Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 71: 3: Thoạt nhìn rất tốt bụng



Tất cả những người đã gặp qua Chu Gia Toàn đều sẽ cảm thấy tính tình hắn tốt. Người đàn ông này trông rất béo, nhưng không phải là loại béo phì khiến người ta chán ghét, mà giống như một chiếc bánh bao mập béo trắng vậy.

Chớ nói chi hắn lại thường xuyên cười, đôi mắt luôn híp lại, cười rộ lên trông rất ngây thơ đáng yêu, có chút giống một nhân vật được yêu thích trong bộ phim hoạt hình lúc trước.

Bất cứ ai nhìn thấy hắn lần đầu tiên cũng không thể sinh ra chút ác cảm nào được.

Đối với chuyện này A Lạc cũng hết sức ngạc nhiên, lúc trước vừa nhìn thấy vị giáo viên hóa học này, cô liền không hiểu tại sao lại không thích hắn cho lắm, lúc đầu chính bản thân cô cũng không nghĩ ra loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng rất nhanh cô cũng không rối rắm, mà đem chuyện này quy kết cho giác quan thứ sáu của mình.

Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, tốt nhất nên tránh xa Chu Gia Toàn này.

Gặp giáo viên bên trong cửa hàng, bình thường chỉ cần chào hỏi là tốt rồi, A Lạc cũng tính toán như vậy. Đáng tiếc cô không muốn nói chuyện với đối phương, nhưng Chu Gia Toàn lại không lĩnh hội được ý tứ của cô.

Thấy ông chủ cửa hàng không có ở đây, lại nhìn A Lạc ngồi một mình, Chu Gia Toàn bước chân nặng nề đi tới, phanh một tiếng ngồi xuống đối diện A Lạc.

"Bạn học Khương cũng thích ăn bánh ngọt sao?" Chu Gia Toàn nói.

Cho dù trong lòng A Lạc không muốn nói chuyện với hắn nữa thì giờ phút này cô cũng phải duy trì lễ phép cơ bản.

Dù sao trong toàn bộ tam trung, cũng không có học sinh nào chán ghét Chu Gia Toàn cả, Chu Gia Toàn không chỉ có bề ngoài làm cho người ta có hảo cảm, cũng rất biết cách làm người, bình thường rất ít khi giao bài tập về nhà, hơn nữa hắn giảng bài quả thật cũng không tệ, bởi vậy nên rất được một số bạn học yêu thích.

A Lạc theo lời hắn nói: "Vâng, Chu lão sư cũng thích ăn sao?"

Chu Gia Toàn vẫn cười tủm tỉm như trước, khuôn mặt tươi cười kia giống như được khắc ra từ một cái mặt nạ, khảm nạm trên mặt hắn, "Đúng vậy, ăn đồ ngọt có thể khiến cho tâm tình con người ta vui sướng, điều này đã được khoa học chứng minh đó. Tôi thường đến đây ăn bánh ngọt, nhưng bánh ở đây hơi đắt tiền, chỉ có thể đến một lần một tuần, đánh chén một bữa thật ngon."

Nói xong, hắn giống như ngượng ngùng nở nụ cười.

A Lạc do dự trong chớp mắt, không biết nên trả lời hắn như thế nào, nhưng mà còn không đợi cô suy nghĩ kỹ, Chu Gia Toàn liền mở miệng: "Tôi thấy bạn học Khương thường xuyên đến Đường Tâm, xem ra bình thường bố mẹ ở nhà cho em không ít tiền tiêu vặt nhỉ?"

Lời này kỳ thật đã có chút chạm đến chuyện riêng tư, A Lạc nhíu nhíu mày, hàm hồ nói: "Không có, em đều là đi cùng Lý Tư Tề."

Chu Gia Toàn lại nói: "Lúc trước nghe nói gia đình bạn học Khương là mẹ đơn thân, nếu thật sự là như vậy, em phải thông cảm cho ba mẹ."

