Xuyên Nhanh: Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

Chương 44: Quyển 3: TÌNH NHÂN CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO



Đường Cửu còn đang xoắn xuýt thì Bùi Hàn lên tiếng trước: "Nhận lời đi."

Đường Cửu quay sang nhìn y, Bùi Hàn đã đọc xong kịch bản của hắn, còn đưa ra nhận xét: "Có vẻ rất thú vị." Dừng một chút y lại nói thêm, "Hơn nữa anh cũng muốn em đóng chung với anh."

Mặc dù ngữ khí nhàn nhạt nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như y đang nũng nịu, Đường Cửu lập tức mờ mắt vì tình, chẳng chút do dự nói ngay: "Nhận nhận nhận, nhất định phải nhận rồi!"

Chu Nhạc Thủy ngồi một bên vừa mỉm cười vừa lén lút xoa cánh tay nổi da gà.

Chà, nhìn tình tứ thế này thì mời các cậu đóng chung quả là quyết định đúng đắn mà.

——

Chu Nhạc Thủy làm việc hết sức nhanh lẹ, sau khi xác định được tất cả nhân vật thì lập tức lên Weibo công bố đội hình. Nhìn thấy tên diễn viên chính vô cùng quen thuộc, quần chúng không thể giữ bình tĩnh được nữa.

【 Thôi Ảnh đế rốt cuộc đã tái xuất rồi a a a a!! Lại có phim mới để xem, hóng quá!!】

【 Tui đang thấy gì đây? Tình cũ và tình mới của tui lại đóng chung một phim sao!?】

【 Má ơi Tiểu Diệp tổng sao lại chạy tới đóng phim nữa rồi ha ha ha ha ha @ Tinh Doanh Entertainment bắt ông chủ về đi kìa!! Cảm giác như cậu ấy sắp đổi nghề rồi!!】

【 Bùi ca lại có phim mới rồi!! Kích động quá a a a a a ——】

【 Đây là đội hình thần tiên gì thế này!!! Yêu yêu ngao ngao ngao ngao ——】

【 Chỉ có tui cảm thấy đây là Tu La Tràng thôi sao? Trước đó Bùi Hàn cướp "Ám Hỏa" của Thôi Ảnh đế, Tiểu Diệp tổng lại là sếp cũ của Thôi Ảnh đế, cảm giác ba người này ở chung một chỗ sẽ sinh ra phản ứng hoá học ghê gớm lắm đây...... Lót dép ngồi chuẩn bị ăn dưa thôi】

Thôi Tử Minh, Bùi Hàn và Diệp Doanh đóng chung phim gây ra một trận gió tanh mưa máu trên mạng, có người nghi ngờ Thôi Tử Minh và Bùi Hàn xích mích, có người nói Thôi Tử Minh và Diệp Doanh đã trở mặt thành thù, thậm chí còn suy diễn ra một mối tình tay ba cẩu huyết, nói Tiểu Diệp tổng trái ôm phải ấp, đùa bỡn tình cảm của hai đại soái ca, hai đại soái ca vì muốn giành được hắn nên sắp bước vào trận chiến sống mái với nhau......

Lần này Đường Cửu không rảnh quan tâm mưa gió trên mạng, vì Chu Nhạc Thủy thúc giục nên hắn và Bùi Hàn phải mau chóng vào đoàn chuẩn bị quay phim.

Thôi Tử Minh đã đến từ sớm để thảo luận kịch bản với đạo diễn, vừa thấy Đường Cửu thì ánh mắt lập tức dán chặt vào người hắn.

Thôi Tử Minh lâm vào hoàn cảnh này đều do Diệp Doanh ban tặng. Hắn cứ tưởng mình sẽ hận Diệp Doanh đến chết nhưng khi gặp lại sau hai tháng xa cách, hắn mới giật mình nhận ra ngoại trừ hận thì trong lòng còn dâng lên một tình cảm cháy bỏng mãnh liệt.

Hắn không quên được Diệp Doanh.

