Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 46



Chân thân của Yêu Vương hiện tại là một con Cửu Vĩ Hồ duy nhất trong Tam Giới, đến Yêu Hậu cũng là con hồ ly xinh đẹp nhất của Hồ tộc. Sau khi thành hôn thì phu thê ân ái, không đến trăm năm liền sinh ra một đám nhóc hồ ly. Nhưng mà sáu bảy đứa đều là bé trai, đứa nào đứa nấy lớn lên đều nhanh nhẹn, câu được không ít trái tim của các cô gái yêu tinh khác.

Nhưng Yêu Vương và Yêu Hậu lại không hài lòng, bọn họ ngóng trông mong có thể sinh được một tiểu công chúa, trai gái song toàn là chuyện may mắn nhất trên thế gian. Mong mỏi hơn bốn trăm năm, cuối cùng Yêu Hậu cũng đã mang thai lần thứ hai. Thai lần này tương đối ổn định, không cần phải chịu nhiều dày vò, lúc ấy Yêu Vương liền khẳng định rằng điềm đạm hiểu chuyện như vậy, nhất định là tiểu công chúa.

Không lâu sau, đứa nhỏ được sinh ra, quả nhiên là một bé gái. Cuộn tròn thành một khối giống như viên gạo nếp, ai nhìn thấy lòng cũng đều mềm nhũn, cho nên Yêu Vương đã ban tiểu bảo bối một cái tên “Nguyễn Nhuyễn.”

Yêu Vương vui mừng vì có tiểu công chúa, đây không chỉ là chuyện của Vương tộc, mà cũng là chuyện đại hỷ của toàn bộ Yêu tộc. Mở tiệc ba ngày, thoải mái cái bụng, không say không về.

Nguyễn Nhuyễn vừa sinh ra đã được toàn tộc chú ý, khi đó nàng vẫn còn là con hồ ly chưa mở mắt hồ ly, mấy người ca ca của nàng liền tranh nhau việc cho nàng bú sữa. Lớn thêm chút là có thể lảo đảo mà đi bộ, Yêu Vương từ trước đến nay luôn uy nghiêm lại biến trở lại nguyên hình, cái đuôi cuộn lấy nàng rồi đặt lên lưng mình, vui vẻ hớn hở mà làm ngựa cho nàng cưỡi.

Lại qua hai ba chục năm, Nguyễn Nhuyễn đã rất quen với địa bàn của Yêu Giới. Nhân lúc không ai chú ý liền vụng trộm chuồn ra hoàng cung đi dò xét lãnh địa nhà mình, đầu nhỏ nghễnh lên, cằm cũng nâng rất cao.

Hành động vốn dĩ rất là ngạo nghễ và cao ngạo, nhưng mà chân thân của nàng lại tròn vo, mập mạp, bốn chân lại ngắn, nhìn thế nào cũng chỉ cảm thấy đáng yêu mà thôi.

Thần dân Yêu tộc đều cười sặc, nhưng vẫn cứ vui vẻ mà đều phối hợp giả vờ bị kinh sợ với tiểu công chúa của bọn họ. Vì chuyện này mà khiến cho nhận thức của Nguyễn Nhuyễn bị lệch lạc, nàng thực sự nghĩ rằng bản thân mình rất là hung dữ, chỉ cần nhe răng là có thể dọa cho tiểu yêu khóc thét.

Thời gian thoáng một cái, mấy thập niên liền trôi qua. Vào hôm sinh nhật một trăm tuổi của tiểu công chúa, Yêu Vương bố trí tiệc lớn, mở tiệc chiêu đãi chúng yêu tinh đến chúc mừng. Nhưng mà nhân vật chính của buổi tiệc lại mất tích, trong hoàng cung không có, khắp nơi ở Yêu Giới cũng không tìm thấy.

Trong lúc Yêu tộc lòng nóng như lửa đốt thì người có giao tình với Yêu Vương là Hắc Long Vương lại dẫn người trở về. Khi đó, trong tộc Giao Long đang có phản loạn, bộ tộc Hắc Long liền lĩnh ý chỉ của Thiên Đế mà đến giúp đỡ, lúc ở bên bờ Huyền Thủy thì phát hiện tiểu hồ ly bị thương này.