Làm lão sư, khuyên nhủ học sinh một chút cũng không có gì đáng trách, lúc nói lời này, Chu Gia Toàn vẫn cười tủm tỉm như trước, ngữ khí cũng không tính là quá nghiêm khắc, mặc kệ giờ phút này ngồi trước mặt hắn là học sinh nào, chỉ sợ cũng sẽ không vì thế mà sinh lòng không vui, ngược lại cảm thấy hắn thật sự quan tâm đến mình.

Đáng tiếc lúc này người ngồi ở đây chính là A Lạc, cô nhíu mày càng chặt, đáy lòng chán ghét Chu Gia Toàn lại càng rõ ràng hơn, thế cho nên nói ra: "Lão sư, em tiêu bao nhiêu tiền, gia đình em như thế nào, đây đều là chuyện riêng của em, người nhà em cũng chưa từng nói em nửa lời, nên cũng không tới phiên thầy đến quản chứ?"

Cô hiếm khi nói chuyện với mọi người với giọng điệu sắc bén như vậy, nếu Lý Tư Tề ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ giật mình há to miệng.

Nhưng Chu Gia Toàn đối diện lại chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, một đôi mắt nhỏ lộ ra, rất nhanh hắn liền phản ứng lại, ý cười một lần nữa bao trùm khuôn mặt mập mạp của hắn.

Vẻ mặt của hắn giống như đang nhìn một tiểu hài tử cố tình gây sự, thiếu niên dậy thì phản nghịch, trong nụ cười mang theo ôn hòa bất đắc dĩ cùng dung túng, không có một chút ý so đo nào, đối với học sinh của mình nói: "Được rồi, là thầy đã xen vào việc của người khác, mong em bỏ qua cho."

A Lạc nhạy bén nhận ra, trong khuôn mặt tươi cười của Chu Gia Toàn, tựa hồ ẩn chứa một chút ý tứ khác.

Còn có đôi mắt híp kia của hắn, cho dù bị thịt mỡ bóp méo thành một khe hở, ngay cả tròng mắt cũng không nhìn thấy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đối phương chậm rãi bò trên mặt mình.

Cũng không sai biệt lắm với bản thân hắn, ánh mắt chăm chú của hắn cũng khiến cho A Lạc cảm thấy ghê tởm.

Cũng may chỉ chốc lát sau, ông chủ Tạ đã từ sau bếp đi ra, nhìn thấy hắn, trước mắt Chu Gia Toàn sáng ngời, đứng lên nghênh đón, cười nói: "Thật may mắn, không nghĩ tới hôm nay lại là ông chủ Tạ đến coi cửa hàng."

Thần sắc ông chủ Tạ không thay đổi, vẫn trầm tĩnh như cũ, giải quyết việc chung cho hắn gọi đồ ăn.

Bánh ngọt Chu Gia Toàn gọi có nhanh hơn A Lạc, cái mà hắn gọi không cần làm là có ngay, không bao lâu hắn liền cầm bánh ngọt rời đi.

Lúc bánh gato Black Forest của A Lạc cùng Cappuccino làm xong, đã là nửa giờ sau, thời gian quả thực có lâu một chút.

Nhưng khi cô ăn một miếng bánh ngọt, từ đáy lòng cảm thấy, chờ đợi điều này thực sự đáng giá!

Bánh ga tô vừa vào miệng liền tan, ẩn chứa vị đắng của socola đen, chua chua của anh đào cùng vị ngọt của kem, ba loại hương vị này dùng một loại thủ pháp vô cùng khéo léo hòa quyện lại với nhau, hương vị tinh tế cộng thêm trải nghiệm vị giác tuyệt hảo, làm A Lạc kìm lòng không được nheo mắt lại, tựa như con mèo phơi nắng ngoài kia, thỏa mãn lại thích ý.

Cầm cái thìa nhỏ đem một miếng bánh ngọt nhỏ to bằng bàn tay ăn hết từng miếng, từ đầu đến cuối, A Lạc cũng không cảm giác được một chút vị ngấy nào.

Tóm lại, hương vị này thật sự rất tuyệt vời, xem chừng đây gần như là món tráng miệng ngon nhất cô từng ăn qua nhiều năm như vậy.

Ăn xong một miếng bánh ngọt, uống thêm một ly cà phê, A Lạc cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ miệng nhỏ.