Tình cảm của hắn dành cho Diệp Doanh không hẳn là giả dối, Diệp Doanh từng ngoan ngoãn phục tùng hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ lưu luyến, còn cho hắn vô số tài nguyên đỉnh cấp và thù lao hậu hĩnh. Nếu không phải đã hết cách thì hắn cũng chẳng muốn bắt cá hai tay, cuối cùng làm Diệp Doanh chia tay hắn.

Hắn bần thần nhìn người yêu cũ, sắc mặt đối phương hồng hào, đôi mắt vẫn sáng ngời như trước, khóe môi mang theo ý cười rạng rỡ, cả người toát ra sức sống trẻ trung dạt dào khiến hắn khó lòng rời mắt.

Xem ra sau khi chia tay mình Diệp Doanh vẫn sống rất tốt.

Chứ không như mình......

Sắc mặt Thôi Tử Minh sa sầm, lặng lẽ siết chặt nắm đấm. Nếu giờ còn ở bên Diệp Doanh thì cuộc sống của hắn vẫn tốt đẹp biết bao. Hắn chẳng cần phải ngủ với lão già Lý tổng kia để lão làm những chuyện kinh tởm với mình......

Phát hiện giá trị hối hận của Thôi Tử Minh đã tăng lên hơn ba mươi điểm, Đường Cửu cười nhạo trong lòng, không thèm nhìn hắn mà tiếp tục nói cười rôm rả với Bùi Hàn. Thấy cảnh đó, sắc mặt Thôi Tử Minh càng kém hơn. Chính tên Bùi Hàn này đã đột ngột xuất hiện chen vào giữa hắn và Diệp Doanh. Nếu không có Bùi Hàn thì hắn và Diệp Doanh đã sớm tái hợp với nhau!

Còn có những tài nguyên lẽ ra phải thuộc về hắn......

Thôi Tử Minh nghiến răng cười lạnh trong lòng. Lý tổng cũng khá được việc, ít nhất đã bắt họ Bùi kia làm nền cho hắn. Lần này đóng "Tranh giành thiên hạ", hắn nhất định phải giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này mới được!

Chu Nhạc Thủy tinh ý nhận ra bầu không khí bất thường giữa ba người nên thức thời không để họ giao tiếp với nhau quá nhiều, lập tức gọi chuyên viên hóa trang đến dẫn họ đi chuẩn bị. Chu Nhạc Thủy chẳng những không lo ngại mà còn mừng thầm. Có mâu thuẫn không phải là chuyện xấu, giữa nam chính và nam phụ phải có cảm giác giương cung bạt kiếm đối đầu căng thẳng, trạng thái này rất hợp ý hắn!

Vì Tiểu Diệp tổng luôn bận rộn nên Chu Nhạc Thủy ưu tiên cho Đường Cửu quay trước, tập trung ghi hình các phân đoạn của Diệp Tinh Chu. Cảnh đầu tiên của Diệp Tinh Chu là Ngô Tư Viễn tìm được nơi y ẩn cư và đích thân đến đảo hoang mời y xuống núi.

Là hậu duệ Thiên gia có thể dự đoán tương lai nên tất nhiên hình tượng Diệp Tinh Chu là thần tiên không dính khói lửa trần gian, tiên khí bồng bềnh, y phục trắng như tuyết, bên hông đeo một miếng ngọc bội giản dị, mái tóc đen nhánh cài trâm ngọc, quả thực là phong hoa tuyệt thế, thanh nhã vô song.

Khi Đường Cửu hóa trang xong bước ra thì mọi người đều sững sờ, thậm chí có mấy staff nữ còn âm thầm ôm tim.

Hình tượng của Diệp Tinh Chu khác xa Mạnh Phi.

Mặc dù Mạnh Phi bị liệt hai chân nhưng vẫn toát lên sức sống tràn đầy. Còn Diệp Tinh Chu thì khác, y ốm yếu bẩm sinh lại mắc bệnh tim nên hai gò má tái xanh, đôi môi cũng nhợt nhạt. Hơn nữa còn lánh đời quá lâu, lẻ loi ẩn cư một mình nên nhìn y khá lạnh lùng xa cách, nhưng lại mang theo vẻ ngây thơ nhút nhát khiến người ta gặp một lần sẽ bất giác sinh lòng yêu thương.

