớ nhung hai năm nhưng không được ăn trong miệng, rốt cuộc còn có mấy phần hiếm lạ.

Sắc mặt Nguyễn Mộ Tình tái nhợt, khác hẳn với những gì nàng ta tưởng tượng, nàng ta vốn định giễu cợt, nhưng lại không ngờ trước thái độ của hắn, trầm ngâm, không một chút tôn trọng, giống như, giống như nhìn một thứ đồ chơi.

Khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Mộ Tình lại đỏ bừng lên, nhìn nụ cười dần dần tắt đi của Lưu Hồng Huy, trong lòng chợt nhói đau, nhấc chân bước tới.

Lưu Hồng Huy xoa xoa chiếc cằm tinh tế mịn màng của nàng ta, có chút tiếc nuối thở dài và nói một câu: “Vốn là một mỹ nhân làm sao lại làm một tên trộm.”

Màu đỏ trên mặt của Nguyễn Mộ Tình trong nháy mắt biến mất sạch sành sanh.

Lưu Hồng Huy cười tay đặt trên mặt nàng ta rồi lướt xuống dưới cổ áo.