Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 37



Cỏ bốn lá mở to đôi mắt đến lấp lánh, ngẩng đầu ngoan ngoãn để mặc cho người đàn ông cọ xát, thâm nhập vào vào đôi môi mềm mại của cô. Một lúc lâu sau đôi môi của người đàn ông mới tách ra một chút, cô gái thở gấp một tiếng, sau đó theo bản năng liếm liếm đôi môi đã bị mút đến đỏ tươi, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đẹp đẽ hiện lên một tia nghi hoặc khó hiểu: “Tại sao anh lại đưa lưỡi ra, cảm giác kỳ lạ quá.”

Nghe xong câu hỏi ngây thơ này, người đàn ông im lặng chốc lát, ngay sau đó cong khóe môi cười lên, hôn đôi môi căng mọng của cô gái một cái, vẻ mặt đàng hoàng trịnh trọng: “Bởi vì tôi thích cô đó, cho nên bất giác sẽ làm ra một vài chuyện kỳ lạ.”

“Ồ, là như vậy hả.” Cô gái lờ mờ gật đầu, sau đó nắm lấy góc áo của người đàn ông rồi lại nói: “Anh nói muốn tôi gả cho anh là thật sao?”

“Đương nhiên.”

“Chỉ cần gả cho anh, thì có thể tiếp tục ở cùng anh, còn sẽ có đồ ăn vặt ăn mãi không hết?” Vẻ mặt của cô gái lộ ra vài phần mong chờ còn có một chút cấp thiết. Cô thích cuộc sống như bây giờ, nếu như có thể, không hy vọng có một chút ít thay đổi nào.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của tiểu tinh quái, bên trong chứa đầy sự tin tưởng đối với anh. Trong lòng Thẩm Ân âm thầm khinh bỉ bản thân mình, anh cảm thấy mình thật sự giống với kẻ xấu đang dụ dỗ cô gái ngây thơ.

Có điều trên mặt người đàn ông vẫn giữ nguyên nụ cười thiện ý, từng bước dụ dỗ nói: “Đâu chỉ là ở chung? Nếu như cô muốn, chúng ta cũng có thể ngủ cùng nhau. Chẳng phải cô thích ngủ cùng tôi sao? Còn về đồ ăn vặt? Ngay cả tôi cũng là của cô, huống hồ chi là đồ ăn vặt.”

Vậy tốt quá rồi, không sợ sau này không có người nấu cơm cho rồi.

Ánh mắt của yêu tinh cỏ bốn lá đột nhiên sáng đến dọa người, cảm thấy bản thân mình nhặt được món hời lớn, liên tục gật đầu đáp lại. Trên mặt đỏ bừng như một đóa hoa đang tỏa ra vẻ mỹ lệ, dạt dào vui mừng cười nói: “Vậy tôi đồng ý gả cho anh. Sau đó thì sao, tôi có cần làm gì không?”

“Việc cần làm rất đơn giản. Thích tôi, yêu tôi. Ngoài ra tất cả những việc còn lại, đều giao cho tôi đi làm là được.” Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông ngắm nghía bàn tay nhỏ mềm mại không xương của cô, sau đó kéo cái vòng eo nhỏ nhắn rồi bế người lên sofa ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Vào thu rồi, đừng có đi chân trần đạp lên sàn nhà, cẩn thận nhiễm hàn khí.”

Thích? Yêu? Cô gái mơ màng chớp chớp mắt, bàn tay nhỏ đặt vào mu bàn tay của người đàn ông: “Tôi thích anh đó.”

“Sự yêu thích bây giờ của cô đại khái không phải là thứ tôi muốn.” Ánh mắt Thẩm Ân lướt qua sống mũi cao, cái miệng xinh xắn của tiểu tinh quái, cuối cùng nhìn vào trong đôi mắt trong veo của cô: “Không vội, tôi sẽ dạy cô từng chút từng chút.”

Yêu tinh cỏ bốn lá kinh ngạc. Thích không phải là thích sao, còn cần phân nhiều loại như vậy hả? Vậy Thẩm Ân là loại nào vậy? Cô gái cắn cái móng tay mượt mà của mình, rơi vào bên trong trầm tư suy nghĩ.

Sau khi mua được nhà ở trung tâm thành phố, không đến hai ngày Thẩm Ân đã gọi công ty dọn nhà, đem tủ lạnh, máy giặt những thiết bị chính còn có những cái rương và túi tốt một chút để lên xe kéo đi, bỏ ra thời gian cả ngày mới thu dọn xong nhà mới. Nhìn phòng khách rộng rãi sạch sẽ, bố cục phòng ngủ ấm áp, tất cả mệt mỏi đều được quét đi sạch sành sanh.