Ánh mắt Chu Nhạc Thủy lộ ra vẻ tán thưởng. Hắn cứ lo Diệp Doanh sẽ không thoát được vai Mạnh Phi hoặc cứ diễn theo bản năng, biến Diệp Tinh Chu thành một người hoạt bát lanh lợi nhảy nhót tưng bừng, thế thì xem như tiêu đời. Nào ngờ Tiểu Diệp tổng quả nhiên có năng khiếu bẩm sinh nên nhập vai rất nhanh, không chỉ có ngoại hình và cử chỉ phù hợp mà thậm chí cả ánh mắt cũng trầm tĩnh sâu sắc.

Đường Cửu nghĩ thầm may mà trước kia đóng vai Lâm Cẩn Chi khá lâu, nếu không thì đúng là rất khó nhập vai!

Phim trường đã chuẩn bị xong, cảnh quay thứ nhất bắt đầu.

Công bằng mà nói thì ngoại hình Thôi Tử Minh cũng không tệ, đặc biệt sau khi thay áo gấm màu thiên thanh và đeo ngọc quan thì càng thêm anh tuấn uy nghiêm, thật sự rất có khí chất của quân vương thời loạn. Hắn cho lui các thị vệ rồi một mình chèo thuyền nhỏ vào đảo hoang, chắp tay nói: "Ngô Tư Viễn của Ngô quốc đến thăm viếng, xin hỏi Diệp tiên sinh có ở đây không?"

Giọng nói to rõ vang lên nhưng chẳng có bất kỳ âm thanh nào đáp lại. Ngô Tư Viễn chờ thêm một lát vẫn không thấy ai, thế là thận trọng đi sâu vào đảo tìm kiếm. Trên đường đi hắn cực kỳ thận trọng cảnh giác vì sợ trên đảo ẩn giấu cơ quan bí mật nào đó, nhưng chỉ có không gian tĩnh mịch, khắp nơi là rừng trúc bát ngát, kỳ hoa dị thảo, bốn phía mây mù lượn lờ như tiên cảnh.

Đi một hồi lâu, rốt cuộc hắn nhìn thấy sâu trong rừng trúc có một gian nhà nhỏ, trước nhà hoa đào nở rộ, sau nhà dương liễu rợp bóng, một con đường nhỏ lát đá xanh dẫn vào nhà, Ngô Tư Viễn nín thở đi tới phía trước, đến khi vào trong sân mới nhìn thấy bóng người.

Một nam tử gầy gò mặc áo trắng đang đứng trong sân kéo nước giếng, hình như sức khỏe y rất kém nên bàn tay kéo dây thừng hơi run, sau khi nhọc nhằn kéo lên một thùng nước thì mới khẽ thở phào rồi giơ tay lau mồ hôi trên trán. Lúc này y mới phát hiện có người lạ xâm nhập, đứng thẳng dậy quay mặt nhìn sang.

Dung mạo nam tử thuần khiết không nhiễm bụi trần, áo trắng phất phơ, phía sau là mấy cánh hoa bị gió thổi bay lả tả, hệt như tiên nhân chưa từng lạc vào hồng trần.

"Cắt!"

Chu Nhạc Thủy hô một tiếng rồi hỏi: "Tử Minh, quên lời thoại à?"

Thôi Tử Minh lấy lại tinh thần, lúc này mới giật mình nhận ra hắn vừa ngây người nhìn Diệp Doanh!

Mặc dù trong kịch bản Ngô Tư Viễn gặp Diệp Tinh Chu lần đầu cũng ngẩn ngơ mấy giây như được gặp thần tiên nhưng vừa rồi hắn ngẩn ngơ quá lâu, chắc phải đến mười mấy giây!

Mặt hắn lập tức nóng bừng vì xấu hổ, sợ người khác nhìn ra điều gì bất thường nên vội nói: "Xin lỗi tôi quên lời thoại, để tôi làm lại!"

Lần này mới trót lọt, Chu Nhạc Thủy tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, chuẩn bị quay cho xong mọi cảnh của Ngô Tư Viễn và Diệp Tinh Chu.

Nhưng cảnh tiếp theo lại gặp vấn đề.