Hắc Long Vương liền nhận ra đây là tiểu công chúa mà Yêu Vương xem như trân bảo, dự định sau khi dẹp sạch phản loạn thì việc đầu tiên sẽ làm là đưa người quay về. Nhưng đột nhiên không biết vì sao mà tiểu công chúa lại đi đến Huyền Thủy, còn bị thương nặng khiến cho Nguyên Thần của nàng bị hao tổn, cần phải tu dưỡng lại.

Đưa Nguyễn Nhuyễn chuyển thế xuống trần nói đúng ra thì không tính lịch kiếp, mà là một cách tu dưỡng Nguyên Thần. Luân hồi mấy kiếp, Nguyên Thần tổn hao cũng được tu bổ. Theo lý thuyết thì sau khi trở về bản thể thì sẽ tỉnh lại ngay lập tức, nhưng Nguyễn Nhuyễn lại ngủ say tới ba trăm năm mới tỉnh lại.

Biết rằng lần này tiểu công chúa thật sự đã không có chuyện gì, toàn bộ Yêu tộc đều yên tâm. Nên trồng rau thì trồng rau, nên cày đồng thì cày đồng, chợ cũng náo nhiệt trở lại.

Tam Giới thái bình, tứ hải quy phục, Tiên, Ma, Yêu tộc chung sống hòa thuận hơn mười ngàn năm, đều chán ghét tranh đấu đổ máu, đều bắt đầu chăm sóc sức khỏe, năm tháng khó khăn dài đằng đẵng, mọi người đều tự tìm tòi hình thức sống thích hợp.

Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc phi thăng thành tiên, đã đem bài cửu, xúc xắc, môn cưỡi ngựa đánh bóng của Nhân tộc lên Tiên Giới. Vì thế, các tiên nhân buồn chán đã lâu đã có phương thức giải trí mới, các loại yến hội bình thường cũng không cảm thấy nhàm chán, tụm nhau lại làm vài ván bài cửu, lắc xúc xắc “Lạch cạch”, đến mức ngoài cửa Thiên Cung cũng đều có thể nghe được vô cùng rõ ràng.

Điều khiến người khác phải trố mắt líu lưỡi chính là chiến mã cường tráng mà Thiên Giới nuôi lại bị nhóm tiên quân nhàn rỗi lấy đi cưỡi ngựa đánh bóng.

Nghe Thiên Giới truyền đến tin tức, sở dĩ Giao Long tộc phản loạn là bởi vì Vương của bọn họ đã bị bóng đập vào đầu khi dự tiệc trên trời. Sau khi trở về thì thấy tác phong Thiên Giới quá mức lười nhác, không xứng đáng để làm thống lĩnh của Tam Giới, vì thế trong đầu mới sinh cái ý niệm phản loạn lớn như vậy.

Nhưng dù thế nào thì Giao Long tộc cũng đã bị diệt, đây là sự thật không thể nào chối cãi được,.

Ma tộc dũng mãnh lại thiện chiến cũng không có nhiều chiêu trò như Tiên Giới. Từ lúc thấy qua nơi tráng lệ như Tiên Giới, bọn họ liền nhận ra chỗ ở của mình quá đơn sơ, ngoại trừ ở những nơi tối đen như sơn động thì sẽ xem trời là chăn, đất là giường, cũng không có thân phận tôn quý như bọn họ. Vì thế mới điên cuồng xây dựng cung điện, thề phải sống chết một phen với Thiên Giới.

So sánh một chút thì Yêu tộc chất phác hơn. Đem phần lớn núi hoang khai khẩn đi ra, trồng các loại quả loại rau, gà vịt chạy khắp đồi núi, muốn ăn lúc nào cũng đều có thể đi bắt. Yêu tộc thông minh còn học Nhân tộc xây dựng chợ, mở quán rượu nhỏ. Vừa đến giờ cơm, hương thơm của đồ ăn nhè nhẹ bay khắp cả Yêu Giới, từ xa đã khiến kẻ khác phải thèm nhỏ dãi.

Yêu Giới không chỉ có hơi thở dày đặc như ở phàm trần, hơn nữa tướng mạo của nữ yêu thường rất xinh đẹp, nam yêu hiền lành còn làm được một bàn thức ăn ngon, đến nỗi khiến cho không ít Ma tộc và Tiên tộc phải nhớ thương.

