Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 53



Sáng hôm sau, Thẩm Ân khoác balo lên vai, định ngồi xe buýt, song tài xế của nhà họ Phó bình thường vẫn luôn coi thường anh nay lại đầy cung kính và lễ độ gọi anh lại, trên mặt còn nở nụ cười khôn khéo: “Cậu Thẩm Ân, hôm qua ông chủ đã dặn để cậu đi học cùng cậu chủ và cô chủ. Vậy xin cậu đợi lát nữa cậu chủ và cô chủ ăn sáng xong rồi hẵng đi.”

Tuy từng câu từng chữ nói ra không hề có ý ép buộc nhưng thái độ của ông ta lại không cho phép người nghe được từ chối.

Thẩm Ân rũ mắt đứng đó một lúc rồi đột nhiên cười, gương mặt không cảm xúc bỗng tràn đầy sức sống chỉ trong nháy mắt: “Xin lỗi nhé, tôi đã quen ngồi xe buýt rồi, cũng quen một mình rồi. E là phải phụ lòng tốt của ông chủ của chú rồi.”

Nói rồi, anh cũng chẳng thèm để ý nét mặt của tài xế, cất bước rời đi. Lúc đến được bến xe buýt ở ngoài khu nhà, Thẩm Ân ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời, lòng thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Dường như đã lâu lắm rồi anh chưa từng thả lỏng mình đến thế. Anh vốn muốn nhẫn nhịn thêm một khoảng thời gian nữa, nhịn đến khi tốt nghiệp là xong nhưng giờ thì anh lại không muốn nhịn nữa rồi.

Sau khi Thẩm Ân kiên quyết rời đi, tài xế lập tức đi báo lại với Phó Thanh Dung. Phó Thanh Dung đang ăn sáng sắc mặt bỗng trở nên khó coi, đặt mạnh bát cháo xuống bàn, phần cháo đen đặc sệt bắn khỏi miệng bát, chảy ra mặt bàn.

“Lão Phó, ông bớt giận. Thẩm Ân đúng là không hiểu chuyện thật, ông đừng so đo với nó. Đợi lúc nó về, tôi nhất định sẽ đánh cho nó một trận.” Thấy Phó Thanh Dung nổi giận, Lý Lam sợ hết hồn, vội vàng đặt bát đũa xuống, vỗ lưng ông lấy lòng, vừa xin lỗi, vừa trách Thẩm Ân.

Bà thực sự không hiểu nổi đứa con trai này đang nghĩ cái gì. Không phải ngồi xe sang đi học thoải mái gấp bội ngồi chiếc xe buýt nát ấy hay sao? Nếu không vì nể mặt bà thì lão Phó cũng không đưa ra đề nghị đó, đúng thật là lãng phí lòng tốt.

Rõ ràng lúc còn bé anh vâng lời hiểu chuyện là thế, sao giờ lại như biến thành một người khác vậy. Ngày nào anh cũng mặt nặng mày nhẹ, chẳng nói được mấy câu, giống y như đến để đòi nợ.

“Đứa con ngoan do bà sinh ra thì dạy dỗ nó tử tế đi. Không biết tốt xấu, chống đối tôi như vậy chẳng được ích lợi gì đâu. Rồi sau này ra xã hội nó sẽ biết mùi ngay.” Sắc mặt Phó Thanh Dung chẳng hề dịu đi vì sự dỗ dành của Lý Lam mà vẫn khó coi như cũ.

Ông cứ tưởng đứa con riêng này sẽ ngoan ngoãn vâng lời, nào ngờ mới đó đã dám cãi lời mình rồi. Ông ghét nhất hai loại người, một là không nghe lời, hai là không biết tốt xấu. Mà cậu con riêng này lại có hết cả hai, khiến người ta thấy ghét bỏ.

Thấy Phó Thanh Dung không có dấu hiệu bớt giận, mặt Lý Lam trắng bệch, không nói gì. Bà ngồi bên cạnh cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám. Phó Trạch thầm cười trên sự đau khổ của người khác nhưng không dám thể hiện ra mặt.

Lâu lắm rồi cậu ta chưa thấy bố nổi giận, Thẩm Ân này đúng thực là nhân tài, có nhiêu ấy chuyện thôi mà cũng gây họa được. Xem ra cuộc sống sau này của nhà họ Phó sẽ sôi động lắm cho mà xem.

Phó Trạch không giấu nổi nụ cười đã lộ rõ bên miệng, vội uống mấy ngụm cháo để che đi.

Nói ra thì cậu ta và Thẩm Ân cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, nhưng cậu ta không ưa cái kiểu đã bần hàn, cơ cực còn ra cái vẻ cao sang của anh. Hồi trước ở trường trung học số Ba vẫn tốt, dù gì hai người cũng nước sông không phạm nước giếng. Nhưng từ sau khi Thẩm Ân chuyển đến trường THPT Thịnh Phong thì càng ngày càng nổi tiếng, sắp lấn át cả cậu ta.