Nhớ tới ngày hôm qua Lý Tư Tề tôn sùng bánh ngọt của ông chủ tạ như vậy, cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Lý Tư Tề, hỏi có muốn mang bánh ngọt qua cho cô ấy hay không.

Không biết có phải không nhìn thấy hay không, Lý Tư Tề không có trả lời.

A Lạc lại ngồi trong cửa hàng một lúc, ông chủ Tạ cũng vẫn luôn ở phía sau quầy, có người đến thì hắn sẽ qua sau bếp làm bánh ngọt, không có ai hắn liền cúi đầu đọc sách, cũng không để ý tới A Lạc.

Vụng trộm ngắm anh rất nhiều lần, A Lạc cũng không nhận được chút chú ý nào của đối phương, bất quá cô phát hiện ra, quyển sách ông chủ Tạ đọc hình như nói về tội phạm, một quyển rất dày, là phiên bản tiếng Anh, đã được anh xem hơn phân nửa rồi.

Lúc phát hiện ra điều này, trong lòng A Lạc có một tia cổ quái lướt qua.

Ông chủ Tạ là người giống như nước, thoạt nhìn bình thản ôn hòa như vậy, thế mà lại có hứng thú đối với loại tội phạm này sao?

Thời gian dần dần trôi qua, A Lạc ra ngoài không còn sớm nữa, không bao lâu đã đến giữa trưa.

A Lạc dự định đợi thêm năm phút nữa, nếu Lý Tư Tề còn chưa trả lời tin nhắn, cô sẽ về nhà.

Kết quả chính là năm phút cuối cùng này, ngoài phòng đột nhiên thổi tới một luồng gió lạnh, bầu trời vốn còn đang tươi sáng đột nhiên âm trầm xuống, trên đường phố một trận cuồng phong thổi qua, chân trời tiếng sấm sét ầm ầm rạch ngang, nương theo trận gió này, mưa to như hạt đậu đập xuống.

Trời mưa, trận mưa thu đầu tiên ở Lam Thành, đến bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

A Lạc nhìn hàng cây trên vỉa hè bị gió thổi lay động trên đường phố bên ngoài cửa hàng, người đi đường thi cuống quít tránh né, cô chậm nửa nhịp chớp chớp mắt, nghĩ đến hình như mình không mang theo ô.

Bước chân vốn định rời đi, một lần nữa thu hồi lại.

Phải làm sao bây giờ? Cô lại không mang theo ô, chẳng lẽ bây giờ phải đội mưa về nhà?

Trong đầu hiện lên ý niệm như vậy, lại bị A Lạc không chút do dự bài trừ, A Lạc cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Lý Tư Tề.

Nhà Lý Tư Tề ở gần đó, chắc là sẽ mang ô cho cô chứ?

Nhưng mà ý nghĩ này cũng nhanh chóng bị tiếng máy bận 'tút tút tút' phá vỡ, A Lạc cúp máy, sầu lo nhìn mưa to bên ngoài tiệm bánh.

Trong cửa hàng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rầm rầm, cùng với tiếng chuông gió ở cửa bị gió thổi qua phát ra âm thanh 'đinh đang'. Thiếu nữ ngồi ở ghế dài nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ưu sầu. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh lam, thiết kế cổ búp bê, phía dưới là một chiếc váy dài màu xanh đậm, dài đến mắt cá chân.

Một thân váy áo này phối hợp rất thục nữ, cũng làm cho cô thoạt nhìn cực kỳ nhu thuận đáng yêu, phảng phất như con gái nhà gia giáo ngoan ngoãn.

Một cô gái như vậy, sạch sẽ đẹp như những bông hoa của mùa xuân, làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra ý muốn che chở.

"Trời mưa, vẫn chưa về nhà sao?"

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói của người đàn ông, A Lạc theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông trong quầy không biết từ khi nào ngẩng đầu lên, anh khép lại quyển sách trong tay, ánh mắt ôn hòa chăm chú nhìn cô.

Tim A Lạc đập thình thịch, có chút dồn dập nói: "Em không mang theo ô......"