Mấy vị công tử trong vương thất lại càng có dung mạo thoát tục, có nhiều ma nữ và nữ tiên công khai bày tỏ tình yêu với bọn họ, muốn kết làm thông gia với Yêu tộc. Yêu Vương đã từng nói rõ, cho bọn họ tự do yêu đương, không muốn ép duyên. Nếu thật có thể thành thì Yêu tộc tất nhiên sẽ vô cùng hoan nghênh.

Vào thời gian Nguyễn Nhuyễn bồi dưỡng Nguyên Thần, cảm xúc của Yêu tộc trở nên mơ hồ, mấy người ca ca của nàng không có tâm trí mà suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự. Hiện tại nàng đã trở về, việc này lại bị đưa vào chương trình hằng ngày.

Mặc dù cho phép tự do yêu đương, nhưng Yêu Vương và Yêu Hậu vẫn mong sớm ngày bế được tôn tử, tôn nữ, nên suốt ngày cứ ở nhắc bên tai mấy vị ca ca của nàng, khiến cho bọn họ khổ không thể tả, đều chạy đến tẩm điện của Nguyễn Nhuyễn để tránh bị quấy rầy.

“Thất ca, huynh muốn đi đưa thiệp mời cho bộ tộc Hắc Long sao? Có thể dẫn muội đi cùng không?” Thiếu nữ mặc thân hồng nhạt quần lụa mỏng trên giường nhỏ, quơ quơ tay áo rộng của công tử ngồi bên cạnh, cố ý tạo ra âm thanh mềm nhũn: “Muội đã đi dạo ở Yêu Giới nhiều lần lắm rồi, muốn ra ngoài xem một chút. “

Sau khi Nguyễn Nhuyễn tỉnh lại đã bị vây ở Yêu Giới, ra ngoài còn có tiểu yêu chuyên đi theo, làm cái gì cũng không tự do. Có lẽ là sợ nàng lại gặp chuyện gì đó bất trắc, nên có làm thế nào thì Yêu Vương cũng không cho phép nàng chạy ra bên ngoài nữa.

“Dù có như vậy thì cũng không được, phụ quân mà biết thì sẽ lột da hồ ly của huynh mất.” Nguyễn Khương nghĩ đến dáng vẻ nổi giận đùng đùng Yêu Vương, liền cảm thấy nổi da gà mà muốn đứng lên.

Ngón tay bắn thật nhanh vào cái ót của muội muội, sau khi thực hiện được còn cười trộm mà dựa lưng vào giường, giọng điệu không thèm đếm xỉa tới: “Muội xem muội đó, làm cái gì mà cứ phải vụng trộm đi đến Huyền Thủy chứ? Nếu không xảy ra chuyện kia thì phụ quân cũng không quản muội nghiêm đến như vậy.”

Bưng cái ót của mình, Nguyễn Nhuyễn trừng mắt liếc thất ca của nàng một cái, cuối cùng vẫn không chịu nói ra tình hình thực tế. Nàng nhớ rằng bản thân mình là mang theo nhiệm vụ mà đi vào cái thế giới này, phải đi giúp đỡ cho một người. Nhưng mà vì thời gian đã qua lâu rồi nên đã quên mất tên, chỉ nhớ rõ người nọ có một đôi mắt màu đồng xinh đẹp dị, hình như là Giao Long.

Cho nên mấy trăm năm trước nàng đi Huyền Thủy là muốn len lén đi cứu người. Đáng tiếc, vừa mới tìm được người đã bị thiên binh phát hiện, dưới tình thế cấp bách nàng thay người nọ cản một kiếp, cho nên mới bị thương như vậy nặng. Sau đó nàng không còn ý thức nữa, đến khi tỉnh lại đã trôi qua rất lâu rồi.

Nghe Thất ca nói là phụ quân đem Nguyên Thần của nàng xuống trần chuyển thế thành người, nhưng Nguyễn Nhuyễn không hề có ấn tượng gì về chuyện chuyển thế này. Hiện tại bây giờ nàng muốn biết rằng tiểu Giao Long mà nàng cứu lúc trước có còn sống không, nếu như còn sống thì đang ở đâu.

Tất nhiên là mấy vấn đề này nếu ở trong Yêu Giới thì sẽ không tìm được câu trả lời, nàng muốn đến thế giới bên ngoài một lần.