Lúc trước, cứ nhắc đến nam khôi của trường trung học số Ba, cậu ta chắc chắn là cái tên đầu tên được xướng lên. Nhưng giờ thì khác rồi, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ đến tên nghèo hèn kia trước, cũng chỉ bởi vì gương mặt khá điển trai trời ban của anh và thành tích nổi trội không rõ là thật hay giả kia.

Nhưng sao lại thế kia chứ? Nói về vẻ ngoài, bản thân cậu ta chẳng kém cạnh. Nói về thành tích, từ sau khi lên cấp ba đến giờ, cậu ta vẫn luôn nằm trong top 10 toàn khóa. Còn nói về gia thế thì càng khỏi phải nhiều lời, ở thành phố A này, trừ nhà họ Nguyễn nức tiếng gần xa thì tìm đâu ra được nhà nào giàu có hơn nhà họ Phó đây.

Cậu ta rõ ràng ưu tú hơn anh về mọi phương diện, sao có thể lúc nào cũng bị tên Thẩm Ân mới đến đó lấn át như vậy chứ? Cậu ta không phục, đã vậy anh còn là đứa con ghẻ do Lý Lam tham hư vinh mang tới. Chỉ chuyện ấy thôi đã đủ khiến người ta thấy chán ghét rồi.

Hôm nay thì hay rồi, cả bố cậu ta cũng đã thấy chán ghét tên nhóc này rồi, xem ra sau này sẽ có trò hay để xem đây. Dường như cậu ta còn thấy được trước hình ảnh Thẩm Ân quỳ xuống đất xin tha, nghĩ đến cũng đủ khiến người ta thấy hả hê mà.

Phó Trạch mừng thầm, còn Phó Yên bên cạnh mặc dù không quá vui như anh trai cô ta nhưng tâm trạng cũng khá tốt. Trước đó chắc chắn là vì nhà họ Phó đối xử với Thẩm Ân quá tốt nên anh mới không cảm nhận được sự quan tâm của cô ta. Bố cô ta chán ghét, vứt bỏ Thẩm Ân như vậy vừa hay lại giúp cô ta có nhiều cơ hội đối tốt với anh hơn.

Dù có là trái tim sắt đá thì lâu dài cũng phải tan chảy, cô ta không tin Thẩm Ân sẽ không động lòng với mình. Phó Yên đã nghĩ kĩ rồi, đợi buổi chiều, sau khi tan học về nhà, cô ta sẽ nhân lúc Thẩm Ân bị mắng, lao ra can ngăn rồi dỗ dành, an ủi anh.

Lúc người ta chịu tổn thương cũng là lúc yếu lòng nhất, cô ta cứ nhân cơ hội đó xông đến, giành lấy chút hảo cảm.

Tuy nhiên người tính chẳng bằng trời tính. Sau khi tan học về nhà, Phó Yên trốn trong phòng ngủ, không có tâm trạng làm bài tập, cứ dỏng lỗ tai lên nghe ngóng tình hình bên ngoài, thỉnh thoảng còn chạy ra phòng khách đi tới đi lui. Sau hơn nửa tiếng chờ đợi cuối cùng cũng nghe có tiếng gõ cửa, cô ta rón rén núp vào gầm cầu thang, quan sát tình hình ở phòng khách.

Thẩm Ân thực sự đã về. Thiếu niên vừa vào nhà chưa kịp thay giày đã nhận lấy một cái tát. Người đánh là Lý Lam, còn Phó Thanh Dung thì ngồi trên sô pha lật giở tờ báo trong tay, không cả ngẩng đầu lên.

“Còn biết đường về đây à, con có còn coi đây là nhà con nữa hay không?” Lý Lam giận đến mức môi run cả lên, vừa nói vừa tát con thêm cái nữa, lồng ngực phập phồng không yên, giọng nói chứa đầy tức giận: “Con còn chưa xin lỗi chú Phó về chuyện sáng nay lại còn chạy đi tìm thầy giáo bảo muốn xin vào nội trú gì cơ. Nhà này để con thiếu ăn thiếu mặc hay sao?”

Lý Lam vốn đã không hài lòng với Thẩm Ân vì chuyện xảy ra sáng nay. Sau đó bà lại nhận được điện thoại của giáo viên THPT Thịnh Phong nói Thẩm Ân xin vào nội trú, muốn hỏi qua ý kiến của phụ huynh.

Cũng không thể trách thầy giáo đã gọi cuộc điện thoại này được, theo quy định của THPT Thịnh Phong, học sinh muốn xin vào nội trú thì phải có sự đồng ý của phụ huynh, nhằm thuận lợi cho công tác quản lí và bảo đảm an toàn. Phần lớn học sinh cấp ba đều là trẻ vị thành niên, nếu cứ tự tiện quyết định vào ở nội trú rồi có chuyện gì xảy ra, nhà trường không xử lí được thì cũng khó nói lại với phía phụ huynh học sinh. Thầy giáo cũng vì trách nhiệm nên mới muốn hỏi xin ý kiến từ phụ huynh học sinh trước. Nếu họ đồng ý thì có thể lập tức thông qua chuyện xin ở nội trú này.

