Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 142



Tiểu Điệp lại nhìn thấy Nguyễn Mộ Tình, Nguyễn Mộ Tình bỏ trốn, nàng ta không còn nơi nào để đi nên ở lại, nha hoàn khác không muốn chăm sóc đại công tử nên nàng ta bị đẩy vào.

Nguyễn Mộ Tình run rẩy cầm cập, cảnh tượng bị hành hạ đủ mọi cách lúc trước lại hiện lên trong đầu, nàng ta muốn bỏ trốn nhưng hai hộ vệ đã kẹp lấy hai cánh tay và ném nàng ta trở vào, đóng rầm cửa lại.

Nàng ta còn chưa kịp hỏi thăm tình hình từ Tiểu Điệp thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đầy vẻ ngạc nhiên: “Mộ Tình, ngươi trở về rồi.”

Thẩm Khắc Kỷ kích động nhào tới ôm lấy Nguyễn Mộ Tình vào lòng.

Nguyễn Mộ Tình sửng sốt, đột nhiên nhớ tới hắn ta bị điên, trong lòng cười thầm, hắn ta bị điên rồi nên quên sạch mọi việc mình đã làm.

Sự thật đã chứng minh, nàng ta đã vui mừng quá sớm, Thẩm Khắc Kỷ thần trí bất minh thực sự đã quên đi những việc tốt mà nàng ta đã làm, hơn nữa còn rất dễ dỗ dành, nhưng cách dăm ba hôm hắn ta sẽ lại tỉnh táo trở lại, vì Nguyễn Mộ Tình mà thời gian tỉnh táo ngày càng trở nên nhiều hơn.

Tiểu Điệp bịt tai lại nhưng vẫn không thể nào át hết âm thanh sởn gai ốc kia. Công tử khi phát điên ngoan ngoãn như một đứa trẻ, nhưng khi không điên thì hắn ta… Tiểu Điệp rùng mình một cái, như một ác ma.

Âm thanh đứt quãng cứ xoắn vào tai từng hồi từng đợt.

“Ngươi tên thái giám chết tiệt, tên biến thái chết tiệt… Đồ thái giám!”

“Tiện nhân, kỹ nữ... Dâm phụ!”

Tiểu Điệp dùng sức cố gắng bịt chặt tai lại, di nương luôn mắng đại công tử là tâm lý biến thái, nhưng Tiểu Điệp lại cảm thấy di nương có lẽ cũng bị lây nhiễm từ đại công tử.

Hai người bọn họ một hồi có thể đánh nhau người chết ta sống, một hồi lại ôm lấy nhau rồi mắng Lưu Hồng Huy, mắng Lưu gia, nguyền rủa Tiền Thế Tử Phi, nguyền rủa Tạ gia.

Ví dụ như hai ngày nay, từ khi biết tin đám người Tạ thị trên đường trở về kinh thành bị đám giặc cỏ bắt cóc, họ không đánh nhau nữa, mà vô cùng phấn khích nói rằng tiền Thế Tử Phi sẽ rơi vào tay của những lưu dân và bọn họ sẽ bị hành hạ ra sao.

Nhưng nàng ta nghe nói, đám thổ phỉ kia khâm phục Tề Quốc Công đánh Đột Quyết, nên hoàn toàn không hại gì đến người của Tạ gia, chỉ mong lần này sẽ dụ được sự chú ý của triều đình, để triều đình trừng trị những quan lại tham ô lương thực cứu trợ thiên tai của địa phương, trả lại sự công bằng cho bách tính.

Nhưng không ai nói với công tử và di nương, cứ để cho họ vui vẻ như vậy, cũng sẽ dễ dàng hầu hạ hơn.

“Tổ mẫu.”

A Ngư chào hỏi, nắm lấy tay Đại Trưởng Công Chúa Chân Định, bắt mạch cho bà ấy. Lão nhân gia cũng dùng phương pháp thoát chết, là thuốc ba phần độc, suốt cả chặng đường lại phải lo lắng đề phòng, hơn nữa cũng đã lớn tuổi, may mắn thân thể không có gì đáng ngại, cẩn thận điều dưỡng một thời gian là được.