Nguyễn Khương không đành lòng nhìn tiểu công chúa được nâng lòng bàn tay vô cùng ủy khuất, ánh mắt nhìn cũng là tràn đầy khiển trách, giằng co một hồi: “Dẫn muội đi cũng được. Nhưng muội phải cam đoan rằng không được chạy lung tung, không được phép rời khỏi tầm mắt của huynh. Nếu như có thể làm được, huynh sẽ cố gắng mà dẫn muội ra.”

“Muội có thể làm được.” Nguyễn Nhuyễn giơ lên ba ngón tay, liên tục cam đoan.

Nguyễn Khương cong môi, xoa nhẹ đầu muội muội lung một phen, bí mật lên kế hoạch thần không biết quỷ không hay mà dẫn tiểu hồ ly đi ra ngoài. Hắn nghĩ lần đi đến bộ tộc Hắc Long này cũng không quá một ngày đường, nếu nhanh thì có thể đến lúc ban ngày.

Sau một khoảng thời gian ngắn như vậy, để ngụy trang rằng muội muội vẫn còn đang trong tẩm điện đóng chặt cửa đó cũng không dễ dàng gì. Nguyễn Khương thiết nghĩ rất tốt, lại có thể thành công giấu được Yêu Vương mà dẫn tiểu hồ ly ra ngoài. Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là hắn chỉ đi tới bờ sông đổ đầy bình nước thì lại không nhìn thấy muội muội đang vùi dưới tàng cây nghỉ ngơi của hắn đâu.

Cứ như vậy mà biến mất ngay dưới mí mắt của hắn. Bình nước trên tay rơi xuống đất, Nguyễn Khương hoảng hốt tìm kiếm khắp bốn phía, nhưng đến chút tung tích đều không tìm ra. Hắn cắn chặt răng, bay nhanh về Yêu giới, chủ động nói thẳng ra.

Có bị ánh mắt chết chóc của phụ quân và các vị ca ca nhắm vào, thì hắn cũng kiên trì không nói. Có lẽ bộ da hồ ly này không giữ được nữa rồi, nhưng nếu như bộ da hồ ly này của hắn có thể đổi lại sự bình an của muội muội, thì có không giữ được thì cũng không cần. Trong lòng hắn vô cùng hi vọng rằng muội muội ham chơi nên đã chạy xa rồi, ngàn vạn lần đừng có gặp phải nguy hiểm gì.

Ở đầu bên kia, Nguyễn Nhuyễn đang ngủ say lại bị xóc nảy tỉnh, nàng mở mắt ra, phát hiện mình bị cất vào một cái túi lưới. Cái túi này hình như là được bện thành tự một loại bảo bối nào đó mà khiến cho nàng có làm thế nào cũng đều không thể thoát ra được, móng vuốt bén nhọn cũng không cào rách được.

“Hình như nó tỉnh rồi?” Người mang túi to cảm nhận được động tĩnh truyền từ bên trong tới liền nâng tay cao lên một chút, để sát vào mà nhìn, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vậy: “Dáng vẻ của con hồ ly này thật là đẹp, da lông bóng loáng óng ánh, lột ra làm lông tơ trên y phục thì nhất định sẽ rất đẹp.”

“Thủy Nghê, ta cảm thấy như thế không tốt lắm.” Một thiếu nữ khác đi theo cảm thấy có chút lo lắng mà mở miệng khuyên can: “Ngươi xem, da lông của nó được xử lý tốt như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là hồ ly hoang. Hơn nữa, hồ ly trắng thuần khiết như vậy lại càng hiếm, ta sợ thân phận nó không thấp, chúng ta không chọc nổi.”

Thiếu nữ tên Thủy Nghê ghét bỏ liếc mắt nhìn bạn của mình một cái, không quan tâm nói: “Xem chút tiền đồ này của ngươi đi! Quan tâm thân phận của nó làm gì, ở trong cái túi càn khôn này không phải chỉ là con hồ ly bình thường mặc ta làm thịt thôi sao?”

“Y phục mà ta chuẩn bị cho Tiên quân đã gần xong hết rồi, sau đó thêu thêm lông hồ ly lên trên y phục, vậy thì sẽ càng thêm hoàn mỹ, nhất định Tiên quân sẽ thích.” Nghĩ đến dáng người tuấn tú của vị Tiên quân kia, bỗng nhiên mặt Thủy Nghê đỏ bừng, nhuộm thêm vài phần thẹn thùng.