Lúc Lý Lam nghe điện thoại, mặt bà tái mét, Phó Thanh Dung ở cạnh thấy biểu cảm kì lạ của bà cũng hỏi han vài câu, biết chuyện Thẩm Ân muốn xin vào nội trú cũng thộn mặt ra.

Thẩm Ân từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, về điểm này Lý Lam nắm rất rõ. Sau khi bố ruột qua đời, đứa trẻ này như thể đã trưởng thành chỉ sau một đêm, hoàn toàn không cần bà phải lo lắng gì nữa. Từ sau khi lên cấp hai, con trai cũng không hỏi xin tiền của bà nữa, ngay cả học phí hai năm đầu cấp ba cũng là con trai tự đi làm thêm để đóng.

Bà cứ ngỡ đời này chỉ có hai mẹ con cứ thế nương tựa vào nhau, nhưng rồi bà lại gặp Phó Thanh Dung. Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng người đàn ông này tựa như thức rượu ngon thuần túy khiến bà đắm chìm trong đó.

Ông khác hoàn toàn bố ruột của Thẩm Ân. Người chồng đã mất của bà hiền lành nhút nhát, không có chút quyết rũ nào, nhưng người đàn ông này dịu dàng đa tình, ngay lần gặp thứ hai đã tặng cho bà một bó hồng xinh đẹp ướt át ngay trước mặt mọi người.

Lý Lam thích nhất chính là khí chất vương giả, mạnh mẽ, bá đạo, đầy tự tin, khác xa những người bà từng gặp toát ra trên người Phó Thanh Dung. Bà thấy mình như được sống lại lần nữa, cứ thế lao vào trong tình yêu cuồng nhiệt của Phó Thanh Dung, chẳng bao lâu sau đã đi đăng kí kết hôn.

Cũng chẳng hiểu sao một người giàu có như Phó Thanh Dung lại nhìn trúng bà, song chuyện này cũng chẳng ngăn bà nhận lấy hạnh phúc. Bà cứ ngỡ con trai cũng sẽ vui vẻ như thế, dù sao nơi ở hiện tại của họ cũng là nơi xa hoa, lộng lẫy, tốt hơn cuộc sống khi trước không biết bao nhiêu lần. Nhưng sau này bà mới phát hiện phản ứng của Thẩm Ân hoàn toàn khác so với tưởng tượng của bà, đó cũng là điều mà Lý Lam không tài nào hiểu được.

Điều khiến bà càng thêm lo lắng đó là chẳng biết từ khi nào, con trai đã chẳng còn thân thiết với mình nữa. Chuyện nội trú chỉ là một ngòi nổ, bản chất của nó nằm ở chỗ rõ ràng bà cảm nhận được điều ấy nhưng lại không cách nào thay đổi được sự sợ hãi trập trùng, rồi nó từ từ chuyển thành nỗi oán hận ngút trời và cái tát giáng xuống kia.

“Sao con lại ích kỉ như vậy, không thể nghĩ thay cho người khác nữa hay sao?” Trong cơn tức giận, Lý Lam càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Bà đã có gia đình mới của mình rồi nhưng cũng chẳng gây ra bất cứ lỗi lầm gì với anh. Nhưng Thẩm Ân thì lại âm thầm chống đối, không hề xem người làm mẹ như bà ra gì. Suốt bao nhiêu năm qua, anh chưa từng trọ ở trường, giờ đột nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy, nếu không phải bất mãn với bà thì còn có thể có ý gì nữa?

Sự sợ hãi sớm đã bị thay thế bởi cơn tức, Lý Lam vẫn còn muốn mắng tiếng nhưng Phó Thanh Dung lại đặt tờ báo xuống, ho vài tiếng rồi nét mặt lạnh lùng, nói: “Đừng ồn ào ở phòng khách như vậy, sẽ làm phiền Tiểu Trạch đang học. Có chuyện gì về phòng rồi nói.”

Không phải hòa giải mà là muốn hai người tìm một chỗ khác tiếp tục.

Lý Lam bị Phó Thanh Dung nói vậy lập tức kìm nén cảm xúc, giọng nói nhỏ đi vài phần: “Chuyện nội trú, mẹ không đồng ý. Có sức lực để lo những thứ linh tinh như vậy, chẳng thà tập trung học tập đi, học theo Tiểu Trạch người ta đi kìa.”

“Thành tích của con ở trường trung học số Ba còn tạm, chứ sang Thịnh Phong thì đúng thật là không dám nhìn. Không phải lần kiểm tra hàng tháng đầu tiên sắp đến rồi sao? Đừng có thi rớt, không thì mẹ cũng chẳng cứu nổi con đâu.”

Thiếu niên yên lặng, bàn tay buông thõng bên thân từ từ siết chặt, nhếch miệng cười, không nói gì, đi về phòng. Lý Lam không ngừng nói đi nói lại mấy câu, tưởng rằng chuyện này của Thẩm Ân xem như xong rồi. Sau đó, bà đi vào phòng bếp gọt một đĩa trái cây mang ra, đặt lên bàn trà, lúc này chân mày Phó Thanh Dung mới giãn ra được một chút.