“Tôi thích cái cửa sổ này, sáng sủa quá đi.” Cuối cùng cũng có phòng ngủ độc lập của riêng mình, một cái giường lớn thuộc về mình, Nguyễn Nhuyễn thích thú lăn vài vòng trên giường, lại kéo tấm rèm cửa sổ nhạt màu ra, để ánh sáng chiếu vào trong phòng.

Bệ cửa sổ khá lớn, có thể vừa đủ cho một người ngủ. Gặp phải trời mưa, trải một cái thảm ở đó, rồi bày ra một cái bàn xếp nhỏ. Đặt trên bàn một cái máy tính bảng, nghe tiếng mưa tí tách rồi ăn vặt, xem phim, nghĩ thôi đã cảm thấy thanh thản dễ chịu.

Màu chủ đạo trong phòng cô gái là màu hồng nhạt, bên cửa sổ treo một cái chuông gió, bên đầu giường đặt một con gấu bông cao gần nửa người. Bàn trang điểm đặt vài món đồ trang trí đáng yêu, dây ruy băng, dây cao su cột tóc đều có, còn có một vài kẹp tóc hợp kim, kẹp tóc nhỏ và các loại phụ kiện nhỏ khác.

Tủ quần áo thu dọn thật ngăn nắp, quần áo cho bốn mùa xuân hạ thu đông được phân biệt rồi xếp, treo lên. Phần lớn nhãn mác trên quần áo và đồ dùng hàng ngày vẫn chưa được gỡ ra, toàn bộ đều là đồ mới.

Những thứ này đều là do Thẩm Ân đích thân bố trí. Mà phòng ngủ của anh thì đơn giản hơn nhiều, giường ngủ và rèm cửa sổ đều là màu xám nhạt đơn điệu, bàn học đặt máy tính, phân loại sắp xếp tủ quần áo.

Có điều dường như Nguyễn Nhuyễn không thích thiết kế đơn điệu như vậy, rất ít chạy vào trong phòng của anh.

Cuộc sống bên này của Thẩm Ân vô cùng phong phú, nhưng bên phía Giản Trì thì hoàn toàn ngược lại.

Sau khi cầm lấy nhẫn ngọc trở về nhà của mình, Giản Trì cũng không nói được suy nghĩ trong lòng mình là như thế nào. Rốt cuộc là hi vọng những gì Nguyễn Nhuyễn nói đều là sự thật, pháp thuật thi triển trong nhẫn ngọc bị loại bỏ, tất cả trở về quỹ đạo, hay là trông mong không cần có bất kỳ thay đổi nào, chứng minh cô gái mình thích mười mấy năm không có ám sát anh ta.

Bất kể tâm trạng Giản Trì phức tạp, mâu thuẫn như thế nào, sự thật là giống như những gì Nguyễn Nhuyễn nói. Bản thân anh ta cảm nhận được điều khác biệt. Đầu tiên là tình trạng sức khỏe của anh ta có chuyển biến tốt, không còn hở một chút liền mệt nhọc không thể tả. Dù cho thức trắng cả một đêm không ngủ, ngày thứ hai tinh thần vẫn thoải mái. Cái cành khô phảng phất như gần đất xa trời, một lần nữa toả ra cơ hội sống sót mới.

Tập đoàn Giản thị đưa vào kinh doanh càng thêm thuận lợi, mấy hôm nay vừa đàm phán được một mối làm ăn, số tiền vào tài khoản không nhiều không ít, đúng lúc hơn hai nghìn vạn, gần bằng với số tiền hơn hai nghìn vạn mà khoảng thời gian trước thua lỗ.

Mà trong cuộc sống, anh ta hình như cũng không xui xẻo đến vậy. Cứ như trăm năm mới ăn mì ăn liền một lần lại phát hiện chuyện gói gia vị trước giờ chưa từng gặp phải, ra khỏi cửa trên trời cũng không vô cớ bị phân chim rơi vào, đúng lúc rơi vào lúc anh mặc bộ vest được đặt may cao cấp.

May mắn của anh ta dường như thật sự đang dần dần trở lại, mọi thứ bên cạnh đều đang dần thay đổi, khôi phục trở lại trạng thái trước khi anh nhận được nhẫn ngọc.

Những thay đổi này khiến Giản Trì trầm ngâm hồi lâu, một mình ở trong phòng làm việc nửa ngày không ra. Đến lúc tan làm, anh ta phảng phất đưa ra quyết định nào đó, kêu trợ lý đi điều tra một ít chuyện cũ.

Trợ lý nhỏ nhận được nhiệm vụ này cũng khá kinh ngạc. Thời gian cậu ta đi theo bên cạnh Giản Trì không tính là ngắn, vẫn có chút hiểu biết đối với cuộc sống riêng tư của ông chủ mình. Cậu ta biết được Giản tổng thường bày ra một điệu bộ phong lưu phóng đãng trước mặt người ta, thật ra trong lòng chỉ nhớ đến một người phụ nữ.