Bạn của nàng ta muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng lại lắc đầu một cái.

Ba trăm năm trước vị Tiên Quân kia đã đến ngọn núi này. Thật ra sơn tinh dã thú trong ngọn núi này cũng không biết rốt cuộc hắn là Tiên hay là Ma, tên gì họ gì. Thấy dáng vẻ của hắn rất đẹp, có thể so với Tiên nhân cho nên tự ngầm gọi hắn là Tiên Quân.

Lúc đầu, ngọn núi này là một ngọn núi hoang, tuy có diện tích lớn nhưng có rất ít sơn tinh dã thú sống ở chỗ này, bởi vì chỗ này không có linh khí gì cả, không giúp bọn chúng tu luyện được gì. Nhưng từ khi vị Tiên Quân kia đến đây, linh khí trong núi liền trở nên dồi dào.

Những yêu tinh các nàng đều rất cảm động và nhớ ân đức của Tiên Quân, luôn muốn làm chút gì đó cho hắn, nhưng mà không ai có thể bắt chuyện với hắn. Tiên Quân cũng không có trao đổi với sinh linh ở trong núi, mà bản thân các nàng lại ở trong chỗ sâu nhất của ngọn núi mà bày một cái kết giới, để ngăn không cho các sinh vật khác tiếp cận.

Trong ba trăm năm nay, thông tin mà các nàng có thể nghe được vô cùng ít ỏi, chỉ mơ hồ nghe được chuyện Tiên Quân vì mất đi tình yêu mà xuống Âm phủ, lên Thiên Giới chỉ vì muốn triệu hồi lại hồn phách của người mình yêu. Đáng tiếc là, cố gắng mấy trăm năm lại không có một chút tiến triển nào. Kết giới bảo vệ đó chính là đại trận pháp Nhất Phương Chiêu Hồn. Nhưng dù có thất bại vô số lần thì hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ bỏ cuộc.

Những điều này đều là lời truyền miệng, không có căn cứ xác thực, nhưng xác suất lớn là thật. Người từng gặp Tiên Quân đều biết bên hông hắn có treo một cái túi thơm sớm đã bạc màu, chưa từng lấy ra, đó là kiểu dáng mà nữ tử yêu thích. Mỗi lần vuốt nhẹ cái túi thơm đó, ánh mắt của Tiên Quân đều trở nên dịu dàng, lưu luyến, phảng phất như đang nhìn người yêu của mình.

Yêu tinh hoa Thủy Nghê đã bị ánh mắt thâm tình như vậy mê hoặc, từ đó trái tim thiếu nữ liền vấn vương ở trên người vị Tiên Quân không rõ họ tên đó. Cũng từng nghĩ tới muốn thử đến gần, nhưng không hiểu sao người ta căn bản không cho nàng ta bất cứ cơ hội nào.

Thủy Nghê chưa từng hết hy vọng, nàng ta rất tinh quái, ở trong ngọn núi này cũng xem như là thay đổi tướng mạo. Chỉ cần thêm một khoảng thời gian nhất định nào đó, không tin là không chiếm lấy được trái tim của một người nam nhân.

Ôm lấy ý nghĩ như vậy, nàng ta cũng làm không ít chuyện. Không gặp được mặt Tiên Quân, nàng ta liền đặt đồ ăn của mình làm ở xung quanh kết giới, nghĩ rằng lỡ như được nhận thì sao.

Mới nhìn thấy trên lá chuối tây chỉ còn lại chút tro cặn, nàng ta còn vui mừng một hồi, tưởng rằng tấm lòng của mình được nhìn thấy rồi. Sau này mới phát hiện, những món bánh ngọt đó toàn bộ đều bị một con chồn ăn vụng.

Quá tức giận, nàng ta lại đổi một cách khác. Nghe nói nữ tử ở nhân gian sẽ may xiêm y cho người mình thầm mến, nàng ta cũng học theo kiểu dáng rồi may vài bộ. Trước mắt thành phẩm này là tốt nhất, nhưng nhìn cứ cảm thấy không tinh xảo được như ý muốn. Cho đến lúc nàng ta nhìn thấy tiểu hồ ly thì trong lòng liền nảy ra chủ ý, da lông đẹp như vậy đúng lúc có thể bù đắp những chỗ thiếu trên đường may.