Đại Trưởng Công Chúa Chân Định mệt mỏi khi nhìn thấy người thân mấy tháng không gặp, vẻ mặt vui mừng, cũng có thể xem như là đoàn tụ, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng trở lại trong bụng, có cảm giác an tâm đến lạ kỳ.

Đoàn tụ với người thân, niềm vui đong đầy.

Sau đó, đuổi những người khác đi, Đại Trưởng Công Chúa Chân Định giữ A Ngư ở lại, so với những người khác, vẫn là người cháu gái này quyết đoán nhất.

Đại Trưởng Công Chúa Chân Định hỏi kỹ tình huống mấy tháng nay của bọn họ.

Tạ thị và đoàn người trở lại Tứ Dương, giả vờ làm tang lễ, sau đó trở về kinh, lúc sau bị thổ phỉ cướp và đưa đến thành Ung Thủy.

Tri phủ thành Ung Thủy này là người Lưu gia, chiếm đoạt quá mức khiến người người oán trách. Lũ lụt năm ngoái, lương thực cứu trợ do triều đình phân bổ đến miệng dân thì mười không còn một, nạn đói hoành hành khắp nơi, thậm chí còn xuất hiện thảm kịch trẻ em bị ăn thịt. Năm nay, lương thực đầu xuân lại không thấy đâu, Lưu gia muốn trữ lương thực để dự phòng.

Bá tánh địa phương không thể nhịn được nữa và nổi dậy, chạy vào nha môn giết chết đám tham quan ô lại ăn chơi trác táng, mở kho lương thực để cứu trợ nạn nhân, còn khống chế toàn bộ thành trì. Tất nhiên nơi này có bút tích của Tạ gia, sau khi nhận ra hoàng đế đối với Tạ gia có tâm tư vắt chanh bỏ vỏ và đã hành động, Tạ gia bắt đầu sắp xếp đường lui cho mình, thành Ung Thủy dễ thủ khó công, là chiến lược quan trọng.

“Người Lưu gia làm việc ngang ngược, cuối cùng cũng có ngày gánh chịu hậu quả.” Đại Trưởng Công Chúa Chân Định giận dữ nói, thiên tai không cách nào tránh khỏi, đáng ghét nhất chính là dục vọng, quốc gia còn tốt, đã bị đám người này đục rỗng. Còn đứa hoàng đế chất nhi ngu xuẩn vô đức kia của bà ấy, nếu dưới suối vàng liệt tổ liệt tông có biết, chỉ sợ chết không nhắm mắt.

A Ngư trấn an: “Ngày này không còn xa nữa.”

Sau khi nói chuyện trong chốc lát, A Ngư hầu hạ lão nhân gia dùng canh an thần, đứng dậy rời đi, lần này phụ tử Tạ thị có thể không cần lo lắng.

Lúc này, chắc là những người trong kinh đã tìm ra điều gì đó, đáng tiếc là đã quá muộn.

Đúng là hoàng đế Lưu hậu đã tỉnh táo lại dưới sự nhắc nhở của người khác, nhưng thật sự đã muộn, con tin không còn. Mà phụ tử Tạ thị lại ở quá xa, có thể không nhận quân mệnh.

Sau khi xua đuổi được kẻ thù bên ngoài, Tạ gia lấy chứng cứ Lưu gia vu khống Tạ gia thông địch bán nước ra, gây náo động thiên hạ. Tạ thị thỉnh chém yêu hậu sau đó trừ Lưu thị. Những người bị Lưu thị chèn ép hoặc những người có dụng tâm kín đáo nhao nhao lấy danh nghĩa “Tru Lưu thị, thanh quân trắc”, phát động phản loạn.

Quần tình mãnh liệt, không thể ngăn cản, binh phong chỉ thẳng vào Trường An, lão hoàng đế mấy lần bại trận đã choáng váng, nào còn để ý đến một ngày vợ chồng trăm ngày nhân duyên, muốn giết Lưu hậu chém Lưu thị để làm dịu cơn phẫn nộ của người dân.