Tiếc là người phụ nữ đó sớm đã kết hôn rồi, hơn nữa chồng còn là họ hàng dòng bên của nhà họ Dụ. Giản tổng từ trước đến giờ không thích tác phong của Dụ thị, quan hệ với người thừa kế của nhà họ Dụ là Dụ Cẩm cũng âm thầm rạn nứt từ lâu. Chủ yếu là do bên phía Dụ Cẩm lần lượt khiêu khích, Giản tổng xem anh ta là không khí, chỉ cần không dính dáng đến lợi ích chủ yếu của gia tộc, nên cũng chưa từng ra tay đối phó anh ta.

Đây đều là do nể mặt người phụ nữ đó. Bởi vì chồng của người phụ nữ đó sống dựa vào nhà họ Dụ, muốn cuộc sống của cả nhà bọn họ tốt một chút, về thái độ đối với nhà họ Dụ, Giản tổng rõ ràng để bản thân mình nhẫn nhịn thành thánh phụ.

Bình thường đều không nỡ lòng đề cập đến, bây giờ lại muốn cậu ta đi điều tra chuyện người phụ nữ đó trước kia ra nước ngoài du học mấy năm, cùng với việc cô ta và người chồng hiện tại của mình ở bên nhau như thế nào. Còn muốn cậu ta điều tra rõ ràng chiều hướng của nhà họ Dụ trong mấy tháng nay, việc lớn việc nhỏ đều phải điều tra một lần.

Không biết Giản tổng đột nhiên chịu phải kích động gì, trợ lý nhỏ cũng không dám hỏi đến, cẩn trọng làm tốt việc cấp trên giao phó. Bỏ ra một tuần để điều tra, sắp trên, cuối cùng cầm lấy báo cáo trên tay, trong lòng trợ lý nhỏ đều đang run rẩy.

Một phần là cảm thấy không đáng vì Giản tổng của bọn họ. Người phụ nữ nhớ nhung mười mấy năm căn bản chính là một con trà xanh tôn thờ đồng tiền, phẩm chất lương thiện tốt đẹp gì đó đều là giả vờ, vì tư lợi của mình mới là thật.

Năm đó tốt nghiệp cấp ba chia tay sang nước ngoài, chớp mắt liền quen một tên bạn trai da trắng có tiền, ăn ở đều là tiêu tiền của người đàn ông đó. Cái này cũng chưa là gì, thứ càng tuyệt hơn chính là dưới tình trạng đang có bạn trai, người phụ nữ đó còn mập mờ không rõ với người đàn ông khác, giấu bạn trai đi thuê phòng với một ông chú trung niên có tiền.

Cao trào là đây, ông chú trung niên đó còn là bố của bạn trai cô ta. Có một lần lái xe sang đến trước cổng trường đại học đón người phụ đó ra ngoài ăn, bị con trai ông ta nhìn thấy. Hai bố con nhìn nhau không nói, sau khi biết được mình bị người khác chơi trên lòng bàn tay, ào ào đem lửa giận xả lên người người phụ nữ đó.

Chuyện này làm vô cùng ầm ĩ, rất nhiều người trong trường đều biết, dẫn đến người phụ nữ đó đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ. Không ở lại nước ngoài được nữa, chán chường lại chạy trở về. Thấy Giản tổng còn có tình cảm với cô ta liền chạy đến trêu chọc.

Lúc đó thân phận người thừa kế của nhà họ Giản quyền quý của Giản tổng vẫn chưa được công khai, trong mắt người ngoài anh ta chính là một kẻ mở được công ty nhỏ, cái công ty rách nát đó còn không kiếm được tiền. Người phụ nữ có tâm tư linh hoạt như cô ta sao có thể giao hạnh phúc cuối đời của mình vào tay một người đàn ông không có tiền đồ như vậy được? Thế là, cô ta lựa chọn một người đàn ông có quan hệ họ hàng với nhà họ Dụ, vứt bỏ Giản tổng.

Cũng không biết sau khi người phụ nữ đó biết được bối cảnh xuất thân thật sự của Giản tổng, có từng hối hận vì lựa chọn lúc đầu của mình không. Trợ lý nhỏ lắc đầu, sắp xếp lại báo cáo rồi nộp lên.

Nếu như lúc đầu Giản tổng điều tra cho kỹ người phụ nữ đó rốt cuộc là người như thế nào, chắc hẳn cũng sẽ không khốn khổ vì tình nhiều năm như vậy chứ?

