Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 150



“Công chúa.” Cao Lỗi đi phía sau một bước chào hỏi cùng với thê tử A Tang.

A Ngư khẽ mỉm cười gật đầu, sau khi rời khỏi Kinh Thành, nàng cảm thấy Cao Lỗi làm hộ vệ cho nàng giống như nhân tài không được trọng dụng, sau khi hỏi ý kiến của hắn ta, đã đề cử hắn ta đến bên người Tạ Sùng Sơn. Quả nhiên, đối phương là một viên mãnh tướng, lập được công lớn, hiện giờ đã là tướng quân, trở nên nổi danh.

Còn A Tang là phụ tá của nàng, là một tiểu cô nương khổ mệnh khổ, trong lúc lang thang suýt chút nữa bị thổ phỉ làm ô uế, vừa hay được A Ngư đi qua cứu, nàng ta vừa hiếu học vừa chăm chỉ, A Ngư rất thích nàng ta.

Năm năm trước Cao Lỗi trọng thương, chính A Tang đã trị liệu và luôn ở bên cạnh hắn ta, hai người thường xuyên qua lại và vừa mắt nhau.

Tuy Cao Lỗi không nhỏ tuổi, nhưng chuyện đại sự của cá nhân hắn ta đã bị thế đạo lộn xộn này trì hoãn, cưới một tiểu tức phụ có năng lực, nếp nhăn trên mặt khi cười cũng nhiều hơn vào phần.

Cao Lỗi và A Tang đến là để từ chức, ít ngày Cao Lỗi sẽ đi Lượng Quảng để nhậm chức, sau này cũng ở bên kia, một năm khó có thể quay về một lần.

A Ngư mỉm cười: “Khí hậu ở Lượng Quảng ấm áp, là một nơi tốt.”

Khuôn mặt hưng phấn của tiểu cô nương đỏ bừng, giống như một quả táo đỏ: “Phụ thân nói muốn đưa con đi ngắm biển, công chúa nương nương, người đã từng thấy biển chưa?”

A Ngư khom lưng, cười tủm tỉm nói: “Không có.”

“Vậy sau khi ta xem xong thì sẽ nói cho người biết, ta biết vẽ.”

A Ngư sờ đỉnh đầu nàng: “Được rồi, vậy ta chờ ngươi gửi cho ta.”

Tiểu cô nương vui vẻ rung đùi đắc ý, hạnh phúc ôm mặt: “Sau này mỗi ngày ta có thể nhìn thấy phụ thân, công chúa nương nương, ta thật vui vẻ nha!”

Cao Lỗi ôm lấy tiểu con gái lên: “Sau này mỗi ngày phụ thân đều cùng con chơi đùa.” Hắn ta chinh chiến ở bên ngoài, cha con gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, bây giờ rốt cuộc cũng ổn định cuộc sống.

Từ đáy lòng cảm thấy vui mừng: “Thiên hạ thái bình, thật tốt.”

“Thật tốt!” Tiểu cô nương ngơ ngác vỗ bàn chân mập mạp, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Sau khi sống thọ và chết tại nhà, A Ngư rời khỏi thế giới này, bị công đức đập vào mặt khiến nàng kinh hãi, nhiều hơn rất nhiều so với nàng dự đoán. Sau khi cẩn thận cân nhắc, suy đoán theo quỹ đạo ban đầu, thế giới này đầy lỗ hỏng, máu chảy thành sông. Mà lần này, bởi vì Tạ gia cường thế, sớm chấm dứt chiến loạn, trong đó nàng cũng có một phần công lao, cho nên thế giới này cho nàng một phần quà tặng.

“Tiên Trưởng, có phải ta rất ngốc hay không, vậy mà lại yêu một nam nhân như vậy.”

Tạ Uyển Dư mặc một bộ áo đỏ ngồi trên mặt đất với ánh mắt đờ đẫn, trên má là hai hàng nước mắt.

A Ngư giẫm lên cái đuôi mới rơi xuống, im lặng không nói gì.

