Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 296



Cha Diệp suy nghĩ một chút: "Vậy con cứ đi đi, lúc nào đi thì phải quay về thôn xin một bức thư giới thiệu, chắc xin không khó đâu."
A Ngư nói luôn: “Cần Cần nói cha cậu ấy sẽ chuẩn bị thư giới thiệu.” Cha Chu đang làm trong cơ quan, mặc dù không phải cán bộ cao cấp, nhưng muốn lấy được bức thư giới thiệu cũng không khó.
Cha Diệp cười mắng: "Mấy đứa lên kế hoạch tốt rồi nhỉ."
Hai ngày sau, A Ngư lên tàu lửa đi về phía nam dưới sự dặn dò nghiêm túc của nhóm cha Diệp.
Chen chúc trong toa tàu có mùi không chịu nổi, Chu Cần - người lần đầu tiên đi tàu lửa, lúc đầu còn rất phấn khích đến giờ đã cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
A Ngư bật cười: "Rốt cuộc cậu đến Bằng Thành để xem trường học hay là để đi tàu lửa?"
Chu Cần đều muốn cả hai đang cảm thấy đau khổ hết sức: "Hóa ra đây là cảm giác đi tàu lửa." Cả hành trình dài bốn mươi hai giờ! Mặt Chu Cần nhăn tít.
A Ngư đẩy hộp cơm củ sen chua cay qua một chút: “Ăn chút để nâng cao tinh thần nào, dì cũng ăn ạ.”
“Hương vị món kho nhà con thật ngon, khó trách làm ăn lại tốt như vậy.” Mẹ Tề khen ngợi.
Tề Như Châu đang gặm cánh vịt gật đầu lia lịa: “Tớ thích món cánh vịt nhà cậu nhất.”
A Ngư cười nói: "Cậu thích thì cứ ăn nhiều một chút, cha mẹ tôi chuẩn bị rất nhiều, món này không thể để lâu, phải ăn càng sớm càng tốt."
"Yên tâm yên tâm, tôi nhất định sẽ ăn hết." Tề Như Châu có "bụng vương" lộ ra vẻ tự tin.
Mẹ Tề ấn trán cô ấy: "Con ăn cho lắm vào, lát lại không ăn cơm được."
Tề Như Châu nói thật hùng hồn: "Có nhiều món ngon như thế này sao phải ăn cơm ạ?"
Mẹ Tề bó tay, không nói nên lời.
Món kho mặn làm Tề Như Châu uống hết một bình nước: "Tôi muốn đi nhà vệ sinh, mọi người có ai muốn đi chung không?"
Không ai muốn đi cả.
Tề Như Châu đứng dậy một mình, bắt đầu đi qua đám đông chen chúc như đồ hộp.
A Ngư đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt nghe thấy tiếng Tề Như Châu tức giận mắng mỏ: "Đồ lưu manh!"
A Ngư mở bừng hai mắt, thấy cách đó vài mét, Tề Như Châu đang đưa tay tát vào mặt một thanh niên đeo kính trông có vẻ hiền lành.
Mặt mẹ Tề biến sắc, lập tức đứng lên chen qua bên kia: "Làm sao vậy?"
A Ngư đè vai Chu Cần cũng đang muốn đi qua: "Cậu ở chỗ này trông hành lý đi." An ninh trật tự lúc bấy giờ không được tốt lắm, không có người trông coi, lúc trở về có khi lại thiếu đồ gì đó.
"Mẹ, hắn ta sờ con!" Tề Như Châu vô cùng tức giận.
Người thanh niên bị đánh bay kính vung nắm đấm tới: "Thứ đàn bà thúi!"
Tề Như Châu nhắm mắt lại theo bản năng, tay đưa lên che mặt.
“A!” Thanh niên bị một quả táo đập vào mũi làm hắn ta kêu lên một tiếng, nước mắt cùng máu mũi đua nhau chảy xuống.
Tề Như Châu nghe tiếng kêu nên mở mắt ra, nhìn thấy như vậy thì cả người thoải mái hẳn, quay đầu nhìn xem đó là vị anh hùng nào, chỉ thấy tất cả mọi người đều đang nhìn A Ngư, cô ấy trợn tròn mắt rồi bật cười toe toét.
"Không phải chỉ không cẩn thận đụng trúng thôi sao, người nhiều như thế này là chuyện bình thường mà, mấy người có cần làm quá lên như vậy không?" Một thanh niên cao to khác đỡ lấy thanh niên đeo mắt kính: "Mắt kính hỏng, bị thương chảy máu, mấy người tính sao đây?"
"Không cẩn thận mà đụng đến hai lần, tôi phi, đồ lưu manh!" Tề Như Châu tính tình cứng rắn, mấy cô gái khác mà gặp phải loại chuyện này đa số đều sẽ nén giận, còn cô ấy, không có chuyện đó đâu.
"Nói bậy!" Thanh niên chảy máu mũi tức giận hét toáng lên: "Cô nghĩ mình là mỹ nữ à, ai mà thèm sờ cô."
Tề Như Châu không chịu nổi những lời xúc phạm như vậy, cô ấy giơ tay lên muốn đánh, lại bị thanh niên cao to kia bắt lấy: "Mấy người đánh đến nghiện rồi à, đừng tưởng cô là phụ nữ mà tôi không dám đánh cô."
Mẹ Tề vừa chen đến vừa kêu to: "Anh làm cái gì vậy, dám giở trò lưu manh à? Buông tay ra, bảo vệ! Bảo vệ! Có người đang giở trò lưu manh!"