Trợ lý nhỏ đồng tình sâu sắc với việc này, đồng thời cũng lo lắng cho bản thân mình có bị lửa giận của ông chủ tác động đến hay không. Ngoài ý muốn, sắc mặt Giản Trì vô cùng bình tĩnh, chỉ là ngón tay nắm bản báo cáo trở nên trắng bệch, lộ rõ trong lòng anh ta vốn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài mình thể hiện ra.

Không ngờ bạch nguyệt quang mà anh ta nhớ nhung nhiều năm như vậy hóa ra là một người khiến người ta buồn nôn đến như vậy. Giản Trì hận không thể đâm mù con mắt của chính mình, kéo theo đó là dạ dày cũng cảm thấy không thoải mái, mơ hồ có chút muốn ói.

Giản Trì tự hỏi hết lòng quan tâm giúp đỡ người phụ nữ này, đứng ở một khoảng cách không quấy rầy cố gắng giúp cô ta quét sạch mọi chướng ngại vật, hy vọng cô ta sống tốt. Không ngờ người phụ nữ này lợi dụng lòng tin của anh ta, tặng cho anh ta một phần quà lớn.

Ánh nhìn rơi vào nhẫn ngọc trên mặt bàn, ánh mắt Giản Trì lạnh lẽo. Anh ta không muốn trở thành kẻ thù một mất một còn với nhà họ Dụ, nhưng nhà họ Dụ lại làm những thứ tà thuật vặn vẹo này muốn anh ta khó sống, thông qua tay người phụ nữ đó đưa thứ đồ chơi hại người này cho anh ta, đúng thật là phí hết cả tâm tư.

Nếu anh ta không đáp lễ đàng hoàng một chút, sao có thể xứng với sự coi trọng của bọn họ?

Lúc trước anh ta còn cảm khái nhà họ Dụ ra đời và phát triển quá nhanh, mà Dụ Cẩm lại là một kẻ chỉ được vẻ bề ngoài không có tài hoa gì, chẳng lẽ sau lưng có cao nhân đang chỉ điểm, nếu không sao có thể trong mấy tháng ngắn ngủi bay vọt từ nhà giàu cấp hai lên đến trong những nhà quyền thế đại đỉnh cấp, tình thế ép thẳng vào nhà họ Giản?

Hóa ra thật sự có cao nhân chỉ điểm, có điều đi là con đường tà ma ngoại đạo. Trộm may mắn của người khác chuyển đến trên người mình, nhà họ Dụ tính toán cao tay quá!

Giản Trì tức điên xoa xoa huyệt thái dương để bản thân bình tĩnh trở lại. Anh ta chỉnh đốn bản thân lại, dự định đi tìm Thẩm Ân và Nguyễn Nhuyễn một chuyến. Tiếc là anh ta vẫn chưa ra khỏi cửa liền nhìn thấy trợ lý nhỏ đứng trước cửa phòng làm việc muốn nói rồi lại thôi.

“Chuyện gì?” Tâm trạng Giản Trì không vui hỏi một câu.

Trợ lý nhỏ lý ấp a ấp úng, nghiêng người sang bên cạnh: “Cô Vương đến rồi.”

Cô Vương tên đầy đủ là Vương Vận, là bạch nguyệt quang mà Giản Trì nhung nhớ mười mấy năm. Rất lâu trước đó anh ta từng dặn dò công khai, nếu có một người tên Vương Vận đến tìm anh ta, có thể không cần thông báo trực tiếp mà cho cô ta bước vào.

Bây giờ nhớ lại câu dặn dò lúc đầu đó của anh ta, cơn buồn nôn của Giản Trì lập tức liền trào dâng lên. Còn chưa kịp kêu trợ lý đuổi người ra ngoài, Vương Vận liền tự mình bước vào, còn thân thiết đóng cửa lớn của phòng làm việc lại.

“Giản tổng.” Vương Vận tự mình ngồi vào một bên của sofa, âm thầm đưa tình gọi một tiếng. Thấy Giản Trì không đeo chiếc nhẫn ngọc đó trên tay nữa, trên mặt có chút lo lắng: “Sao lại không đeo chiếc nhẫn ngọc mà em tặng anh?”

Sau khi buột miệng nói ra, lại cảm thấy câu nói này thể hiện rõ mục đích của mình quá, vội vàng bổ sung nói: “Em biết anh thích nhẫn, cho nên làm vui lòng mới tặng. Ngày thường đều đeo nó, sao hôm nay lại tháo ra rồi?”

“Em nói cái nhẫn này hả?” Đầu ngón tay Giản Trì cầm lấy chiếc nhẫn trên mặt bàn, nhìn không ra bất cứ tâm trạng gì: “Đeo mệt rồi, cho nên tháo ra cho thoáng khí.”

Nhìn thấy trên mặt Giản Trì không có biểu hiện gì lạ thường, Vương Vận hơi yên tâm một chút, cười dặn dò nói: “Vậy đừng quên đeo vào, em cảm thấy anh đeo cái nhẫn này rất đẹp.”