"Tiểu Diệp tổng," Chu Nhạc Thủy đi tới đích thân uốn nắn Đường Cửu, "Ánh mắt của cậu không đúng đâu. Lúc nãy diễn cảnh chưa xuống núi thì khí chất thanh nhã thoát tục biểu hiện rất tốt. Nhưng giờ cậu đã quyết tâm trợ giúp Ngô Vương, chứng tỏ cậu ủng hộ hắn, muốn đi theo hắn, vì vậy khi cậu nhìn hắn thì ánh mắt phải thể hiện sự tin cậy và đồng tình, thậm chí vì hắn đưa cậu đến với hồng trần nên trong lòng cậu còn thấy lưu luyến nữa."

Chu Nhạc Thủy ngập ngừng một lát rồi nói khéo: "Nhưng ánh mắt vừa rồi của cậu...... Khụ khụ, giống như hình viên đạn vậy."

Thôi Tử Minh: "......"

Đường Cửu khiêm tốn tiếp thu ý kiến rồi gật đầu: "Để tôi làm lại."

Lần này vẫn bị NG, Chu Nhạc Thủy: "Trông cậu cứ như gặp phải kẻ thù gϊếŧ cha không bằng."

Lại một lần nữa: "Ánh mắt bi quan chán đời của cậu là sao hả??"

Lại thêm lần nữa: "Quá lạnh lùng! Tiểu Diệp tổng! Ánh mắt của cậu cứng như đá vậy!"

NG mấy chục lần làm Chu Nhạc Thủy hết sức chán nản, nghĩ thầm quả nhiên đối phương vẫn chưa có kinh nghiệm, cũng không thể quá bức bách nên đành nói: "Tiểu Diệp tổng nghỉ ngơi một chút tìm cảm xúc đi, trong lúc đó Bùi Hàn và Tử Minh sẽ quay cảnh đối đầu!"

Đường Cửu cũng bị đả kích nhưng chẳng biết làm sao, hắn thực sự quá căm ghét tên Thôi Tử Minh này, ánh mắt lưu luyến gì chứ, chưa đạp cho mấy cú là may lắm rồi. Bùi Hàn đứng dậy đưa cho hắn một chai nước rồi vuốt tóc hắn: "Đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi một lát đi."

Đường Cửu gật đầu rồi ngồi xuống xem Bùi Hàn diễn.

Cảnh quay đầu tiên của hai người là cảnh đánh nhau.

Trong phim này có rất nhiều cảnh hành động, cảnh chiến đấu hoành tráng trên chiến trường cũng có, cảnh Ngô Vương và Sở Vương giao đấu cũng không ít. Trước đây Thôi Tử Minh và Bùi Hàn đều có kinh nghiệm quay phim hành động, sau khi theo chỉ đạo võ thuật học hỏi nửa tiếng thì chính thức bước vào cảnh quay.

Kịch bản thiết lập Ngô Vương chuyên dùng trường thương còn vũ khí tùy thân của Sở Vương là trường kiếm. Vũ khí do đoàn phim cung cấp đều là đạo cụ, hai người cầm vũ khí quen thuộc của mình dùng thử một lát rồi chính thức ghi hình. Mặc dù chỉ đánh giả vờ nhưng muốn tạo cảm giác đối đầu kịch liệt và chân thực vẫn phải làm đúng động tác.

Hai người diễn thử từng bước, dần dà Thôi Tử Minh cảm thấy động tác của Bùi Hàn trở nên nhanh hơn, cường độ cũng tăng lên, dù hơi khó nhưng hắn vẫn nghiến răng cố gắng theo kịp động tác, ai ngờ Bùi Hàn tiếp tục tăng tốc, chiêu thức của Thôi Tử Minh dần rối loạn, hắn vội liếc nhìn Chu Nhạc Thủy muốn bảo đối phương hô ngừng, ai ngờ Chu Nhạc Thủy cảm thấy bọn họ đánh quá lưu loát đặc sắc nên vẻ mặt hết sức phấn khích, hoàn toàn không có ý tạm dừng!

