Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết

Chương 25: Ta muốn làm hoàng đế (25)



Edit + Beta: YuanKit

Lời lẽ của Yến Lang quá mức lợi hại, Chu Chính không thể đối đáp, sắc mặt cứng ngắc, cười gượng, lại ngượng ngùng lui về.

"Ta cho rằng các vị tam công cửu khanh(1)toàn điện tất sẽ có cao kiến, không ngờ ngay cả tiểu nữ tử như ta cũng khó địch nổi. Không biết rốt cục là kẻ vô tài vô đức, may mắn trèo lên địa vị cao, hay là tự thấy hổ thẹn nên bối rối không dám lên tiếng?"

Liên tiếp đẩy lui mấy người, lại không có ai tới gần, Yến Lang từ từ bước thẳng đến trong điện, ngẩng đầu nhìn gã Hoàng đế vẻ mặt khó coi đang ngự trên ngai vàng.

Cô nhàn nhạt thi hành lễ nghi thường: "Bệ hạ nghĩ sao?"

"Làm càn!" Hoàng đế mày nhíu chặt, chưa kịp nói gì thì một Ngự sử đã xen vào trách mắng: "Lần đầu bái kiến Thiên tử, nào có chuyện không thi hành đại lễ? Vinh An quận chúa, ngươi quá phận!"

"Thiên hạ có đạo thì phép tắc lễ nghi, chinh phạt là do Thiên tử đưa ra. Thiên hạ vô đạo thì lễ nghi chinh phạt là do chư hầu bày ra." Yến Lang phảng phất như không nghe thấy, bình tĩnh nói: "Bệ hạ tưởng mình oanh tạc là có thể lấy được danh xưng Thiên tử?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Sắc mặt Hoàng đế vốn không tốt, nghe vậy biểu tình càng hung ác dọa người.

Đổng Thiệu trước nay từng giao hảo với Thẩm Bình Hữu, nghe vậy đã là lo lắng, sợ Hoàng đế trong cơn giận dữ mà xử tử nữ nhi Thẩm Bình Hữu, vội thưa: "Quận chúa tuổi còn trẻ, thương tâm quá độ, không khỏi có chút mạo phạm, thỉnh bệ hạ niệm tình nỗi đau mất cha của nàng mà khoan dung......"

"Ý tốt của đại nhân ta xin nhận, chỉ là ngài thật sự không cần phải làm thế."

Yến Lang thi lễ với ông, sau khi trịnh trọng cảm tạ, nhìn thẳng Hoàng đế: "Với nước, bệ hạ khom lưng hạ gối trước Nhu Nhiên, nghị hòa dâng vàng. Với dân, lũ lượt tăng thuế, dân chúng càng khốn khổ. Với thần, sau khi phụ thân ta chết trận, bệ hạ không trợ cấp còn muốn đưa nữ nhi ông ấy đi hòa thân, giao cho Nhu Nhiên nhục nhã. Loại hành vi như thế thật uổng cho vị trí quân chủ của ngươi!"

Mặt Hoàng đế càng xanh, mặt cô càng trào phúng, cao giọng: "Bệ hạ nghĩ Nhu Nhiên vì sao phải hòa thân cùng ta? Vì bọn chúng thiếu nữ nhân? Chẳng qua là bọn chúng muốn qua đó mà chà đạp, hành hạ ta đến chết, để nhục nhã phụ thân ta mà thôi?!"

"Nhu Nhiên tàn sát bừa bãi, biên ải bị quấy nhiễu, Hoa Hạ sao có thể chống đỡ, không bị bọn chúng càn quét như tằm ăn dâu? Là do ở đây còn có những người kiên trì, đổ máu mà chiến đấu hết mình. Vì còn có người cảm thấy, Hoa Hạ rộng lớn, lễ nghi đầy đủ, không được cúi đầu trước đám mọi rợ ăn tươi nuốt sống kia! Giờ thì bệ hạ định làm gì? Mang nữ nhi của tướng lĩnh chết trận hòa thân, làm họ thất vọng, làm họ nản lòng, khiến ngàn người đau đớn, kẻ thù thì đến gần. Ngươi muốn đánh gãy trụ cột cuối cùng của đất nước này sao?!"

