Xuyên Nhanh: Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo

Chương 37: (37/37)





Edit: icedcoffee0011

Mặc kệ Minh Tiêu mất kiên nhẫn, người làm thuê có chuyên nghiệp có đạo đức, trình tự một cái cũng không thể thiếu.

Vì thế đại ca kìm nén cảm xúc, giả điếc tiếp tục kiên cường nói: "Muốn đánh cuộc hay là muốn mạng, tự mày chọn."

Minh Tiêu tốt xấu còn nhớ rõ nhóm tay sai của mình hay ngày này vô cùng khẩn trương, khổ hề hề mà đợi ở nhà, không cợt nhả nữa, mà là gật gật đầu nói: "Vậy đánh cuộc đi, đánh cuộc gì?"

Thấy cô không tiếp tục làm khó, đại ca trong lòng thở dài nhẹ nhõm, trên mặt vẫn tàn nhẫn lãnh khốc tà mị: "Tao cũng không chiếm tiện nghi, chúng ta chơi ném xúc xắc cược tiểu đại (nhỏ lớn)."

Quỹ Quỹ trong không gian cắn hạt dưa, nghi hoặc hỏi Minh Tiêu: "Ký chủ, lời này hình như ta từng nghe ai nói qua?"

Thẳng đến khi ván đầu tiên bắt đầu, Minh Tiêu tự tin lựa chọn đại, mở ra lại phát hiện là "tiểu", Quỹ Quỹ mới nhớ ra một màn này vì sao lại quen thuộc như thế, ném hạt dưa trong tay đi, thở dài một tiếng.

"Quả nhiên, người thông minh thì đa dạng, nhưng ngốc bức luôn là cùng một loại."

"Mày thua." Đại ca trong lòng mừng như điên, trên mặt lại banh ra nghiêm túc.

"Ừ." Minh Tiêu có lệ mà lên tiếng, ngồi ở trên ghế run rẩy chân, lười biếng mà ngáp.

Đại ca thấy cô không gấp không gáp, không chút nào hoảng loạn, trong mắt hiện lên một tia không vui.

Tuy rằng có thông tin từ cố chủ, biết Minh Tiêu lợi hại, nhưng ông ta ỷ vào bản thân nhiều tay sai thân thủ bất phàm, cũng không để ở trong lòng.

Loại người làm hoạt động bắt cóc giết người nhiều năm như ông ta, cái dạng người nào chưa gặp qua, đã từng thấy bao nhiêu kẻ có tiền ban đầu kiêu ngạo, sau đó lúc rơi vào tuyệt vọng có bao nhiêu hèn mọn thê thảm.

Ở trong mắt ông ta, hiện tại Minh Tiêu có thể bảo trì tư thái an nhàn là vì chưa đến lúc bị đả kích thôi.

Nghĩ đến lát nữa đóa hoa này khóc lóc quỳ xuống cầu xin ông ta, đại ca từ nghẹn khuất có được một tia khoái ý.

Ông ta vươn một bàn tay về phía tay sai, lấy súng lục súng ngắn đặt trên bàn, không có ý tốt nói: "Cô em biết không? Trong khẩu súng này có một viên đạn, em và mỹ nữ bên cạnh bắn đủ ba phát đạn, một đứa chết, đứa còn lại liền có thể đi."

Gã vừa nói lời này, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm đối diện, muốn nhìn ra vẻ mặt kinh hoảng lo sợ từ trên mặt Minh Tiêu. Nhưng làm người thất vọng chính là, không chỉ có Minh Tiêu liền mí mắt cũng không động một chút, ngay cả Lý Mính Tâm bên cạnh một chút phản ứng cũng không có.

Dường như lời nói vừa rồi của ông ta chẳng có chút liên quan nào đến hai người.

Đại ca mặt đầy tức giận, ông ta bước đi đến trước mặt Minh Tiêu, một phen súng quăng ở trên bàn, lạnh lùng nói: "Tao không đùa với chúng mày, đây là cơ hội duy nhất của mày, hoặc là hai lấy một, hoặc là..." ông ta âm ngoan mà giật nhẹ khóe miệng, "Tất cả đều đừng muốn sống nữa."

"Ngàn vạn đừng nghĩ bảo vệ có thể làm gì, chỉ cần không phát sinh xung đột vũ lực, chơi thành cái dạng gì bọn họ cũng sẽ không quản. Á!"

Minh Tiêu lần này rốt cuộc đổi một cái biểu cảm khác trên mặt, đại ca còn không chưa kịp phân biệt biểu cảm này có phải là sợ hãi hay không, đã thấy cánh tay kia với lấy khẩu súng kia đặt lên thái dương ông ta.