Ngâm nga khúc hát dân gian, lấy túi càn khôn bên ngoài nơi mình ra, Thủy Nghê trở về nhà liền đi lấy dao kéo. Vị đồng hương đi theo nhìn con tiểu hồ ly đang ngọ ngoạy lung tung, vừa không đành lòng, cũng không muốn tìm phiền phức cho chính mình, lặng lẽ mở dây buộc túi càn khôn ra: “Mau chạy đi, ta chỉ có thể giúp ngươi lần này thôi.”

Chui ra từ trong túi, bốn cái chân nhỏ ngắn của Nguyễn Nhuyễn liều mạng chạy về phía trước. Cái túi rách này có hạn chế đối với yêu lực của nàng, bây giờ nàng không thể biến thành hình người, chỉ đành cúi đầu chạy tán loạn.

Tựa hồ nghe thấy tiếng đuổi theo ở phía sau, nàng chạy càng nhanh hơn. Gió vù vù thổi vào bên tai, nàng chạy một mạch xông vào trong kết giới. Phía sau không còn âm thanh, nàng thoáng yên tâm chút.

Nhưng mà nàng hiển nhiên yên tâm quá sớm. Vẫn chưa kịp phản ứng, giây sau liền bị một cơn gió lớn thổi vào trong ao. Cái ao đó rất sâu, nước bên trong lạnh buốt đến thấu xương. Bị nước ngập qua đầu, Nguyễn Nhuyễn hoảng loạn vùng vẫy tứ chi, bị sặc uống mấy ngụm nước, mới miễn cưỡng đặt móng vuốt lên bờ ao.

Nàng giũ nước trên đầu xuống, hai cái chân sau đạp vào vách tường trên ao muốn bò lên. Lần thứ hai vẫn không thành công, bỗng một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Thuận theo đôi giày đó, ngóc cái đầu nhỏ nhìn lên trên, nàng nhìn thấy một khuôn mặt còn đẹp hơn thất ca của nàng, không nhịn được trợn cả mắt lên.

Thời gian để nàng ngẩn người vốn không nhiều. Chủ nhân của khuôn mặt đó hơi nghiêng người, tay duỗi xuống phía dưới, nắm lấy phần da sau gáy, thuận tay bắt lấy cả người hồ ly của nàng từ trong ao nước lạnh lẽo lên, xách đến trước mắt quan sát kỹ một phen.

Trong đôi mắt ngăm đen sâu hun hút đó như có một vài tia cảm xúc vụt qua, một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Đôi môi mỏng của người nam nhân đẹp đẽ đó hơi cong lên, nhẹ nhàng nói ra vài chữ, ẩn giấu một cơn bão táp: “Xem như tìm được ngươi rồi.”

“Ngáo!”

Mỹ nam! Đại mỹ nam!

Yêu lực có hạn, bây giờ Nguyễn Nhuyễn chính là một con hồ ly bình thường. Không cách nào biến thành hình người, cũng không biết nói chuyện, chỉ có thể dựa vào bản năng của động vật phát ra tiếng nghẹn ngào.

Người này trông đẹp thật. Cao cao gầy gầy, mặc một bộ trường bào nhạt màu. Rõ ràng là kiểu dáng đơn giản nhất, lại tạo ra một cảm giác tự nhiên mang cốt cách, dáng dấp của một bậc tiên. Sống mũi khá cao, con ngươi sâu thẳm, lông mi dài và rậm như một cây quạt nhỏ.

Đúng thật là chỗ nào cũng đẹp, cứ như là sinh ra dựa theo tiêu chuẩn mỹ nhân trong lòng nàng.

Nắm phần da sau gáy của hồ ly lắc lắc trong không trung. Nhìn bốn cái chân ngắn nhỏ nhắn bất lực cào lấy không khí, Thẩm Ân cười khẽ một tiếng: “Ngươi là hồ ly, học theo tiếng rồng kêu làm cái gì? Kêu lại hai tiếng, nếu như nghe thấy hài lòng thì ta sẽ thả ngươi xuống.”

“Ngáo!”

Trái tim nhỏ của Nguyễn Nhuyễn vì sắc đẹp mà đập loạn một lúc rồi dừng lại. Trông thì đẹp, nhưng tính tình người này hình như có chút ác liệt.