Môi Hoàng đế run rẩy một hồi, chòm râu hoa râm mơ hồ để lộ vài phần bất lực. Gã miễn cưỡng ổn định tinh thần, cười lạnh: "Nói bậy! Suy cho cùng, ngươi đơn giản chỉ không muốn vì nước hòa thân. Con người ích kỷ như vậy, căn bản không xứng là nữ nhi phụ thân ngươi!"

"Thế nào mới được xem như nữ nhi phụ thân ta? Hòa thân với quân địch, a dua cùng Nhu Nhiên? Bệ hạ chắc còn nhớ, chúng là kẻ thù giết cha ta, là kẻ thù không đội trời chung với Thẩm gia?! Ngươi ngay cả chút tôn nghiêm cũng không chừa lại cho ta thì dựa vào cái gì bắt ta phải trung thành với ngươi?"

Hoàng đế đen mặt, Yến Lang chỉ nhàn nhạt cười: "Đúng rồi, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, đẩy nàng đi là xong chuyện, chẳng có gì ghê gớm. Nhưng bệ hạ —— chuyện này không phải một nữ nhân chịu nhục! Càng không phải phụ thân ta chịu nhục! Mà là ngươi - quân chủ Hoa Hạ chịu nhục, là đất nước này chịu nhục!"

"Phụ thân ta vì Hoa Hạ phòng thủ biên ải đến tận giọt máu cuối cùng mà người quân chủ ông ấy tận lực trung thành lại chọn đem nữ nhi mình hòa thân với Nhu Nhiên để đám ấy làm nhục người của ông, lấy việc này đè nén oán hận của người dân với Nhu Nhiên. Thực đáng xấu hổ!"

Ánh mắt Yến Lang sắc bén, lạnh lùng nhìn Hoàng đế: "Sau vụ này, bệ hạ nghĩ ai còn phòng thủ biên cương nữa? Chết trận nơi sa trường, thê ly tử tán, bán nước cầu vinh để thăng quan tiến tước. Người đứng trên triều đình đến tột cùng là công khanh Hoa Hạ hay là cẩu Nhu Nhiên?!"

"Làm càn, làm càn!" Hoàng đế đoán cô sẽ nói ẩu, ai dè lại dám phát ngôn phản nghịch nhường này, run run trỏ nữ nhân trước mặt, cả giận rống: "Còn không ngậm miệng cho trẫm!"

"Ta sao phải câm mồm? Bệ hạ bị chọc trúng tim đen hả?"

Yến Lang bình tĩnh đáp: "Không nên nha. Bệ hạ vì cái gọi là ổn định, có thể ngồi xem thần tử hại chết biên quân thống soái, có thể ép nữ nhi tướng quân tử trận hòa thân. Tấm lòng cùng khí phách đó, ta mặc cảm còn chưa đủ. Hiện nay mới nghe vài lời nói thật đã chịu không nổi rồi?"

"Bệ hạ." Cô lắc đầu: "Ngươi làm ta quá thất vọng."

Hoàng đế giận không nói nên lời, chộp bừa ống đựng bút trên bàn quăng xuống: "Người đâu đến đây!"

Gã phẫn nộ thét: "Bắt lấy con tiện tì nói bậy này, chém đầu thị chúng!"

Đám Đổng Thiệu biến sắc, rối rít bước khỏi hàng cầu đạo: "Bệ hạ thứ tội, quận chúa nhất thời xúc động, thật sự......"

"Không cần cầu tình!" Yến Lang quả quyết lên tiếng: "Ta đã tới đây, liền không quan tâm đến sinh tử. Vì bảo toàn tánh mạng mà làm trái với chủ định thì có khác gì đám tiểu nhân nịnh bợ kia?!"

"Đủ rồi, Vinh An quận chúa!"

Cha của Tô Hoàng Hậu, Nghi Quốc công Tô Hoán không kìm được lạnh giọng quát: "Nơi này là Thái Cực Điện, ngươi thân là thần dân Hoa Hạ mà dám nhục miệt quân thượng thì đáng tội gì?! Bệ hạ bận chính vụ, chưa kịp thời xử trí vụ của Trấn Quốc Công, tất nhiên có chỗ không thỏa đáng. Nhưng ngươi lấy thân phận là thần dân Hoa Hạ đã sớm mất bổn phận!"