Phó Yên núp ở gầm cầu thang nắm bắt thời cơ, lập tức chạy đến trước cửa phòng Thẩm Ân định an ủi anh. Nhưng cô ta gõ mấy lần mà bên trong vẫn không nghe thấy tiếng gì.

Có lẽ vì vừa bị mẹ ruột cho một cái tát nên vẫn chưa thoát khỏi sự buồn rầu chăng. Con trai ở tuổi này đều có cái tôi rất cao, không muốn để cho người ta thấy được dáng vẻ yếu đuối của mình.

Phó Yên tưởng mình đã biết tỏng vỏ bọc cố tỏ ra kiên cường của thiếu niên nên cũng không vội vào ngay, chỉ đứng trước cửa nói một tràng an ủi, đại ý là người khác đối xử không tốt với anh cũng không sao, anh còn có em mà.

Thiếu niên trong phòng có cảm động hay không thì Phó Yên không biết, dù sao thì bản thân cô ta cũng tự thấy xúc động rồi, dù mấy lời này vẫn còn kém xa một câu “em thích anh” thẳng thừng nhưng cũng đủ khiến mặt cô ta nóng bừng, vừa căng thẳng lại đợi mong lời hồi đáp của Thẩm Ân.

Cô ta đã nghĩ có lẽ thiếu niên nhất thời không thể tiếp nhận mình, cũng nghĩ đến cảnh anh bị cô ta làm cho cảm động, chỉ không ngờ được khi cánh cửa mở ra, người ta còn chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái.

“Anh bị làm sao vậy?” Phó Yên tức giận trước sự thờ ơ của Thẩm Ân, cô ta còn chưa kịp trách móc thì đã câm lặng khi thấy thiếu niên kéo theo vali đồ sau lưng.

Thẩm Ân chẳng có lòng dạ nào để trả lời câu hỏi đã rõ mười mươi như vậy, chỉ xách vali đồ đến phòng khách. Lý Lam đang bưng những món ăn đã làm xong từ phòng bếp lên bàn, thấy vali đồ kia cũng chẳng bình tĩnh được. Thấy con trai vẫn tiếp tục đi ra cửa, bà vội vàng đuổi theo, ấp úng hỏi: “Sắp ăn cơm rồi, con đi đâu vậy?”

Đã lâu lắm rồi, Thẩm Ân mới lộ ra vẻ mặt tươi cười hiếm thấy như vậy, tay trái anh đặt lên tay nắm cửa, quay đầu nói: “Con muốn thử sống cuộc đời mình, chúc mẹ hạnh phúc an khang.”

Lý Lam nghe câu này lập tức hoảng hốt. Bà nắm tay áo Thẩm Ân không cho anh rời đi, trong cơn kích động, bà không kiểm soát nổi lời nói của mình: “Mẹ là mẹ con, đây chính là nhà của con, con còn muốn đi đâu nữa?”

“Trước đó chỉ đánh con có hai cái thôi mà, không đến mức phải ôm hận tới tận giờ chứ? Huống hồ mẹ nuôi con lớn bằng này mà con lại báo đáp mẹ như thế sao? Thẩm Ân, mẹ nói cho con biết, hôm nay, con dám bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước thì về sau đừng nhận mẹ là mẹ nữa!”

Biểu cảm của thiếu niên bình tĩnh lạ thường, không có bàng hoàng cũng chẳng thấy đau thương. Ánh mắt thản nhiên, bình tĩnh như vậy lại càng khiến trái tim Lý Lam nhảy loạn, từ trước đến nay, chưa bao giờ bà nghĩ con trai sẽ kiên quyết rời bỏ mình như thế, lại còn đang cấp ba, giai đoạn còn trẻ trung thế này.

Bàn tay nắm tay áo anh càng giữ chặt, ngón tay sắc nhọn đâm cả vào trong thịt. Thẩm Ân như không cảm nhận được nỗi đau, không cau mày mà chỉ gạt bàn tay đang sống chết giữ lấy mình của Lý Lam ra.

“Được rồi, ồn ào gì thế?” Phó Thanh Dung ngồi trên sô pha nhìn từ đầu đến cuối lên tiếng trách móc, không nhịn được liếc Lý Lam ra lệnh: “Qua đây cho tôi, đang yên đang lành lại cứ làm rối tinh rối mù lên hết cả.”

Nghe tiếng chồng giục, lại nhìn Thẩm Ân bên cạnh mặt không cảm xúc, Lý Lam đành phải quay đi, đứng sang một bên yên lặng không nói.

“Thẩm Ân, con không còn là trẻ con nữa rồi. Hôm nay chú nói rõ luôn, nếu con rời khỏi nhà họ Phó thì muốn trở lại e là khó đấy. Nhà họ Phó bọn chú không phải nói muốn vào là vào, muốn ra là ra đâu.”

“Ở thành phố A, nhà họ Phó có sức ảnh hưởng rất lớn, vô cùng có lợi cho chuyện học hành, công việc sau này của con. Người khác muốn có quan hệ còn không tìm được cách, còn mẹ con kết hôn với chú, con cũng được hưởng thơm lây mà trở thành người nhà họ Phó. Một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, con thực sự nói không cần là không cần sao? Vậy thì sau này đừng hối hận.”

