Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 13-7



Sở Ngạn có phần ngỡ ngàng trước lời tuyên thệ của Thục Y Dạ nhưng vẫn không ngăn được hạnh phúc trong lòng. Hắn đảo mắt một cái, cúi xuống hôn lên đôi môi của y, chủ động đến bất ngờ khiến Thục Y Dạ nháy mắt như được đáp trả mà vui mừng khôn xiết.

Suốt nửa năm qua chỉ có thể nhìn nhau mà không làm gì khiến Sở Ngạn với bản năng của một yêu hồ có phần phóng túng đến nay đã không nhịn được nữa rồi. Thục Y Dạ vốn không định sẽ thưởng thức bữa tiệc đêm khuya nhưng mà tiểu hồ ly này đã chủ động thì Thục Y Dạ có điên mới từ chối.

Dù là do dục vọng yêu hồ hay gì cũng được, miễn hắn là của y...

Ngay khi giải phóng bản tính của mình, toàn thân Sở Ngạn như được bao bọc một hàn khí lạnh. Yêu dạng chính thức xuất hiện, mái tóc điểm bạc trắng, đồng tử đỏ lên một màu chết chóc tang thương, tam đuôi cũng nhẹ nhàng xuất hiện. Dục vọng lăn tăn như sóng triều ập đến khiến dòng nước óng ánh nơi khóe mắt của Sở Ngạn lại càng trở nên yêu mị, muốn cuốn lấy người trên thân rơi vào nhục dục tình ái vô tận.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Những chiếc đuôi trắng như có như không lướt qua tay của Thục Y Dạ khiến cho y dường như sắp phát điên. Bộ dạng này thật khiến người ta không nhịn được rung động.

Nhân gian có câu, nhân hòa không bằng thiên thời địa lợi vốn dĩ đang mê man lại có kẻ không biết sống chết xông vào. Nháy mắt, Thục Y Dạ chỉ đành ôm hắn trong lòng mà chống lại sự công kích của kẻ địch. Hắc y nhân từ năm đến mười người đều mang theo bảo kiếm, vũ khí ám sát loại thượng đẳng có ấn ký của hoàng gia. E rằng lần này hoàng huynh thật sự muốn sống phải người, chết phải thấy xác của y rồi.

Sở Ngạn cũng nhanh chóng hồi phục tinh thần, thoát khỏi vòng tay của y mà tham gia trận chiến. Chỉ là hắn đã quá ỷ lại vào bộ dạng yêu hồ lúc này, hoàn toàn không chú ý đến kẻ đang dùng yêu thuật đang từ từ tiến đến phía sau mình. Yêu hồ có giác quan rất thính cùng sức mạnh lớn nhưng lại có một nhược điểm chí mạng là phần hình xăm hóa hình ngọn lựa đằng sau lưng. Tuy ít người biết nhưng những kẻ đạo sĩ vẫn luôn vọng tưởng đến đan hồ thì chắc chắn sẽ biết.

Trùng hợp Lĩnh Xương lại là tên ao ước đến hồ đan, gã nhân lúc cả hai bị thu hút bởi đám hắc y nhân mà sử dụng bùa chú giấu đi khí tức của mình. Một cách hèn hạ dùng con dao đã được yểm chú đâm sâu vào ký ấn yêu hồ khiến cho Sở Ngạn mấy chốc liền đau đớn, cắn môi quay đầu. Ngọn gió đêm dường như rú lên một tiếng thê lương, Lĩnh Xương chớp mắt có thể thấy chân thân của bậc đại yêu không khỏi rùng mình mà thi triển ấn chú.

Sở Ngạn cắn môi, rút con dao sau lưng ra, hít một hơi thật sâu trước, mồ hôi nháy mắt rơi xuống. Thứ này ấn chú này đang khống chế sức mạnh của hắn, nó như một xiềng xích đang  giam cầm những năng lượng yêu hồ đang chảy trong cơ thể. Đau đớn, khó chịu,... khiến Sở Ngạn dường như bùng phát, trong giây lát đã đem Lĩnh Xương đánh bật ra.