Y giơ tay chỉ hướng ngoài điện, lạnh lùng bảo: "Giờ thì cút nhanh, bệ hạ có lẽ sẽ tha cho tội bất kính của ngươi!"

"Tha thứ? Xin hỏi Nghi Quốc công, ta có tội gì? Ta chỉ nói sự thật mà cũng không được à?!"

Yến Lang cười mỉa: "Việc bữa nay là bệ hạ phụ Thẩm gia, phụ bạc phụ thân ta, phụ thành Xương Nguyên, uổng mạng tướng sĩ quân dân! Người khác không thể nói cũng không dám nói, ta đây liền nói hộ——"

"Nhu Nhiên muốn lấy Xương Nguyên làm biên giới, một lần nữa xác định đường biên, bệ hạ vậy mà cũng vui vẻ chấp thuận. Triều thần thương nghị rồi cũng cam chịu việc này. Các ngươi có biết ngoài thành Xương Nguyên còn có bao nhiêu bá tánh Hoa Hạ không? Các ngươi có biết bọn họ bị luân hãm dưới kỵ binh của Nhu Nhiên, sống không bằng con chó? Cây trồng vụ mùa bị đề vào thuế má, hưởng thụ công sức con dân, đến lúc tệ nạn chiến tranh nổ ra liền ném bọn họ đi, làm ngơ. Việc này sẽ là việc một quân chủ sẽ làm?!"

Yến Lang nhìn xung quanh, thu lại ý cười trên mặt, biểu tình lạnh băng: "《 Lục Quốc Luận》 từng nói: 《 Hôm nay phá năm thành, ngày mai phá mười thành, đến đêm liền nghỉ. Đứng dậy coi bốn phía biên cảnh mà Tần binh lại đến rồi. Đúng là đất chư hầu hữu hạn, ham muốn của nhà Tần không thể thỏa mãn, càng dâng tặng nhiều càng nôn nóng muốn xâm lược. Do vậy, chưa chiến đấu mà mạnh yếu thắng bại đã tự phân định. Đến nỗi bị lật đổ, lý lẽ là hiển nhiên. Người xưa bảo rằng: Sự việc về đất của Tần giống như đổ dầu vào lửa, củi bất tận, hỏa bất diệt.》. Bệ hạ, chư công, các ngươi ngẫm lại mấy câu nói đó không cảm thấy kinh sợ sao?!"

"Hôm nay lui về Xương Nguyên, ngày mai lùi đến Lạc Dương, ngày sau đại thể liền muốn lùi tới Kim Lăng. Xin hỏi chư vị, các người còn muốn kêu Hoa Hạ chạy đến đâu nữa? Chẳng lẽ đến lúc lui không được mới chịu cử binh phản kháng? Xa về thời Thái Tổ hoàng đế, khắp nơi tới triều, bọn man di phải quy phục. Mới qua mấy thế hệ mà xương cốt người Hoa Hạ đã mềm, bầu nhiệt huyết trong lòng đã lạnh sao?! Khí khái nam nhi bảy thước đâu rồi?!"

Nghi Quốc công nghẹn lời, không còn gì để nói, sắc mặt vừa xanh vừa trắng. Mặt Hoàng đế đỏ lên, có vẻ quẫn bách, nhất thời không lên tiếng.

Cấm vệ ngoài điện thấy một màn này, im lặng canh giữ ở xa cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Yến Lang hờ hững cười, chậm rãi đi đến trước mặt ngự tiền thị vệ cầm đao trong điện, hỏi: "Ngươi có gia đình không? Có huynh đệ tỷ muội chứ? Có nữ nhi? Có cha mẹ không?"

Thị vệ hơi nao nao, rốt cuộc lại thấp giọng thưa: "Có."

Yến Lang gật đầu: "Vậy ngươi cảm thấy, nếu Nhu Nhiên đánh tới Kim Lăng, dưới sự lẫn lộn này, bọn họ có thể sống sót được bao nhiêu?"

Thị vệ kia hơi ngừng lại, ánh mắt suy sụp: "Ta, ta không biết......"

Yến Lang cười, cười không chút mỉa mai, ngược lại còn thương hại.

Cô giận dữ nói: "Ta vẫn luôn không rõ, chư công rốt cuộc đang chờ đợi cái gì? Một đầu con cọp nhào đến muốn ăn thịt vì sinh tồn, các ngươi cắt thịt trên đùi cho nó ăn, sau đó đầy mong đợi nhìn nó ăn xong, tưởng nó sẽ rút đi, từ đây nước giếng không phạm nước sông?"