Nói trắng ra thì đây cũng chính là cách nghĩ của Phó Thanh Dung và tất cả người trong nhà họ Phó. Chỉ là một đứa con của nhân viên phục vụ tầng dưới chót, có thể cho anh cơ hội để tiến vào giới thượng lưu đã là vinh quang rất lớn rồi, bao nhiêu người mơ cũng chẳng dám mơ, người này thật đúng là được lợi còn khoe mẽ.

Nhìn thấy thiếu niên đã nới lỏng tay nắm hành lý, Phó Thanh Dung mỉm cười hài lòng. Có quật cường như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Đe dọa một phen, khiến cho anh biết sợ hãi, sau đó ngoài miệng lại hứa thêm chút lợi lộc, làm dao động ý chí của anh, giống như huấn luyện chó vậy. Vậy còn không chịu ngoan ngoãn nghe lời à?

Phó Yên đuổi theo ra ngoài, Lý Lam cũng nhẹ nhàng thở ra. Hai người đều nghĩ Thẩm Ân sẽ chấp nhận thỏa hiệp, còn định nói lời giảng hòa rằng ăn cơm trước đi đã. Nhưng mà lời nói làm dịu bớt bầu không khí còn chưa nói được ra khỏi miệng thì đã thấy thiếu niên lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi áo ra.

Phó Yên biết cái hộp đó, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay, là cha cô ta đưa cho Thẩm Ân làm quà gặp mặt. Sai trợ lý mua đại, cũng không phải của các nhãn hiệu nổi tiếng. Giá khoảng hai ba ngàn tệ, không thể so sánh với chiếc đồng hồ hơn mấy vạn tệ trên tay cô ta và Phó Trạch.

“Con không hối hận. Đây, đây là chính là món đồ duy nhất con nhận được từ nhà họ Phó, bây giờ sẽ đưa lại cho mọi người.” Anh vừa nói, vừa ném cái hộp nhỏ vào giữa phòng khách. Lạch cạch rơi xuống, nắp hộp mở ra, lộ ra chiếc đồng hồ được làm vô cùng hoàn hảo ở bên trong.

Có vẻ là mới tinh, chưa từng được dùng.

Sắc mặt Phó Thanh Dung tái xanh, đã không thể dùng chữ khó coi để hình dung. Phó Yên lại trợn mắt há hốc mồm, ngây ra như phỗng. Về phần Lý Lam, mức độ khiếp sợ của bà cũng không thua gì Phó Yên.

Tuy rằng đây là con trai ruột của bà, nhưng bà chưa từng nhìn thấy bộ dạng khoe khoang như vậy của Thẩm Ân, kém xa đứa nhỏ kéo ống tay áo của bản thân gọi mẹ trong ký ức của bà. Từ khi nào mà con trai bà lại có tính tình như bây giờ. Nói thật, Lý Lam cũng không rõ lắm.

Từ lúc người chồng đầu tiên qua đời, bà đã lao tâm tổn sức quá độ, bản thân cũng không rảnh rỗi gì, cũng không có lòng dạy dỗ đứa con nhỏ này. Hơn nữa, làm phục vụ ở khách sạn đến hai ca, về đến nhà bà đã vô cùng mệt mỏi, không muốn làm thêm những chuyện khác.

Cũng may mỗi ngày về đến nhà, quần áo đã giặt xong, đồ ăn nóng cũng có sẵn trong nồi, bà không cần phải làm gì cả. Bà vẫn luôn cảm thấy lúc nhỏ Thẩm Ân rất nghe lời, chưa từng gặp qua dáng vẻ liều lĩnh ra vẻ ta đây của anh. Chẳng lẽ thời kỳ nổi loạn sẽ khiến cho một người trở nên khác lạ?

Sắc mặt của mọi người trong phòng khách đều khác nhau, Thẩm Ân thoáng liếc qua lại đã cảm thấy nhạt nhẽo, không chút do dự mà xách hành lý ra ngoài cửa chính.

Cửa đóng lại một cái rầm, Lý Lam mới tỉnh lại từ trong mộng, đi thẳng lên căn phòng dành cho Thẩm Ân. Nhìn thấy đồ đạc mà anh mang tới đều đã được mang đi, những còn sót lại đều là đồ đạc vốn có trong phòng, không thiếu một thứ gì.

Đầu có hơi choáng, đột nhiên, Lý Lam ngã ngồi ở cửa phòng ngủ, hai mắt vô thần, cũng không biết do đau lòng hay là thất vọng.

Sau khi đi ra khỏi tiểu khu, sự thoải mái chảy xuôi trong lòng của Thẩm Ân, giống như nhìn thấy được tia hy vọng từ trong bóng đêm vậy. Anh đi đến bên đường, đón một chiếc xe taxi, đặt hành lý vào cốp sau, bản thân cũng khom người ngồi vào.

Xe vừa di chuyển, anh nhận được cuộc gọi của Lục Nhiên ngay, thuận tay bấm nghe. Một giọng lớn vọng tới dọc theo đường dây bên kia của điện thoại, suýt chút nữa đã xuyên qua màng nhĩ của anh. Thẩm Ân đưa điện thoại ra xa lỗ tai một chút, lúc này mới dễ chịu hơn.