Tạ Uyển Dư giống như dở khóc dở cười, nước mắt không ngừng rơi: “Tự ta không yêu quý bản thân, như thế nào còn có thể trông cậy vào hắn ta có thể yêu quý ta.”

“Giây phút biết hắn ta bị bệnh, ta nên hiểu rõ, hắn ta bị bệnh nhưng lại làm như không có việc gì mà cưới ta, rõ ràng là bản tính ích kỷ tư lợi, nhưng ta lại đồng tình với hắn ta, thương hại hắn ta. Trên đời này sao lại có người buồn cười như ta!”

A Ngư suy nghĩ một chút: “Nếu nam nhân thật lòng yêu ngươi, tuyệt đối sẽ không nỡ để ngươi phải khổ sở.”

Bả vai Tạ Uyển Dư nhẹ nhàng run rẩy, dần dần lan đến toàn thân, che mặt khóc thành tiếng. Đạo lý đơn giản như vậy, sao nàng lại không hiểu sớm hơn một chút. Nàng không muốn Thẩm Khắc Kỷ bị nhạo báng, Thẩm Khắc Kỷ lại khiến mọi người nhạo báng nàng.

A Ngư im lặng thở dài, giơ đuôi lên, một luồng ánh sáng vàng tiến vào thân thể nàng.

“Yêu nhầm người không quan trọng, ai mà không có lúc nhìn nhầm, chỉ sợ còn không kịp thời ngăn chặn sự tổn thương, mắc sai lầm hết lần này đến lần khác!”

“Sao không phải người khác mà lại là ngươi, rõ ràng là bản thân ngươi không tự kiềm chế, quyến rũ Lục điện hạ.”

“Ngoại trừ gả cho Lục hoàng tử, ngươi còn có thể làm sao bây giờ. Làm lớn chuyện cũng vô ích, chỉ có thể bị chỉ trích nhạo báng. Dục Nhi, gả cho Lục hoàng tử, trước mắt là lựa chọn tốt nhất.”

“Gia Dục, thực xin lỗi, chỉ là ta quá thích ngươi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.”

“Lục hoàng tử là hậu duệ quý tộc, lại một lòng si mê với ngươi, ngươi còn có cái gì không hài lòng.”

“...”

Nàng bị chà đạp, nên nàng phải gả cho Lục hoàng tử đã chà đạp nàng.

Là nàng điên hay là bọn họ điên rồi?

Nhan Gia Dục nhìn mình ở trong gương, mặt mày xinh đẹp tinh xảo, khuôn mặt tái nhợt càng lộ ra vẻ điềm đạm động lòng người, chính khuôn mặt này đã gây ra tai họa.

Trâm vàng xẹt qua làn da non nớt tái nhợt, lạnh lẽo, lạnh đến tận xương cốt. Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ trong gương nở một nụ cười xinh đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng cũng khiến cho người ta sợ hãi.

Nàng sẽ giữ khuôn mặt này. Không phải là muốn nàng gả sao? Được rồi, nàng gả! Những người đã hại nàng, phụ bạc nàng, đừng ai trong số họ đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn.

“Cô nương.”

Bà vú họ Tống vào cửa đã thấy Nhan Gia Dục đang cầm một cây trâm bằng vàng nhọn hoắc ở trước mặt, sợ tới mức âm thanh cũng thay đổi, suýt chút nữa làm đổ canh an thần trong tay.

Nhan Gia Dục đặt trâm vàng xuống, xoay người lại cười nhẹ với bà vú họ Tống đang chạy tới với vẻ mặt tái nhợt: “Nhũ mẫu, ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc.”

Đôi mắt nàng ngập nước, ánh mắt như làn sóng xanh, chỉ liếc mắt một cái đã khiến lòng người rung động.

Tống nãi nương lại cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh, cơ thể đông cứng lại như sắt đá, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, giống như nhìn thấy một thứ cực kỳ đáng sợ.

Nhan Gia Dục vẫn cười nhạt như thường, liếc mắt nhìn canh an thần trong tay bà vú họ Tống, đưa tay nhận, uống thuốc, nàng sẽ không gặp ác mộng.

Bà vú họ Tống lui về phía sau theo bản năng.