“Được.” Giản Trì đơn giản đáp một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Để nhà họ Dụ nằm mơ thêm vài ngày, đến lúc đột nhiên đón nhận sự phản kích của anh ta, nghĩ đến sắc mặt chắc chắn sẽ rất ưa nhìn.

Văn phòng dần trở nên yên tĩnh. Giản Trì cúi đầu xem văn kiện, Vương Vận ngồi ở ghế sô pha có chút xấu hổ, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành rồi nên cô ta dứt khoát tìm lý do để rời đi.

Mục đích hôm nay cô ta tới đây chính là muốn xác định xem chiếc nhẫn ngọc đó có còn ở trên người Giản Trì hay không? Đây là nhiệm vụ của nhà họ Dụ giao cho cô ta, cô ta không thể không đến.

Thực tế, Vương Vận ước gì mình có cơ hội được ở gần với Giản Trì thêm một chút. Nếu không phải lúc trước Giản Trì luôn che giấu thân phận cậu chủ nhà giàu của bản thân, thì cô ta đâu có chia tay với anh ta để cuối cùng lại phải gả cho người chồng bây giờ?

Có một lần trong bữa dạ tiệc cao cấp, từ xa cô ta đã nhìn thấy Giản Trì, cô ta còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm người. Cuối cùng lại ở trong miệng người khác mà biết được, anh ta lại là người tổ chức buổi dạ tiệc này, thậm chí còn là người thừa kế nhà họ Giản giàu có.

Lúc ấy, Vương Vận lập tức cảm thấy choáng váng. Đừng nói là hối hận, cô ta chỉ hy vọng đời này có cách để quay ngược thời gian, để sau khi gặp được Giản Trì ở thời trung học, cô ta nhất định sẽ túm chặt lấy anh ta không buông.

Nhưng mà ảo tưởng chính là ảo tưởng, sự thật là cô ta đã làm vợ của người khác rồi và Giản Trì vẫn còn là một người đàn ông độc thân hoàng kim. Vương Vận đã từng nghĩ đến việc sẽ ly hôn rồi dỗ dành Giản Trì quay lại. Nhưng từ lúc cô ta kết hôn, người đàn ông này chưa từng lén lút đi gặp cô ta, thậm chí còn cố ý lơ đi những lời câu dẫn của cô ta.

Cho dù thử nhiều cách nhưng vẫn không có kết quả, cô ta dần dần mất hy vọng đối với Giản Trì. Nhưng lúc này, Dụ Cẩm lại đưa cho một cái nhẫn ngọc, muốn cô ta tìm cơ hội đưa cho Giản Trì. Cho dù Dụ Cẩm không nói rõ vì sao phải làm như vậy, nhưng cô ta cũng có thể đoán được bảy tám phần. Nhà họ Dụ có quen biết một vị đại sư biết huyền học, chuyện này giấu được người khác, nhưng không giấu được cô ta.

Khi cô ta cùng chồng đi đến nhà họ Dụ để lấy lòng bọn họ, từng thấy được vị đại sư kia đang ở trong phòng sách trao đổi với Dụ Cẩm. Nghe trộm được vài câu mấu chốt, cái gì mà cướp đi vận may, nhà họ Giản, Thẩm Ân vân vân.

Cho nên, lúc nhận được chiếc nhẫn ngọc kia, cô ta đã đoán được rằng chuyện này có lẽ có liên quan đến chuyện mà cô ta nghe trộm được. Nếu không thì người chán ghét Giản Trì như Dụ Cẩm, lúc nào cũng muốn cùng anh ta tranh cao thấp, thì tại sao lại muốn tặng nhẫn ngọc cho anh ta, còn muốn mượn tay cô ta?

Tự suy nghĩ một phen, Vương Vận chọn ngày sinh nhật của Giản Trì để lén đi gặp anh ta. Cô ta đã tính toán xong hết rồi, nếu Giản Trì nhận tình cảm của cô ta, muốn cô ta, thì lập tức nói thẳng chuyện nhà họ Dụ muốn đối phó với nhà họ Giản ra. Dù gì thì chiếc nhẫn ngọc này cũng sẽ được đeo vào tay của Giản Trì.

Nhưng mà Giản Trì khiến cô ta thất vọng rồi. Bất đắc dĩ, cô ta đành phải chọn phương án thứ hai.

Sau khi Giản Trì đeo nhẫn ngọc lên tay, hình như nhà họ Dụ cũng bắt đầu gặp được may mắn. Dụ Thị vật ngã được đối thủ lớn nhất, cũng gần như độc quyền được cả thị trường. Đường làm quan của Dụ Cẩm rộng mở, được người đẹp nhớ nhung, toàn bộ nhà họ Dụ đều vô cùng vui mừng, ngay cả tiền lương của chồng cô ta cũng tăng gấp đôi.

Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt. Nhưng gần đây không biết tại sao, doanh nghiệp Dụ Thị lại lỗ vài khoản tiền. Tuy nói việc buôn bán có lời có lỗ, nhưng tình huống này trong mấy tháng qua chưa xuất hiện bao giờ. Thậm chí còn có nhiều khách hàng cũ không định gia hạn hợp đồng với doanh nghiệp Dụ Thị nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì tiền bị lỗ sẽ càng ngày càng nhiều.

Dụ Cẩm bởi vì luôn hưởng thụ được lợi ích, vậy nên đã bắt đầu trở nên luống cuống. Tuy Thẩm Ân không có động tĩnh gì, nhưng anh ta lo lắng đã xảy ra sai lầm ở chỗ Giản Trì, vậy nên vội vàng để cho Vương Vận đến xác nhận một chút. Anh ta biết Giản Trì vẫn nhớ mãi không quên Vương Vận, nếu không cũng sẽ không thể thuận lợi như vậy được.

Dụ Cẩm ở nhà đứng ngồi không yên đợi hơn một tiếng, rốt cục cũng đợi được Vương Vận quay trở về. Dụ Cẩm lập tức vội vàng hỏi: “Thế nào?”

“Nhẫn ngọc vẫn được Giản Trì đeo trên tay, không có bất cứ dấu vết hư hại nào.” Vương Vận nói ra chi tiết mà mình thấy được.

Chỉ có một chút là đã được che giấu: Cô ta cảm thấy thái độ của Giản Trì đối với mình vô cùng lạnh lùng, dường như cũng không muốn gặp lại cô ta một chút nào.

“Vẫn đeo sao? Vậy là tốt, vậy là tốt.” Nỗi lo lớn trong lòng Dụ Cẩm cuối cùng cũng được vơi đi.

Có lẽ đó là quy luật tự nhiên trong giới thương trường, mặc kệ may mắn có mạnh như thế nào đi chăng nữa, cái giá cần trả thì cũng phải trả. Cũng may là chút tiền anh ta mất so với số tiền mà anh ta kiếm được thì chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc tới.

Sau khi tiễn Vương Vận đi, Giản Trì lập tức lái xe đi tìm Thẩm Ân. Nhưng mà sau khi anh ta tới vùng giải phóng cũ, thì phát hiện chủ nhà này đã chuyển đi rồi. Người đi – nhà trống, mấu chốt là còn không nói với anh ta một tiếng, khiến cho anh ta phí công đến đây một chuyến.

Lúc này, anh ta lập tức bấm số điện thoại đã lưu vào lần gặp mặt lúc trước, giọng điệu không tốt lắm: “Anh chuyển nhà sao lại không nói một tiếng?”

“Ồ, quên mất.” Giọng nói hời hợt vang lên từ đầu dây bên kia, Giản Trì nghe được thì vô cùng nổi giận.

“Rốt cuộc có còn muốn bàn chuyện hợp tác không? Cả tiền nữa? Có muốn hay không?”

“Muốn. Tôi gửi địa chỉ mới vào tin nhắn điện thoại anh rồi đấy, anh tự đến đây đi.” “Cụp” một tiếng lập tức dập máy, đầu bên kia đã cúp điện thoại.

Giản Trì vừa mới bị người đàn bà Vương Vận làm cho chán ghét vừa cảm thấy bản thân mình là người coi tiền như rác, chạy đến đưa tiền cho người ta, mà anh ta còn cam tâm tình nguyện.

“ĐM!” Giản Trì mắng một câu thô tục, chiếc xe lao vút về phía trung tâm thành phố.

“Nhà mới này của anh cũng không tệ nha, vị trí rất tốt.” Tới trung tâm thành phố, anh ta dựa theo địa chỉ Thẩm Ân cho mà tìm tới cửa. Ngay khi bước vào nhà, phong khách được bày biện đập vào trong tầm mắt, những chi tiết nhỏ của thiết kế đều khiến cho người ta có một loại cảm giác ấm áp, có thể nhìn ra được là người bố trí rất là có tâm.

Nghĩ đến căn biệt thự lạnh như băng của bản thân mình, trong chốc lát, trong lòng anh ta có chút khó chịu. Căn biệt thự kia vừa lớn lại trống trải, ngoại trừ người giúp việc phụ trách nấu cơm và quét dọn vệ sinh ra, thì quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một mình anh ta sống trong đó, vô cùng vắng vẻ, một chút tiếng người cũng không có.

Lại nhìn Thẩm Ân, có một căn nhà tuy nhỏ, nhưng lại vô cùng đầy đủ đồ dùng thiết bị. Mấu chốt là khi nhìn vào sẽ khiến cho người khác cảm thấy nơi này mới gọi là nhà, chứ không phải chỉ là một nơi để nghỉ tạm.