“Anh Thẩm, anh có đang ngồi trên xe không? Bên kia có dễ đón xe không, nếu không thì để cha em lái xe Van tới đón anh nhé?” Cái miệng nhỏ của Lục Nhiên cứ mấp máy không ngừng, trong lòng vô cùng vội vã.

Vào bốn mươi phút trước, từ lúc nhận được cuộc gọi kia của Thẩm Ân, anh ta hoảng sợ đến mức không chơi được nữa. Ở trong điện thoại, anh Thẩm của anh ta lại không nói một lời oán than gì hết, chỉ hỏi có tiện đến nhà anh ta ở một thời gian ngắn hay không. Việc này dĩ nhiên không có vấn đề gì, anh ta lập tức đồng ý.

Chỉ là anh ta lo lắng Thẩm Ân ở bên kia đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới không yên tâm mà gọi thêm một cuộc. Cũng may là điện thoại đã được kết nối, nhưng mà tại sao không có ai trả lời?

Nghi ngờ mà kiểm tra một chút, xem có phải điện thoại mình bị hư rồi không, tiếp theo dồn khí đan điền, để miệng sát vào: “Này này này, có nghe được em đang nói chuyện không? Anh Thẩm, nếu như anh bị bắt thì hãy chít một tiếng.”

“…” Thẩm Ân trầm mặt, hiếm thấy mà phối hợp: “Chít.”

Xong rồi xong rồi, anh Thẩm của anh ta nhất định là đã gặp phải sự kích thích to lớn, khiến cho cử chỉ và hành động đều không được bình thường. Nếu như vào những lúc khác, hoặc là khinh thường anh ta, hoặc là sẽ giễu cợt anh ta một chút, sao có thể dễ nói chuyện như bây giờ.

Anh Thẩm đáng thương của anh ta, cuối cùng đã gặp phải chuyện gì vậy!

Lục Nhiên ở đầu bên kia điện thoại diễn sâu mà kêu oa oa, khiến cho Thẩm Ân đau đầu, ngắt điện thoại ngay tức khắc. Không còn âm thanh ồn ào vang ở bên tai, bên trong xe yên tĩnh lại ngay.

Qua nửa giờ, xe taxi quẹo tới tiểu khu chỗ Lục Nhiên ở. Thẩm Ân dùng lực lấy hành lý từ trong cốp xe ra, Lục Nhiên chờ ở chỗ bảo vệ gần đó đã chạy tới, nhận lấy hành lí trong tay anh.

“Anh Thẩm, mặt anh bị sao vậy?” Lục Nhiên vừa mới thốt ra lời này đã thấy hối hận ngay.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Ân có chút đỏ, vừa nhìn còn tưởng rằng là do nóng, nhưng nhìn gần là có thể nhận ra điểm khác biệt, giống như là trúng một cái tát vậy. Lại liên tưởng đến chuyện chuyển ra ngoài, đoán chừng là bị đánh ở nhà họ Phó.

Anh ta còn lắm mồm mà hỏi một câu như vậy, thật đúng là không có mắt. Lục Nhiên âm thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng.

“Không có gì.” Thẩm Ân không quen tâm sự chuyện buồn với người khác, cười nhạt một cái, hời hợt mà bỏ qua vấn đề này luôn.

Thấy Thẩm Ân không tức giận, không hề buồn bã, Lục Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Khoác bả vai của anh Thẩm đi vào trong tiểu khu, gần đến nhà còn hét lớn một tiếng: “Con về rồi.”

Cha của Lục Nhiên còn đang trông siêu thị nhỏ, mười giờ tối đóng cửa. Mẹ của anh ta trở về làm cơm, đang cho đồ ăn vào hộp giữ nhiệt, chuẩn bị đưa cơm đến đấy.

“Hai đứa về rồi à? Mau rửa tay rồi ăn cơm, đồ ăn vừa mới làm xong, còn nóng đấy.” Mẹ Lục tháo tạp dề trên người ra, thay áo khoác rồi định đi ra cửa.

Đặt hành lý của Thẩm Ân vào bên trong phòng ngủ, Lục Nhiên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trên bàn thì nhếch môi, đi cùng Thẩm Ân đến phòng bếp rửa tay.

“Cậu đổi phòng à? Tôi nhớ là lúc trước cậu đâu có ở căn phòng ngủ kia.” Nhìn thấy Lục Nhiên đặt hành lý của mình vào trong một căn phòng ngủ khác, Thẩm Ân có chút ngờ vực.

Lục Nhiên rửa tay một cách thô bạo, lại dùng khăn lông lau khô, anh ta nghiêng đầu cười cười với anh, lộ ra hàm răng trắng nõn: “Em đâu có đổi phòng, phòng ngủ kia mới dọn dẹp xong vào hai ngày trước. Anh tới vừa đúng lúc đấy, có thể chuyển vào ở luôn.”

Căn hộ nhà anh ta có bốn phòng ở và một phòng khách, bình thường cũng chỉ có anh ta và cha mẹ ở, tổng cộng chỉ chiếm có hai gian phòng. Hai căn phòng dư là để có khách đến thì tiện ở lại một đêm.