Lúc này anh đã tháo khẩu trang, đôi mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn cô, người đàn ông hỏi: "Nhà em ở đâu?"

A Lạc báo ra tên của tiểu khu, ông chủ Tạ hơi gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thản như trước: "Chờ một chút, tôi đi lấy cho em cái ô."

Sững sờ nhìn hắn, A Lạc còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông liền trực tiếp đi lên lầu, chỉ chốc lát sau trong tay cầm một cái ô dài đi xuống.

Đó là một chiếc ô đen, không có hoa văn lạ mắt, chỉ là một chiếc ô dài màu đen bình thường.

Không thể nói lên nó có cái gì đặc thù, đại khái chính là cái ô này rất lớn, cũng tương đối nặng. Tay cầm của ô dường như được làm bằng gỗ thật, đặc biệt có trọng lượng.

A Lạc nhận lấy ô từ trong tay hắn, không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay anh, chút ấm áp từ lòng bàn tay xẹt qua.

Cô theo phản xạ rụt ngón tay lại, đối phương cũng không chút lưu luyến rút ra.

A Lạc cầm chuôi ô hơi lạnh, chống lại ánh mắt thanh đạm của người đàn ông, giọng nói trầm thấp của ông chủ Tạ vang lên bên tai: "Cầm đi, cái ô này coi như cho em mượn, lần sau nhớ trả lại là được rồi."

Bất giác, A Lạc gật đầu: "Vâng ạ."

Dừng lại, cô nhẹ nhàng nói thêm: "Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Người đàn ông một thân khí tức trầm tĩnh xoay người trở về, hắn lại cầm lấy quyển sách tiếng Anh thật dày kia, cúi đầu, đem tất cả lực chú ý đặt vào trong sách, không nhìn thiếu nữ như hoa xuân kia lấy một cái.

Cầm chiếc ô đen lớn kia, rốt cục A Lạc cũng về đến nhà, làn váy dài cũng bị nước mưa bắn ướt một mảnh.

Dứt khoát tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác, lau tóc từ phòng tắm đi ra, liền nhận được tin nhắn của Lý Tư Tề.

Lý Tư Tề nói tối hôm qua mình thức đêm xem phim, vừa mới dậy, thấy tin A Lạc muốn mang bánh ngọt cho cô, cô liền kinh hỉ liên tục gửi mấy cái icon biểu tình vui vẻ.

A Lạc tàn nhẫn đập tan niềm vui của cô, nói rằng mình không có mua bánh cho cô vì cô không nhận được tin nhắn hồi âm.

Lý Tư Tề lại phát ra một loạt biểu tình khóc lóc, cuối cùng nói buổi chiều cô sẽ tự mình đi mua.

Cầm điện thoại di động, A Lạc suy nghĩ một chút, vẫn gõ chữ hỏi: "Ông chủ Tạ có phải là người rất tốt bụng không? "

Lý Tư Tề: "??? Sao cậu lại nghĩ vậy?"

A Lạc liền kể lại chuyện buổi trưa ông chủ Tạ cho cô mượn ô cho cô ấy nghe, cuối cùng kết luận: "Thoạt nhìn thì có vẻ như anh ấy rất tốt."

Lý Tư Tề: "Anh ấy có tốt hay không tớ không rõ, nhưng theo như tớ biết, ông chủ Tạ chưa bao giờ đến gần bất kỳ cô gái nào. Nghe nói lúc trước rất nhiều cô gái tỏ tình với anh ấy, còn có người theo đuổi nữa, ông chủ Tạ vẫn luôn không để ý tới, có người tặng qua cũng chưa bao giờ nhận qua. Khương Lạc, cậu chắc là người đầu tiên được anh ấy chủ động tặng đồ đó."

A Lạc sửa lại lời cô ấy: "Không phải tặng, mà là mượn."

Lý Tư Tề: "Thì đó cũng là người đầu tiên, nếu có nữ sinh nào có thể nói chuyện với ông chủ Tạ, chuyện này cũng sẽ được lan truyền khắp toàn trường đấy, biết không?"

Nhìn những lời này, A Lạc khẽ mím môi, nhịn không được thầm mỉm cười.