Giản Trì vuốt cằm của mình, suy nghĩ có nên mua một căn hộ ở chỗ này hay không. Giao thông thuận lợi, cách nơi anh ta đi làm cũng gần.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng anh ta cũng chưa quên mục đích của chuyến đi lần này. Nhanh chóng vào chủ đề và thảo luận chi tiết về việc hợp tác với Thẩm Ân, nội dung đều được ghi lại trong máy tính xách tay, sau khi trở về sẽ bảo trợ lý dựa theo kết quả thương lượng của bọn họ mà phác thảo ra một bản hợp đồng.

Bởi vì hai người đều rất chuyên nghiệp, quá trình thỏa thuận rất vui vẻ, hiệu suất cũng rất cao, không đến một giờ đã đàm phán xong. Cũng biết quan hệ của Thẩm Ân và Nguyễn Nhuyễn, nên hai người bọn họ nói chuyện cũng không hề có ý tránh đi, cho nên cô nhóc này ở ngay ở bên cạnh đều nghe được toàn bộ cuọco nói chuyện.

Nói là nghe được cũng không đúng lắm, bởi vì cô đang ôm điện thoại chơi game. Bộ dáng vô cùng chăm chú, chắc hẳn cũng không thấy nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Chỉ lát lát, hai gò má của cô gái lại ửng đỏ, rồi bĩu môi tức giận: “Lại thua rồi.”

Trò chơi này là do Thẩm Ân dạy cô chơi, cũng là tài khoản trò chơi mà anh thích nhất. Ngày thường, sau khi làm việc xong, anh sẽ kết nối với đám người Tùy Châu rồi chơi hai màn. Hiện tại thì ít chơi rồi, ngược lại thì đến cô nhóc ranh ma này say mê, ngày ngày đều ôm tay anh ồn ào muốn chơi. Trong game còn bí mật kết bạn với Tùy Châu, hai người chơi đến muốn bay lên.

Dù sao thì Tùy Châu cũng chỉ nằm thu tiền thuê, suốt ngày cũng không có việc gì phải làm, thứ nhiều nhất là thời gian. Cho dù Nguyễn Nhuyễn chơi rất tệ, nhưng anh ta cũng không hề ghét bỏ.

Thấy cô nhóc ranh ma vô cùng buồn chán, Thẩm Ân cũng mặc kệ việc cô chơi. Gần đây anh còn chuẩn bị đăng kí công ty mới, có rất nhiều chuyện phải làm, vô cùng bận nên không có thời gian dẫn cô ra ngoài. Đúng lúc Tùy Châu đang rảnh rỗi ở nhà, nên mang theo mấy món trò chơi giết thời gian cũng tốt.

Thừa dịp cô gái chơi thua trò chơi, Giản Trì nhanh chóng đặt câu hỏi: “Nguyễn tiểu thư, cô có cách nào hay có thể đối phó với đại sư đứng sau lưng nhà họ Dụ kia không? Chính là người giúp Dụ Cẩm trộm vận may của người khác. Tôi sợ ông ta kế này không thành sẽ bày kế khác, nếu bị ông ta để mắt tới thì chẳng phải mãi cũng không dứt điểm được sao?”

Cô gái tạm để điện thoại trong tay xuống, lắc đầu. Sau khi nhìn ánh mắt có chút thất vọng của Giản Trì, mở miệng nói: “Bất cứ ai nhặt lông cừu ​​đều biết rằng không dễ gì bắt được một con cừu. Huống chi cướp đoạt vận may của người khác vốn là chuyện trái với ý trời, làm sao ông ta lại dám liên tục gây sức ép cho anh chứ? Sợ trời không phát hiện được sao?”

“Cho nên anh không cần lo lắng ông ta sẽ gây bất lợi cho anh. Về phần đối phó với ông ta, chuyện này tôi không thể làm gì được. Nhưng mà cũng không cần tôi làm, nhân quả tuần hoàn, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bị trời phạt thôi.”

Giản Trì còn muốn hỏi tiếp, đáng tiếc rằng cô gái đã không còn quan tâm đến anh ta nữa, chỉ chuyên tâm vùi đầu vào trong ván mới của trò chơi.

Bàn bạc chuyện hợp tác xong, Giản Trì cũng không chờ thêm nữa. Trước khi đi, Thẩm Ân cố ý nhờ anh ta, bảo anh ta đừng nói ra chuyện Nguyễn Nhuyễn có năng lực đặc biệt.

Vì tưởng Thẩm Ân sợ vướng phải phiền toái, không muốn để cho người khác biết, nên Giản Trì cũng không hỏi nhiều, sảng khoái đáp ứng.