Nhận được điện thoại của Thẩm Ân, Lục Nhiên nói chuyện này với mẹ ngay. Mẹ Lục không nói hai lời, ôm chăn ga trong tủ quần áo ra phơi nắng luôn, dọn dẹp xong phòng ngủ trống, chờ Thẩm Ân tới.

Vốn dĩ Lục Nhiên còn định để anh Thẩm ở chung một phòng với anh ta, nhưng mẹ Lục nói bọn họ đã lớn rồi, cũng cần có một chút không gian cá nhân. Hơn nữa Thẩm Ân người ta một lòng học tập, còn trong đầu anh ta ngoại trừ chơi game thì chẳng còn gì khác. Nếu như ngủ cùng phòng, lỡ mà dạy hư học sinh tốt thì làm sao bây giờ?

Bị kích thích bởi lời nói trúng tim đen của mẹ Lục, Lục Nhiên câm nín một lúc lâu. Cảm thấy lời này của mẹ vô cùng có lý, anh ta không tìm ra nửa chữ để phản bác.

Mà sở dĩ chưa nói ra tình hình thực tế là vì sợ Thẩm Ân có gánh nặng trong lòng.

Thật ra, cho dù không nói, Thẩm Ân cũng đoán được phòng ngủ kia được chuẩn bị cho mình. Nhưng mà anh cũng không có vạch trừ lời nói dối có ý tốt kia mà yên lặng ghi nhớ phần ân tình này ở trong lòng.

Đảo mắt một cái, Thẩm Ân đã ở lại nhà Lục Nhiên bảy tám ngày, cha Lục mẹ Lục cũng không có phản ứng gì lớn đối với việc trong nhà có thêm một người. Chỉ là ăn cơm có nhiều thêm một bộ chén đũa, không hề hỏi thêm những chuyện khác, càng không hỏi anh vì sao đột nhiên lại muốn chuyển ra ngoài.

Đối với việc họ đã bao dung và hiểu cho này, Thẩm Ân rất cảm kích. Nhưng anh ngại ăn chùa uống chùa ở đây, mỗi tháng đều tính theo giá thị trường mà trả tiền thuê và tiền thức ăn.

Đương nhiên là cha Lục mẹ Lục không cần tiền của một học sinh, nhưng thấy Thẩm Ân cứ nhất quyết như vậy, bọn họ miễn cưỡng nhận lấy một nửa, về phần nửa còn lại, làm thế nào cũng không chịu nhận.

Nếu như trong lòng anh cảm thấy băn khoăn thì bỏ chút thời gian rảnh giám sát chỉ bảo việc học tập của Lục Nhiên. Giúp cho thành tích hạng bét của đứa con này tiến bộ một chút. Không cầu có được thành tích tốt đến đâu, chỉ cần không phải là kẻ đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong lớp là ổn rồi.

Khi nói lời này, cha Lục mẹ Lục chỉ muốn Thẩm Ân bớt khách sáo. Về phần thành tích chết tiệt của Lục Nhiên kia, nó chỉ dùng để ngụy trang mà thôi, bọn họ sớm đã không hề ôm kỳ vọng gì với đứa con trai của mình nữa rồi.

Nếu như cao khảo có thể thi đậu một trường nào đó, cho dù là trường cao đẳng thì bọn họ cũng sẽ bỏ tiền cho anh ta đi học. Nhưng nếu không đậu trường nào thì muốn học lại hay là vào xã hội làm việc đều do Lục Nhiên tự lựa chọn. Nếu như không muốn làm việc bên ngoài thì cũng có thể đến siêu thị nhỏ để giúp đỡ. Tuy có hơi mệt một chút, nhưng một tháng vẫn có thể kiếm được chút tiền.

Chỉ cần con bình an khỏe mạnh, không bệnh tật không xui xẻo, đây là điều mà cha Lục mẹ Lục mong muốn ở con cái.

Nào nghĩ tới, bọn họ chỉ thuận miệng nói mà Thẩm Ân lại nhớ, vì Lục Nhiên mà lập ra “Kế hoạch cá chép vượt vũ môn hóa rồng” suốt cả đêm. Ngay cả thời gian tan học và cuối tuần cũng được xếp kín, không còn sót chút gì.

Ban đầu thì Lục Nhiên liên tục kêu khổ, nhưng vì lời hứa của Thẩm Ân rằng nếu như anh ta có thể có sự tiến bộ trong kỳ thi lần này thì sẽ gánh anh ta chơi game, mắt con hàng này trợn tròn lên, ngay lập tức đã có tinh thần.

Một chiếc bàn lớn được đặt ở nơi có nhiều ánh sáng nhất trong phòng khách, để cho học sinh ở nhà dùng để làm bài tập. Trước khi Thẩm Ân tới thì đây là nơi dùng để trưng bày, bởi vì Lục Nhiên chưa bao giờ làm bài tập. Nhưng bây giờ, hai người mỗi người chiếm một bên, không can thiệp vào nhau.