“Khó nghe, kêu lại.” Nam nhân không chút cảm xúc nắm lấy phần da sau gáy của nàng, tay còn lại nhàn rỗi chọc vào cái bụng mềm mại đang lộ ra trong không khí của nàng. Cứ như là bị nghiện, chọc vào một lần rồi lại một lần.

“Ngáo!”

“Kêu lại.”

“…”

“Chít!” Sau khi phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, Nguyễn Nhuyễn không còn gì để lưu luyến buông thõng đuôi mình xuống, trong lòng vô cùng xẩu hổ. Nàng lại cúi đầu trước thế lực hung ác này, quả thực quá mất mặt hồ ly rồi.

Hài lòng nhếch đuôi lông mày, Thẩm Ân vốn không làm theo lời nói trước đó là thả hồ ly béo xuống. Ngược lại tạo một ít linh lực trên tay, làm khô bộ lông bị ướt do dính nước của tiểu hồ ly. Lúc này mới cố hết sức ôm vào trong lòng lắc lư, chậc chậc cảm thán hai tiếng nói: “Lại nặng thêm một chút, xem ra ngày thường ăn uống không tệ, có thịt rồi.”

“Ngáo… chít!”

Hai cái chân trước của Nguyễn Nhuyễn đạp vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, nhe răng trợn mắt lộ ra dáng vẻ hung dữ nhất của mình, có ý đồ muốn dọa đối phương. Tốt nhất là có thể dọa đối phương sợ đến mức ngây người, sau đó nàng có thể cào chàng một cái rồi thuận lợi chạy trốn.

Tưởng tượng rất đẹp đẽ, nhưng nàng đã tính toán sai lầm về độ hung hãn của mình. Dáng vẻ nhe răng trợn mắt đó chẳng những không dọa đến người đàn ông ở trước mặt, ngược lại còn chọc cười chàng, phát ra một tiếng cười trầm thấp từ trong lồng ngực.

Nam nhân nắm lấy móng vuốt của nàng nghịch trong tay, ngay sau đó cúi đầu hôn lên đầu nàng, khóe môi cong lên: “Ngốc đến đáng yêu.”

Nàng bị nam nhân ôm chặt trong lòng, đi xa khỏi cái ao, đến trước một căn nhà gỗ nhỏ. Nam nhân đặt nàng lên trên bàn đá, hất tay một cái liền có thêm một con gà rừng đã chết. Chàng đứng một bên với ý cười dịu dàng, ôn nhu nói: “Không phải đói bụng rồi sao? Đó, thức ăn của ngươi.”

Nhìn chằm chằm vào con gà rừng bị gãy cổ một cái, Nguyễn Nhuyễn lùi về sau hai bước, suýt chút nữa ngã xuống từ trên bàn đá. Dáng vẻ tràn đầy ý cười của nam nhân khiến nàng sợ mất mật, bản năng nhận ra được nguy hiểm.

“Sao lại không ăn?” Thẩm Ân từ từ đến gần, muốn ôm lấy tiểu hồ ly. Ai ngờ chàng vừa giơ tay, trên mu bàn tay liền nhiều thêm ba vết cào. Da thịt tróc ra, chảy ra vài giọt máu tươi.

Nguyễn Nhuyễn xoè móng vuốt ra theo bản năng, muộn màng cảm thấy sợ hãi, nhưng người nam nhân bị nàng cào vốn không tức giận. Đưa vết máu chảy ở mu bàn tay đến bên miệng, đầu lưỡi liếm hết máu, trong nụ cười bất đắc dĩ nhiều thêm vài phần dung túng: “Làm cái gì mà tức giận đến như vậy? Nếu như không muốn ăn thịt sống, ta nấu chín cho ngươi là được rồi.”

Nói rồi khom lưng nhặt con gà kia lên, chậm rãi đi vào nhà gỗ nhỏ. Nguyễn Nhuyễn là muốn nhân cơ hội chạy đi, nhưng nàng phát hiện bản thân mình không thể đi ra khỏi cái hàng rào vây quanh cái sân nhỏ này được, chỉ đành lởn vởn ở trong sân.

Khói bếp lượn lờ, không tới nửa canh giờ, bên trong khu nhà nhỏ bay đầy mùi thơm của món gà hầm. Tiểu hồ ly đuổi theo cái đuôi của mình chơi đến mệt, nằm nhoài trước cửa không động đậy, đầu hướng vào trong nhà thăm dò.