Có tập đoàn Giản Thị giúp đỡ, công ty của Thẩm Ân mới có thể nhanh chóng phát triển. Mấy người Tùy Châu của nhóm nghiên cứu đều đã trở lại, tiếp tục ưu hóa hạng mục trước khi bị phá sản, cố gắng để có thể ra mắt vào cuối năm.

Thẩm Ân bận đến mức chân không chạm đất, chạy cả công ty và cả trong nhà. Nguyễn Nhuyễn không giúp được gì, nên bản thân có cảm thấy hơi ngượng vì cứ ngồi chờ ăn, vậy nên đã nghiên cứu sách dạy nấu ăn. Mấy lần đầu thử không phải thiếu chút nổ nồi thì cũng là xào ra mấy món đen như mực, khó có thể nuốt xuống.

Sau nhiều lần thử lại, cuối cùng cũng có thể xào ra được thức ăn bình thường. mặc dù hình dáng không đẹp lắm, nhưng tốt xấu gì thì cũng có thể ăn được. Thẩm Ân ở bên ngoài bận rộn với sự nghiệp, cô thì tính thời gian lúc tan làm cũng là lúc làm xong bữa tối.

Vào ban ngày, cô cũng sẽ tự mình đi ra ngoài hai vòng. Nhưng không có đi quá xa, chỉ đi một chút ở chỗ tiểu khu. Vừa đúng lúc trông thấy cửa hàng bán hoa buôn bán ảm đạm của một căn nhà trong tiểu khu, nên cửa hàng phải chuyển ra ngoài. Bình thường Nguyễn Nhuyễn cũng rất rảnh, thuận tay mua luôn cửa hàng tiệm hoa kế bên. Dùng tiền trong thẻ mà Giản Trì đưa cho cô để thanh toán.

Đó là vì Giản Trì muốn cảm ơn cô đã giúp anh ta giải quyết một rắc rối lớn, nên cố ý tặng cô quà cảm ơn, bên trong có khoảng mười triệu tệ. Thẩm Ân bảo cô nhận, cô lập tức nhận, nhưng cũng không có việc phải dùng.

Sau khi mua lại cửa hàng hoa, Nguyễn Nhuyễn không có ý sẽ kinh doanh. Buổi sáng thì ở đó đợi, sửa lá cây, tưới nước, vừa hơn năm giờ chiều thì sẽ đóng cửa.

Vậy nên việc làm ăn của cửa hàng bán hoa kia cũng dần trở nên tốt hơn. Người mua hoa đều là những hộ gia đình phát triển trong tiểu khu này, càng về sau càng có nhiều người lái xe tới chỗ này mua hoa. Đều nói hoa của cô trồng rất tốt, mua về cắm trong bình mười ngày đến nửa tháng cũng không bị héo, vẫn tươi như lúc mới mua.

Người mua tăng nhanh, việc làm ăn cũng trở nên tốt hơn một chút, hoa cũng không đủ bán. Nhưng Nguyễn Nhuyễn cũng chưa từng nghĩ sẽ mở rộng cửa hàng. Dù sao thì cô mở cửa hàng hoa chỉ để giết thời gian, không tính dựa vào việc này để kiếm tiền.

Thế những vẫn có rất nhiều nguời múôn mua hoa. Vào buổi sáng, tuy vẫn chưa đến giờ mở cửa, nhưng trước cửa tiệm đã có người xếp thành hàng dài, không biết còn tưởng rằng đây là cuộc sống của một gia đình mở tiệm ăn sáng đâu.

Bà chủ cửa hàng bán hoa cũng thật là, người khác “ting ting” đưa tiền tới cửa cũng không hề hăng hái chút nào, bán thêm mấy bó hoa nữa thì có sao đâu?

Thật ra cũng không có sao, chỉ là do cô lười, không muốn động đậy nữa.

Sau một ngày bán hết số lượng hoa, Nguyễn Nhuyễn lập tức đóng cửa tiệm sớm. Lúc vừa mới về đến nhà thì chuông cửa đã reo.

Vào lúc này Thẩm Ân vẫn còn ở công ty, cho dù là tan ca sớm thì cũng sẽ mang theo chìa khóa. Thế thì ai nhấn chuông cửa nhỉ?

Vẻ mặt cô gái đang mặc quần áo ở nhà đầy nghi hoặc, mở rầm cửa ra.

“Con trai!”

Sau khi tiếng la vang lên, Nguyễn Nhuyễn và hai người ngoài cửa mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí có chút xấu hổ.

“Chú ơi, cô ơi, hai người tìm ai vậy?” Vẻ mặt của yêu tinh cỏ bốn lá mờ mịt, sửng sốt luống cuống tay chân khi bắt gặp ánh mắt háo hức của hai người trung niên.