Sau khi sửa đổi bản thảo lần thứ tư của bài luận cho cuộc thi, Thẩm Ân tiện tay để qua một bên, mở điện thoại được đặt ở trên cuốn sách ôn cao khảo môn toán lên, thuần thục đeo tai nghe điện thoại vào.

Mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ, anh đều vào trò chơi kia mà ngắm nhân vật mà mình nuôi, về sau đã trở thành thói quen. Nếu như ngày nào đó không ngắm thì trong lòng sẽ thấy vắng vẻ, làm cái gì cũng đều không tập trung được.

Vào lúc này, bỗng nhiên anh cũng rất muốn đi vào nhìn xem Nguyễn Nhuyễn đang làm cái gì.

Có lẽ là đang ngủ hoặc là đang ăn cái gì đó, Thẩm Ân nâng má khẽ cười một tiếng. Hình như người tí hon kia có thể ngủ được, mười lần nhấn vào thì có sáu lần cô đang vùi ở trên giường, vài lần còn lại thì ôm miếng khoai tây chiên ngoan ngoãn ngồi trước TV xem phim.

Thẩm Ân nghĩ rằng lần này cũng giống như vậy. Nhưng ai có thể ngờ rằng phòng ngủ, phòng khách đều không có ai. Anh không tự chủ được mà nhíu mi, chợt nghe được tiếng nước “rào rào” truyền ra từ trong phòng tắm, nỗi lo lại biến mất.

Nhân lúc người tí hon đang tắm rửa, ngón tay Thẩm Ân nhấn vào màn ảnh, hệ thống trung tâm mua sắm nhảy ra ngay lập tức. Bên trong trưng bày rất nhiều loại hàng mới, ví dụ như khoai tây chiên có thêm vài vị mới, ngoài các vị cũ như: Cà chua, chanh, dưa leo, thì còn có vị sầu riêng và vị bún ốc.

Nhìn thấy hai vị mới ở trên kệ, mày của Thẩm Ân nhíu thành hình chữ xuyên (川). Anh không quen ăn sầu riêng, cũng không thích ăn bún ốc, luôn cảm thấy mùi vị kỳ lạ. Bây giờ lại làm ra loại khoai tây chiên này, quả thực anh không thể nào tưởng tượng được khi ăn vào thì sẽ có cảm giác gì.

Không mua hai vị khoai tây chiên này, còn các loại khác anh đều mua hai túi. Lại nhìn thấy bảng gỗ bán trái cây, dứt khoát mua thêm hai cân anh đào, ba cân lê tuyết và một hộp quả việt quất hảo hạng. Mua một túi lớn các loại như: Hạt dưa rang, quả hồ đào, quả mắc ca. Thịt bò khô, ức gà, lạp xưởng cũng mua một ít.

Cuối cùng, anh nhìn thấy một cái vòng tay đá ngọc bích trông rất đẹp trong cửa hàng trang sức độc quyền, phối với chiếc váy lần trước anh tặng thật sự là rất hợp. Nhưng mà, giá cả có hơi đắt, phải đến tám ngàn sáu trăm đồng tiền vàng. Anh khẽ cắn môi, cuối cùng Thẩm Ân cũng hào phóng mà mua.

Các loại đồ vật đều được sắp xếp ngay ngắn có thứ tự, cái vòng ngọc bích kia thì đặt ở ở vị trí dễ thấy nhất trên tủ đầu giường, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một là có thể nhìn thấy.

Làm xong, Thẩm Ân hài lòng gật đầu. Tầm mắt liếc đến chỗ những đồng tiền vàng còn lại. Đột nhiên, mặt anh lại trở nên cứng đờ, anh lại bắt đầu trở nên ảo não.

Rõ ràng là đã hứa sẽ không mua thêm nữa, sao lại không quản lý được tay của mình chứ? Sau khi hối hận, lại bắt đầu tự khuyên bản thân. Nghĩ tới tiền mua lần này ít hơn so với lúc trước một ít, cũng chính là vì cái vòng tay kia đắt hơn một chút. Lần sau anh chỉ mua cái rẻ là được rồi, nhất định sẽ không tốn quá nhiều tiền.

Qua được ải của trái tim, Thẩm Ân lại trở nên vui vẻ, yên tâm mà chờ người tí hon tắm rửa xong đi ra và phát hiện quà anh tặng. Nhất định cô sẽ vui mừng mà mở to mắt hạnh, ngọt ngào nói cảm ơn với anh.

Thẩm Ân đoán được mở đầu, nhưng lại không ngờ tới kết cục. Người tí hon tắm rửa xong đi ra nhìn thấy những thứ thức ăn đó quả thật rất vui mừng. Nhưng mà cũng vì quá mức vui vẻ mà chân giẫm phải túi giấy trên mặt đất.

Cô lảo đảo hai lần để ổn định cơ thể, nhưng mà khăn tắm bọc trên người lại bị tuột ra, cứ như vậy mà rơi xuống bên chân.

“!!”

Màu đỏ thẫm ở hai má lan đến cổ, cứng đờ thành bức tượng, trong cổ họng anh như bị mắc phải ớt vậy. Cả đầu vang lên tiếng “oang oang”.