"Loại súc sinh này có cho ăn mãi cũng không no. Không cắn xé nốt khúc xương, uống giọt máu cuối cùng, nó tuyệt đối sẽ không đi!"

Yến Lang lại nói: "Con cọp đó mà tới liền đuổi nó đi. Nó không chịu đi thì làm thịt nó! Đạo lý đơn giản như vậy còn muốn gì nữa?! Phía trước đã hết đường cũng không còn đường về, chư vị vẫn nên tỉnh lại đi!"

Mọi người yên lặng, trên mặt có nhiều có ít, toàn bộ hiện ra vài phần hổ thẹn, có người còn đỏ hốc mắt.

Hoàng đế nghe đến đây đã giận không muốn nói, ngón tay run run chỉ cô nửa ngày, cuối cùng ho khan, đứt quãng hét: "Còn không mau ép yêu nữ xằng ngôn này xuống!"

"Rốt cuộc là ta nói huyễn hoặc hay bệ hạ bị chọc trúng tâm tư, đuối lý, thẹn quá thành giận đây?"

Yến Lang khẽ nâng cằm, bình tĩnh liếc gã: "Thiên tử làm cha mẹ của dân, là chủ nhân thiên hạ. Bệ hạ, vị quân chủ chịu sự nuôi dưỡng từ con dân sao có thể bỏ con dân của chính mình được chứ? Xấu hổ chăng?!"

Cơn giận trong lòng Hoàng đế như sông biển trào dâng không ngừng, chẳng buồn chớp mắt, hồng con mắt chỉ Yến Lang: "Thẩm thị điên rồi, nói vớ nói vẩn! Không cần để ý, tức khắc giết chết!"

Ngự tiền thị vệ vì lời nói của Yến Lang mà xúc động, cảm xúc mênh mang, đối diện với cô, nhất thời không nhúc nhích.

"Phản rồi, phản rồi!" Hoàng đế cả giận gào: "Các ngươi đây là muốn tạo phản sao?!"

Đám người Đổng Thiệu thở dài, đột nhiên quỳ xuống, khẩn thiết cầu đạo: "Bệ hạ, không phải chúng thần muốn phản nghịch nhưng lời của quận chúa hôm nay, tuyên truyền giác ngộ, thật là làm người......" Nói vậy, ông nghẹn ngào khó tả.

Hoàng đế nhìn chằm chằm đám người phía dưới quỳ xuống, biểu tình thâm độc, đang định nói lại thấy Yến Lang chỉnh trang phục, vái người trong điện, nhàn nhạt thi lễ, thong dong rời đi.

"Đứng lại! Ai chuẩn cho ngươi đi?!" Hoàng đế thịnh nộ gầm: "Thẩm thị bội nghịch, Thẩm gia bội nghịch, lập tức bỏ ngục người Thẩm gia, chờ xử lý!"

Yến Lang ngoảnh mặt làm ngơ, lo rời nhanh, vẻ nghiêm nghị. Cấm vệ ngoài điện sợ khí phách của cô, không dám cản.

Đằng xa có người hầu phi ngựa tới, biểu tình hoảng loạn, không biết mang theo tin tức gì, vội lướt qua cô, bước nhanh vào điện.

Hai nữ tì chờ bên ngoài đã từng gặp trường hợp này, tuy đã ổn định tinh thần, vẫn cay họng, hốc mắt tràn lệ.

"Đừng khóc!" Yến Lang bảo: "Ngửa mặt không thẹn với trời, cúi đầu không ngượng với người. Chúng ta quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm, chết cũng không có gì hối tiếc!"

- ----------------------------------------------------------------------------------------------

Giải nghĩa:

1, Ở vị trí cao nhất của cả hệ thống chính trị đương nhiên là hoàng đế, ngoài ra tại trung ương còn thiết lập tam công và cửu khanh.

Tam công tức Thừa tướng 丞相, Thái uý 太尉, Ngự sử đại phu 御史大夫

Dưới tam công có các khanh, gọi là cửu khanh, thực tế không chỉ 9 vị, đa số ở nước Tần vốn có, còn một số ít do triều Tần mới thiết lập