Nàng nhìn thấy nam nhân tiên khí bồng bềnh vén ống tay áo lên, dùng thìa gỗ đang nếm thử một ngụm canh trong nồi. Mặn lạt vừa phải, liền múc vào trong bát, cầm lấy cái bát nhỏ thổi cho nguội một chút, nam nhân đi đến cái ghế đá ở ngoài nhà ngồi xuống, cong ngón tay về phía tiểu hồ ly đang nằm ngoài trước cửa: “Qua đây.”

Tai của tiểu hồ ly giật giật, thay đổi phương hướng của khuôn mặt rồi tiếp tục nằm ngoài xuống. Giọng nói càng lúc càng dịu dàng của nam nhân truyền đến từ phía sau, nghe thật nhẹ nhàng: “Không động đậy, là muốn ta ôm ngươi đến đây sao?”

Lông hồ ly bỗng nhiên dựng thẳng lên, Nguyễn Nhuyễn chậm rãi bước qua đó, đi đến bên chân nam nhân ngước đầu lên nhìn chàng.

“Nhảy lên, ta đút ngươi.” Chỉ vào đầu gối của mình, Thẩm Ân mím môi khẽ cười một cái. Chàng biết tiểu hồ ly này mở linh trí rồi, nghe hiểu được những gì chàng nói: “Nếu không, ngươi ăn sẽ khiến lông của mình dính phải canh gà đó.”

Do dự một lúc, Nguyễn Nhuyễn vẫn nhảy lên đùi nam nhân ngồi. Lúc ở Vương cung, nàng đều dùng hình người để ăn cơm. Cho dù là lúc nhỏ, cũng có người phụ trách đút nàng ăn, nàng chưa từng dùng hình dáng của hồ ly để ăn lần nào cả, vừa nghĩ đến sẽ làm bẩn bộ lông màu trắng của mình, nàng ngay tức khắc thỏa hiệp với hiện thực.

Nàng chỉ là con hồ ly thích cái đẹp, cho dù là lúc ăn cơm, cũng không thể làm mất vỏ bọc ưu nhã đoan trang của chính mình.

Dùng đũa gắp cái đùi gà đã được hầm nhừ lên, Thẩm Ân rõ ràng nhìn thấy đôi mắt của tiểu hồ ly không rời đi, nhìn chằm chằm vào cái đùi gà, trên mặt viết đầy chữ muốn ăn.

Âm thầm cười một cái, chàng đưa cái đùi gà đến bên miệng tiểu hồ ly, kiên nhẫn đút nàng ăn hết, còn đút cả canh gà trong bát. Tiểu hồ ly ăn đến phần lông trắng ở bên miệng dính phải chút nước canh, nam nhân cũng lấy cái khăn gấm ra lau sạch cho nàng.

“Ăn no rồi?” Thẩm Ân thấy tiểu bạch hồ thoải mái nheo mắt lại, lập tức đặt cái bát lên bàn đá. Tay hất lên, cả người hồ ly liền ngã chổng vó vào chân chàng. Lòng bàn tay xoa cái bụng mềm mại, nhẹ nhàng xoa xoa: “Căng tròn, quả thực là ăn no rồi.”

Ngón tay của nam nhân xoa nhẹ trên bụng nàng vài cái, lại đưa lên lỗ tai nàng, giọng nói lười biếng lại đầy vẻ từ tính: “Ta tìm ngươi mấy trăm năm, ngươi thì hay rồi, ăn ngon ngủ ngon, có phải sớm đã quên ta rồi không?”

“Ngươi nói xem, nên bồi thường cho ta thế nào?”

Lỗ tai bị người ta nắm trong tay, Nguyễn Nhuyễn khó chịu, lại muốn lấy móng vuốt ra cào chàng. Nhưng ánh mắt nhìn thấy vết cào trên mu bàn tay của nam nhân, miễn cưỡng ngăn lại cái móng vuốt đang rục rịch của mình, phát ra tiếng nghẹn ngào từ trong yết hầu.

Nàng cho rằng bản thân mình yếu thế rồi, nam nhân dù sao cũng nên buông tha nàng. Nhưng mà không như mong muốn, lỗ tai của nàng đột nhiên bị cắn một cái!

Cứu mạng! Có người muốn ăn hồ ly rồi!