Ngay khi hắn vừa phân tâm, Bùi Hàn giơ cao trường kiếm bổ xuống đầu Thôi Tử Minh. Vẻ mặt y lạnh lùng, ánh mắt sắc bén mang theo sát ý dày đặc khiến Thôi Tử Minh hoảng hốt, nhất thời còn tưởng lưỡi kiếm thật sự bổ xuống đầu mình nên nhịn không được gào to, dốc hết sức lực giơ cao trường thương trong tay đỡ đòn!

"Rắc" một tiếng, cây thương kia nhìn bề ngoài thì đẹp nhưng để giảm bớt sức nặng nên được làm rỗng, chỉ nhẹ bằng một cây gậy gỗ, bị thanh kiếm kim loại chém mạnh thì lập tức gãy đôi!

Lưỡi kiếm vững vàng dừng lại cách trán Thôi Tử Minh chưa đầy một centimet, mặt mũi Thôi Tử Minh tràn đầy hoảng sợ, trừng mắt nhìn chằm chằm lưỡi kiếm trước mặt, một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chậm chạp lăn xuống.

Cả phim trường lặng ngắt, mọi người đều bị cảnh này làm sợ ngây người.

"Xin lỗi." Bùi Hàn nói chẳng chút áy náy rồi thu kiếm về, "Không kiểm soát lực đánh được."

Cuối cùng giọng nói của y mới phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, mấy staff âm thầm vỗ ngực phục sát đất.

Diễn xuất quá tài tình! Luồng sát khí này bọn họ đứng ngoài cũng cảm nhận được!

Chu Nhạc Thủy cũng tán thưởng trong lòng, cảnh đánh nhau vừa rồi cực kỳ đạt, chỉ tiếc là cuối cùng đạo cụ xảy ra vấn đề, cảm xúc của Thôi Tử Minh cũng không ổn. Hắn gọi staff thay đạo cụ mới rồi bảo Thôi Tử Minh đi hóa trang lại, điều chỉnh trạng thái để quay tiếp.

Bùi Hàn trở về phòng nghỉ ngồi xuống cạnh Đường Cửu. Đường Cửu thấy cảnh lúc nãy cũng choáng váng, nắm tay áo y thì thào: "Anh dữ quá nha!"

Bùi Hàn khẽ ừ một tiếng: "Hắn nhìn em nên anh không vui."

Đường Cửu ngơ ngác một hồi mới hiểu ra Bùi Hàn nhắc đến chuyện lúc nãy Thôi Tử Minh ngẩn người nhìn hắn. Thì ra...... người này đang ghen sao?

Đường Cửu sờ tai lặng lẽ đỏ mặt.

Sau khi nghỉ ngơi, Thôi Tử Minh và Bùi Hàn quay thêm mấy cảnh đánh nhau nữa, Chu Nhạc Thủy hỏi Đường Cửu: "Tiểu Diệp tổng, quay được chưa?"

Đường Cửu tự tin gật đầu. Hiện giờ trong lòng hắn ngọt như ngâm mật, trong đầu chỉ nghĩ tới mình Bùi Hàn, khi quay chung với Thôi Tử Minh cũng nhớ đến Bùi Hàn nên ánh mắt khác hẳn lúc đầu, muốn bao nhiêu tin tưởng và lưu luyến thì có bấy nhiêu. Chu Nhạc Thủy hết sức mừng rỡ, nghĩ thầm Tiểu Diệp tổng đúng là thiên tài, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi đã thông suốt rồi!

Trong phim Diệp Tinh Chu là vai nam thứ tư, tuy thân phận quan trọng nhưng đất diễn không nhiều lắm, chỉ mất ba ngày đã thuận lợi quay xong mọi cảnh với Ngô Tư Viễn.

Ngày thứ tư bắt đầu quay cảnh Diệp Tinh Chu và Sở Khiên.

Cảnh này rất quan trọng và cũng khó không kém. Trước khi quay Chu Nhạc Thủy giảng giải cho Đường Cửu và Bùi Hàn, trước đây Diệp Tinh Chu luôn che giấu cảm xúc nhưng khi đối mặt với Sở Khiên sẽ bộc phát cơn phẫn nộ, đặc biệt là thẹn quá hoá giận, nhất định phải kiểm soát tốt mức độ biểu hiện ra ngoài. Tình cảm của Sở Khiên đối với Diệp Tinh Chu cũng khá phức tạp, tính hắn kiêu căng tự mãn nên sau khi bị Diệp Tinh Chu cự tuyệt thì không khỏi tức giận, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng khâm phục Diệp Tinh Chu, không nỡ gϊếŧ chết người này, thế là nghĩ trăm phương ngàn kế trêu đùa y cho hả giận.

