Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 12-11



Lập Cơ Uy nhếch môi, đưa ra một bản phục chế lối vào của không gian rỗng -"Giao dịch kết thúc, đừng cản đường lẫn nhau"- Anh ôm lấy Sở Ngạn đang thiêm thiếp trong giấc ngủ, cười nhẹ một cái muốn rời đi.

Liễu Dục híp mắt nhìn theo bóng dáng của hai người, điếu thuốc trên môi cũng được dụi tắt -"Thật thú vị nếu một kẻ lãnh tình như ngài biết yêu đó, Lập đại tướng"-

Quay về khoảng thời gian trước khi mạt thế, Liễu Dục có quan hệ rất tốt với Lập Niên Thành, thậm chí còn muốn gả con gái cho y nhưng mà về sau phát hiện ra Liễu Vân luôn kháng cự nên ông cũng chẳng ép nữa. Cho đến khi mạt thế, vốn đã có mội quan hệ tốt với Lập gia nên hai nhà nhanh chóng kết thành đồng minh. Ban đầu cũng khá bình yên nhưng khi Lập Niên Thành muốn bàn bạc với ông về chuyện động tay động chân với ký sinh trùng của anh thì ông đã bắt đầu nghi ngại rồi.

Liễu Dục từng không biết nên làm sao, nên theo phe ai... Những lợi ích về một tương lai rực rỡ của Lập Niên Thành giữa mạt thế giống như cốc nước của người lữ hành sa mạc. Nhưng ông lại e ngại thế lực lẫn sự tàn nhẫn của Lập Cơ Uy, nếu như thất bại, ông cam đoan anh sẽ vứt xác ông cho đám ký nhân mà chẳng nể tình gì.

Trước khi Liễu Dục kịp thời đưa ra quyết định, Lập Cơ Uy đã tìm đến ông mà đưa ra giao dịch. Anh sẽ cho ông biết lối vào của không gian rỗng, còn ông phải giúp anh động tay, vạch trần chiếc mặt nạ giả dối của Lập Niên Thành. Bọn họ âm thầm hợp tác, Liễu Vân cũng tham gia nhanh chóng giả vờ si mê y để khiến y bỏ xuống lòng phòng bị.

- "Nếu như đồng đội của cậu phải hy sinh thì sao?"- Liễu Dục đã từng nghĩ đến tình huống Lập Niên Thành sẽ dùng binh sĩ trút giận, có thể sẽ làm tổn hại đoàn đội nhưng đáp lại chỉ có sự lạnh lùng.

- "Mạt thế không chỉ cần có vũ lực, trí tuệ mà còn có sự may mắn"- Một ván cờ, không thể không có quân 'bị ăn'.



Sở Ngạn ngồi trên xe, hơi run rẩy vì cái lạnh của kỷ băng hà, hơi thở có chút không ổn lắm. Có vẻ như đã phát sốt thật rồi, cả cơ thể đã bắt đầu nóng lên, hơi thở không đều đặn, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, trời lạnh mồ hôi đã tuôn ra như mưa.

Lập Cơ Uy ngồi ở ghế lái chính thấy tình hình này không ổn liền dừng xe. Đem thiếu niên ôm vào lòng mà dỗ dành, nhưng càng xoa xoa tấm lưng đơn bạc thì nhiệt độ cơ thể Sở Ngạn càng trở nên cao hơn bao giờ hết. Hơi thở dần trở nên khó khăn hơn, cả khuôn mặt yêu kiều dần đỏ lên nhưng cơ thể ngày một tái đi tựa như chỉ ít phút nữa liền hòa với mặt băng lạnh giá.

- "Tiểu Ngạn em ráng một chút"- Lập Cơ Uy tháo áo bên ngoài ra, muốn mặc vào cho hắn nhưng Sở Ngạn liền kháng cự.

- "Anh... anh sẽ... bệnh đấy"- Từng hơi thở nóng đến mức dường như có thể hòa tan cả da thịt khiến Lập Cơ Uy càng không thể không gấp gáp, mặc kệ lời ngăn cản của hắn mà siết chặt hắn vào lòng.