"Mày muốn làm gì?" Đại ca thần sắc hoảng hốt, khóe mắt nhìn đám tay sai đã vây lên, híp mắt cười nhạo nói: "Muốn dùng súng uy hiếp tao? Vậy mày có nghĩ đến đám anh em tao đây cũng không phải ăn chay, nếu phát súng tiếp theo không có đạn, vậy mạng nhỏ của hai đứa chúng mày hoàn toàn xong rồi."

Ông ta vừa dứt lời, cái gáy đã bị một kích, không chờ ông ta phát hỏa, chung quanh vang lên từng tiếng thét chói tai.

Đại ca vừa nhìn về phía sau mồ hôi lạnh đã chảy dọc thái dương.

Bartender, người phục vụ, người chia bài vừa rồi còn cười lấy lòng với ông ta, lúc này trên mặt lặng như băng, nòng súng đen nhánh trong tay đồng loạt chĩa về phía gã.

Minh Tiêu nhìn ông ta cứng còng thân hình, cười tủm tỉm hất cằm hướng ra ngoài: "Yên tâm, khẩu súng này bắn sáu lần mà không được, ngoài kia vẫn có thể đảm bảo ông một phát sẽ chết."

Đại ca nuốt nuốt nước miếng, ông ta không phải kẻ nhát gan nhìn thấy súng là sợ, nhưng hội đấu giá tư nhân này canh gác cực nghiêm, căn bản khó có thể tuồn súng vào.

Mà khẩu súng lục chỉ có một viên đạn ông ta đưa cho Minh Tiêu, là nhờ cố chủ có quan hệ với người tổ chức hội đấu giá, quan hệ lợi ích chặt chẽ với nhau cũng rất vất vả mới có thể lợi dụng sơ hở mang vào.

Ông ta vốn trong lòng còn rất đắc ý, hiện tại nhìn một vòng người chung quanh này xem...

Không phải đã bảo là an bài tốt rồi sao!

Theo nguyên tắc "Kẻ thức thời trang tuấn kiệt", đại ca cùng các đàn em, mọi người ở giữa sân, đều thức thời ngồi xổm ngay tại chỗ.

Minh Tiêu khóe môi cong lên, đao to búa lớn dựa vào ghế, chung quanh một đám tay sai đã ngụy trang thành nhân viên phục vụ của cô cũng nhanh chóng đến bên cạnh bà chủ, vây người ở bên trong.

"..." Quỹ Quỹ trầm mặc chốc lát, gian nan mà nói: "Ký chủ, ta cảm giác cô lợi dụng lúc ta sơ hở, trộm thay đổi kịch bản cho bản thân."

Cảm giác quen thuộc của vai ác đại boss này.

Minh Tiêu cười cười nhếch chân, cao thâm khó đoán vươn một bàn tay về phía sau, người đàn ông cao lớn đứng đằng sau cô cung kính móc từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo.

Sau đó từ trong hộp lấy ra một cây kẹo que, bóc giấy gói kẹo cung kính đặt vào trong tay Boss nhà mình.

Minh Tiêu chậc một cái trả lời trong đầu: "Bạn à, đừng cho thiếp vàng lên mặt bản thân như thế, ta sửa kịch bản còn cần cõng mi?"

Quỹ Quỹ: "..."

"

Chê cười, ta đấm chân cho đại lão vậy.

Minh Tiêu một câu không nói, an an tĩnh tĩnh mà ăn kẹo que, qua một hồi lâu, Lý Mính Tâm nhân lúc hỗn loạn rời đi mới mang theo một đám tay sai đang bắt theo vài người tiến vào.

Trong đó một người đàn ông ngoại quốc bị trói ngẩng đầu, ánh mắt căm hận mà nhìn về phía Minh Tiêu: "Lý, tao khuyên mày nhanh chóng thả tao ra, nếu không gia tộc Đạo Sâm sẽ liều chết với mày."

"A." Minh Tiêu một ngụm cắn nốt cây kẹp, tùy tay ném que nhựa còn lại lên đầu gã, khinh mạn nói: "Chỉ bằng các ông?"

Người đàn ông nghe vậy liền chửi ầm lên, chả có chút khí độ nào, Minh Tiêu tùy ý ông ta sủa bậy, cho đến khi điện thoại vệ tinh có tín hiệu vang lên, cô lúc này mới cười đứng lên, nói với mấy người: "Cảnh sát tới, có việc nói sau đi."

Vừa dứt lời này, một người vẫn luôn giữ bình tĩnh trong đáp người bị trói đến cất tiếng nói: "Cô Lý, ân oán của cô với vài vị tiên sinh ở đây không liên quan với chúng tôi, có thể thả chúng tôi ra không."

Người nói chuyện chính là người đứng sau tổ chức hội đấu giá này, là một gia tộc sống tương đối kín đáo ở Lâm thành, Minh Tiêu nhìn ông ta xua xua tay: "Trương tiên sinh đừng có khách khí như vậy, tuy rằng chuyện xưa của tôi không có ông, nhưng trộm mộ, cấu kết buôn lậu, buôn bán đồ cổ, tính riêng hôm nay thôi cũng có một phần của ông đấy."

Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, bọn họ vẫn luôn rất cẩn thận, việc như thế này thậm chí là đã làm rất nhiều lần, Lý Mính Tiêu rốt cuộc là phát hiện bằng cách nào.

Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến nơi bọn họ đang đứng hiện tại, người đàn ông sắc mặt tốt hơn một chút.

Mà mắng mỏi mồm đang nghỉ ngơi giữa hiệp, tên họ Đạo Sâm (chắc là Dawson?) đắc chí cười cười: "Nơi này là vùng biển quốc tế, hiện tại con thuyền treo cờ Lê Quốc. Chúng ta buôn lậu thì thế nào, căn cứ vào《 công pháp quốc tế 》, Hoa Quốc căn bản không có thẩm quyền tài phán."

Gã nói xong lại cười nhạo một tiếng: "Quả nhiên là đồ đàn bà, não ngắn tóc dài, giá trị vũ lực cao cũng chẳng làm được đại sự, mày...."

Phía sau bỗng nhiên một kích đá vào người ông ta, đánh những lời tiếp theo của ông ta nghẹn lại vào trong bụng, Dawson quay đầu gắt gao trừng, vị bảo tiêu kia lạnh lùng đẩy đẩy kính râm, nói: "Một tên ngốc không có đầu óc cũng không có giá trị vũ lực như mày, từ đâu ra lấy cảm giác về sự ưu việt?"

Khi nói chuyện cảnh sát đã lên tới nơi, một vòng vũ trang khống chế cả con tàu, sau đó kiểm soát số lượng khách theo thiệp mời lên tàu.

Minh Tiêu đêm qua đã để Quỹ Quỹ báo cảnh sát, làm người báo án cô chủ động tiến đến giải thích sự tình với cảnh sát một lần, cảnh sát sau khi cảm ơn công dân trung thực giúp giữ gìn trật tự xã hội thì đi qua áp tải các đối tượng về đất liền.

Mấy người này không chịu đi vào khuôn khổ, luôn mồm ồn ào liên tục đưa lý do thoái thác, cảnh sát mắt điếc tai ngơ còng tay người liền đi, Trương tiên sinh vừa rồi lúc này bỗng nhiên hô: "Tôi muốn báo án, Lý Mính Tiêu nhập khẩu trái phép số lượng lớn vũ khí súng ống, các anh hiện tại có thể đi tra trên người bất kỳ tay sai nào của cô ta."

Cảnh sát nghe vậy sửng sốt, nói thật, so với buôn lậu đầu cơ trục lợi nhóm người này, bọn họ đương nhiên càng nguyện ý tin tưởng Minh Tiêu, nhưng mang theo súng ống nhập cảnh là đại sự, bọn họ tuyệt đối không thể nhìn như không thấy.

Đang nghĩ ngợi, Minh Tiêu bỗng nhiên vỗ vỗ tay, thủ hạ bên người cơ hồ đồng thời giơ súng trên tay, cảnh sát đứng vây quanh con tàu cũng cùng lúc vào tư thế.

Hai bên đối chất, tình hình căng thẳng chạm vào là nổ ngay.

Sau đó cảnh sát trơ mắt nhìn hai mươi mấy người phe đối phương giống như được huấn luyện kéo cò súng, bang một tiếng, nóng hai mươi khẩu súng cùng lúc khè ra một ngọn lửa lam vàng.

Minh Tiêu dưới tầm mắt chấn động của mọi người, vô tội buông tay: "Bán sỉ bật lửa, không được sao?"

Ở đây mọi người: "..."

Được, nhưng hành vi này quá thần kinh.

Các nghi phạm lúc này cả thể xác và tinh thần đã mệt mỏi bị lôi ra ngoài, nhìn cờ trên cột cờ boong tàu không biết từ khi nào đã bị đổi, mọi người nước mắt chảy dài.

Ngày hôm sau.

Lý Mính Tâm theo chị gái xuống thuyền, nhìn bầu trời xanh vạn dặm không mây, cười nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Chị, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"ĐI ăn trước, sau đó tìm một chỗ nghỉ ngơi!"

"Được."

6 vote lên Thế giới 2: Những năm ta đi làm hoa khôi

Tác giả có lời muốn nói: Cái thứ nhất thế giới kết thúc, hạ chương có một chút kế tiếp. _(:_" ∠).

Lần đầu tiên viết mau xuyên, tiết tấu, tình tiết đều có điểm loạn, đệ nhất thiên viết đến không tốt lắm, cảm ơn tiểu thiên sứ nhóm duy trì ^3^

Hạ thiên, tới ~ đại... Nương, ngạnh hạch hoa khôi, ngươi đáng giá có được

- Hoàn thế giới 1 -