"Đừng quá áp lực, trước tiên chúng ta cứ thử một lần để tìm cảm giác đã!" Chu Nhạc Thủy động viên hai người rồi bảo họ chuẩn bị quay.

Cảnh này là Diệp Tinh Chu bị cướp đến phủ Sở Vương, bị Sở Khiên bắt giao ra trận đồ bố trí hành quân của Ngô Tư Viễn.

Sở Khiên mặc áo bào đen, tay cầm một cây quạt nan trúc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Lúc này đã khuya, ánh nến leo lét trong phòng, một bóng trắng mảnh khảnh lặng lẽ ngồi trước bàn chẳng biết đang nghĩ gì. Thấy Sở Khiên đi tới, y cũng không có biểu lộ gì mà tiếp tục dùng trầm mặc bày tỏ thái độ của mình.

Sở Khiên phe phẩy quạt xếp, lộ ra vẻ mặt buồn rầu: "Sao tiên sinh đối xử với ta trái ngược như vậy? Thành ý của Khiên dành cho ngươi chẳng lẽ thua kém Ngô Tư Viễn thật sao?"

Rốt cuộc Diệp Tinh Chu lên tiếng: "Được Sở Vương ưu ái nhưng tâm ý Tinh Chu đã quyết, xin Sở Vương đừng phí công vì ta nữa."

"Tiên sinh đã không muốn giúp thì ta cũng không miễn cưỡng nữa." Sở Khiên thở dài, "Nhưng nghe nói Ngô Tư Viễn đã chuẩn bị xong kế hoạch tiến đánh nước Yến, tuyến đường hành quân do tiên sinh đích thân bày cho hắn. Tiên sinh có thể cho ta xem trận đồ này không?"

Diệp Tinh Chu quả thực muốn cười vì độ mặt dày của hắn: "Sở Vương đang đùa sao? Đừng nói là không có vật kia, dù có thì ta cũng sẽ không đưa cho ngươi đâu. Tuy ta kém cỏi nhưng vẫn hiểu đạo nghĩa, có chết cũng không phản bội Ngô Vương."

Sở Khiên nghe vậy thì trên mặt thoáng hiện vẻ hung ác nham hiểm, bình tĩnh nhìn y nửa ngày rồi mỉm cười: "Tiên sinh cao thượng khiến tại hạ rất khâm phục. Nhưng tại hạ hao tổn mấy trăm người mới cướp được tiên sinh từ nước Ngô về, còn trông chừng tiên sinh ngày đêm, tiên sinh không báo đáp tại hạ cũng trái với đạo nghĩa chứ nhỉ?"

Người này đổi trắng thay đen quá mức vô sỉ, Diệp Tinh Chu bị hắn chọc tức thì im lặng nửa ngày, cuối cùng nhẫn nại hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

"Tiên sinh nói không có trận đồ hành quân nhưng tại hạ không tin đâu." Sở Khiên mỉm cười tới gần, "Theo ta thấy thì có lẽ nó nằm ngay trong người tiên sinh thôi."

Diệp Tinh Chu giật mình vội vã lui lại nhưng y đâu phải đối thủ của Sở Khiên, chỉ thấy mắt hoa lên, Sở Khiên đã lao tới trước người, quạt xếp trong tay phẩy nhẹ một cái làm áo ngoài của y bong ra từng mảnh rơi xuống.

Diệp Tinh Chu không còn trấn tĩnh được nữa, trong mắt lộ rõ vẻ bối rối kinh sợ: "Ngươi ——"

"Xem ra áo ngoài không có rồi." Sở Khiên nói giễu, "Vậy tức là nằm bên trong sao?"