- "Tôi không còn là người nữa nhưng em vẫn là con người, nên hãy ngoan đừng lo cho tôi"- Lập Cơ Uy đem tay vuốt ve khuôn mặt nóng bừng như lửa nóng kia, nhanh chóng hôn lên đôi môi dịu ngọt đầy lưu luyến. Đáng lẽ anh không nên gấp rút làm chuyện đó như vậy, sức khỏe của hắn vốn không chịu được lạnh, lại từng bị tổn thương bởi ký nhân thế nên tình trạng vô cùng yếu... Cũng do anh hấp tấp không kiềm nén được dục vọng của mình.

Sở Ngạn hơi nhắm mắt tịnh dưỡng, biên độ giao động trong cơ thể dần lớn hơn. Ký sinh trùng dường như cảm nhận được chủ nhân có vấn đề, hơi ngoe nguẩy tấm thân bò khỏi túi áo. Thanh âm khò khè cảnh báo khi nhìn ra cửa kính khiến cho Lập Cơ Uy chú ý, từ bên ngoài đã xuất hiện một vài bóng đen từ lúc nào. Chúng như âm hồn vất vưởng cứ đi qua đi lại bên ô cửa sổ, có kẻ có to gan hơn, áp sát mặt vào cửa để nhìn rõ người bên trong.

Khi xác định được bên trong không phải đồng loại, ký nhân chuẩn bị nghĩ ra cách tác chiến. Một cô bé nhỏ nhắn được cử ra, tay mang theo bông hoa đã bị đông băng nhẹ nhàng gõ cửa. Lập Cơ Uy càng không phải mèo con, trấn an cho ký sinh trùng ngoan ngoãn rồi xốc Sở Ngạn ôm chặt vào lòng, chuẩn bị đề xe lên rời khỏi đây. Ký nhân mắt thấy không thể mở được lòng thương hại của anh, một bộ mặt liền thay đổi, ra sức dùng đầu đập vào cửa kính.

Lập Cơ Uy nhìn Sở Ngạn đang sốt cao trong lòng, không khỏi dâng lên cảm giác tức giận. Đặt hắn xuống ghế, dặn dò đám ký sinh trùng -"Tụi bây phải bảo vệ chủ nhân cẩn thận trước khi tao quay lại"- Ký sinh trùng dường như hiểu được ý của anh, ra sức khò khè xem như chắc chắn.

Lập Cơ Uy bước xuống xe, rất nhanh đã có một ký nhân nhào từ trần xe xuống. Không súng ống, không vũ khí nếu là người bình thường đã sớm làm mồi dưới răng của ký nhân nhưng đằng này chỉ cần một cái bóp tay của anh, đầu của ký nhân liền bị tan nát. Ánh mắt chứa đầy sắc bén không chút lung lay sợ hãi dù hàng chục ký nhân đã bao vây.

- "Để thử xem"- Lập Cơ Uy đã từng muốn thử uy lực của bán ký nhân nhưng anh vẫn chưa có cơ hội được so đấu thật sự.

Nếu ký nhân được biến đổi gen trở thành một thế lực mạnh mẽ với khả năng hồi phục cao thì bán ký nhân chính là một thực thể siêu nhiên với những sức mạnh khó có ai có thể bì được. Nhưng để trở thành bán ký nhân, kiểm soát được ký sinh trùng tỷ năm tuổi thì không phải việc đơn giản đâu. Trừ khi... có kẻ điều khiển ký sinh trùng phía sau, giống như đoàn đội của Vương Vũ, nhìn thì mạnh nhưng chỉ cần hắn muốn thì tất cả đều phải chết.

Nhưng Lập Cơ Uy là một ngoại lệ, anh có thể chủ động điều khiển ký sinh trùng trong cơ thể mà không bị ai khống chế từ phía sau.

Một cú đấm được vung ra tựa như trút giận mà giáng xuống đầu ký nhân xấu số.

Nếu như không phải do anh thì Sở Ngạn cũng không rơi vào tình cảnh sốt cao giữa mạt thế như này.

~~~~~~~~~~~~~

• Hôm qua ngồi ngẫm nghĩ suy tư về cuộc đời thế là Châu quyết định có thể Châu sẽ kết thúc truyện sớm hơn một chút 😓😓