Dứt lời hắn lại phẩy quạt một cái, đai lưng của Diệp Tinh Chu liền đứt đôi, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Diệp Tinh Chu chưa từng gặp loại người phóng đãng thế này, cũng chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, thân thể y vốn đã suy nhược, lúc này vì quá tức giận nên sắc mặt tái nhợt, thoáng chốc phun ra một ngụm máu tươi.

Sở Khiên biến sắc, vội vàng tiến lên đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của y. Hắn biết trận đồ quan trọng kia không thể bị Diệp Tinh Chu giấu trong người, hắn chỉ muốn cố ý làm nhục y cho hả giận mà thôi. Ai ngờ người này lại suy yếu đến thế, thấy y ho ra máu thì lập tức luống cuống, lớn tiếng quát hạ nhân: "Còn đứng đó gì, mau đi mời đại phu!!"

"Cắt!" Chu Nhạc Thủy hô to, nhịn không được vỗ đùi đen đét, "Tuyệt vời!"

Cảnh quay dài như vậy mà diễn trơn tru một mạch hoàn toàn chẳng có sai sót gì, ngay cả diễn viên gạo cội cũng rất khó làm được, hai người này đúng là quá lợi hại!

Các cảnh tiếp theo cũng rất thuận lợi, mãi đến giữa trưa Chu Nhạc Thủy mới vung tay lên bảo mọi người đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì nghỉ ngơi hai tiếng lại quay tiếp.

Mặc dù đóng chung với Bùi Hàn rất thoải mái nhưng tập trung tinh thần lâu như vậy khiến Đường Cửu cũng mệt mỏi cực kỳ, cấp tốc lấy một hộp cơm đến phòng trang điểm, ngồi phịch xuống ghế vươn vai một cái.

Trong phòng trang điểm không có ai, Bùi Hàn đóng cửa rồi đi tới phía sau giúp hắn mát xa lưng: "Mệt lắm đúng không?"

Đường Cửu gật đầu cười: "Nhưng đóng chung với anh thì có mệt cũng vẫn vui."

Bùi Hàn cũng cười đi tới phía trước thưởng cho hắn một nụ hôn trên môi: "Biểu hiện tuyệt lắm."

Buổi chiều còn phải quay tiếp nên hai người vẫn mặc đồ nhân vật trong phim, tạo hình cổ trang của Bùi Hàn thực sự không chỉ đẹp bình thường, Đường Cửu đã nổi sắc tâm rất lâu, lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội nên mặt dày mày dạn chu môi nói: "Muốn nữa cơ!"

Hầu kết Bùi Hàn khẽ động, nâng cằm hắn lên hôn lần nữa, Đường Cửu bị y đè ra hôn sâu, chỉ chốc lát sau đã không thở nổi nên nghẹn ngào xin tha. Bùi Hàn liếm môi hắn, thấy tóc hắn xõa ra tán loạn và gương mặt ửng hồng thì đáy mắt dần tối đi: "Biết lúc nãy quay phim anh nghĩ gì không?"

Đôi mắt long lanh nước của Đường Cửu nhìn y đầy ngây thơ.

Bùi Hàn dời tay xuống hông hắn từ từ nắm chặt: "Anh rất muốn...... đánh rơi cả áo trong của em."

Lương Đại Đống mua hai ly cà phê nóng định bổ sung năng lượng cho đại minh tinh nhà hắn và tiểu tổng tài, nhưng đi tới phòng trang điểm lại đẩy cửa không ra.

"Người ta nói ở trong đây mà nhỉ." Hắn buồn bực lẩm bẩm, đưa tay định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy trong phòng mơ hồ vang lên một thanh âm, là...... tiếng kêu nghẹn ngào của Tiểu Diệp tổng.

Tay Lương Đại Đống run lên suýt làm văng cà phê nóng ra ngoài, mặt hắn đỏ ửng, co chân định chạy nhưng nghĩ thế nào lại run rẩy trở về đứng canh cửa cho hai vị tổ tông này.

Lương Đại Đống mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe trong phòng liên tục vọng ra âm thanh mờ ám thì nhịn không được cảm thán trong lòng.

Từ lâu hắn đã biết Bùi Hàn nhà mình kính nghiệp và tài giỏi.

Nhưng hôm nay mới biết...... thì ra lại tài giỏi đến thế.