Thục Y Dạ cảm nhận được điều không lành cũng nhanh chóng giải quyết đám hắc y nhân mà đỡ lấy thân thể mềm mại đang ngã xuống. Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã thật sự chọc giận Thục Y Dạ. Dùng ngoại bạo che đi vết máu đang loang ra, ánh mắt của y như hung thần từ địa ngục đi đến, thanh kiếm được khắc hoa văn tinh tế chưa từng rời vỏ nay lại không ngại hạ sát, dính máu của bọn hắc ý nhân.  Sau một loạt các động tác hơn một nửa hắc y nhân đều đầu rời khỏi cổ, lô cốt hiện rõ ra bên ngoài thịt.

Vốn dĩ muốn đuổi cùng diệt tận tên một dạ hai lòng. Nhưng âm thanh nho nhỏ rít qua kẽ răng khiến y chợt thức tỉnh. Mọi sự chuyên chú hoàn toàn chuyển sang người đang đau đớn nằm bệt dưới mặt đất.

Thục Y Dạ chầm chậm vén nội bạo đượm máu ra, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận cùng tự trách. Phần da bị con dao đâm vào này lại chuyển thành một màu thâm tím, thậm chí còn có một da bị rơi ra để lộ phần thịt đỏ bên trong.

Sở Ngạn ổn định hơi thở muốn dùng yêu thuật đẩy chất độc ra bên ngoài cũng như giải trừ ấn chú bên trong hắn nhưng càng làm thì ấn chú càng trở nên mạnh mẽ, nó dường biến thành một mãng xà khổng lồ gắt gao khống chế đan hồ khiến nó không thể phát huy sức mạnh của mình.

- "Đau..."- Sở Ngạn mơ màng vươn tay muốn dựa vào lòng của người mang lại hơi ấm dịu nhẹ kia. Muốn tìm kiếm sự vỗ về của người yêu.

Thục Y Dạ đau lòng đem hắn nhẹ nhàng kéo vào lòng, hôn lên đôi môi đang mấp máy trắng bệch, một tay truyền nội lực cho hắn. Với mong muốn thật sự tiêu diệt thứ đang yểm bên trong của tiểu hồ ly -"Không sao, không sao, có ta đây rồi"- Có vẻ như nội lực của Thục Y Dạ đã có hiệu quả, cơn đau dần lui đi nhưng nó khiến Sở Ngạn không mở mắt ra được nữa.

Qua một lúc, Sở Ngạn biến thành chân thân yêu hồ của mình. Trên lưng vẫn còn máu chảy thấm  ướt cả tơ lông trắng muốt, nhưng có vẻ cũng chẳng ảnh hưởng được tâm tình sắp chìm vào giấc ngủ của hắn.

- "Tiểu hồ ly, ta nhất định sẽ đem đầu của từng kẻ một treo trên đỉnh của tường thành để tạ lỗi với ngươi"- Thục Y Dạ chưa từng có sát tâm lớn như thế, dù có là trên chiến trường hay đấu đá thâm cung... Nhưng chạm đến người của y thì đã đi quá mức chịu đựng rồi.



Đại bàng tung cánh trong gió, nó nhẹ nhàng đáp xuống cánh tay của người cần đến, bức thư của Thục Y Dạ đã đến tay nhị ca - Thục Lê.

Thục Lê nhìn thư rồi lại nhìn bức di ngôn cuối cùng của phụ hoàng trước khi băng hà, trong  mắt gã thể hiện sự khát vọng thống trị Thục Quốc -"Thục Hoành a Thục Hoành, một bước đi này của ngươi chính là muốn khiến cho Thục Quốc này đổi chủ hay sao? Ngu ngốc"- Nếu như Thục Y Dạ đã có lòng trợ chiến chiếm ngôi, gã cũng sẽ không từ chối.

Một nước đi hoặc chết hoặc sống, gã cùng y sẽ đánh liều.

~~~~~~~~~~~

Chương này up hồi 16h nhưng qua hơn 23h đêm vẫn chưa duyệt 🙂 Duyệt lâu kiểu này phá hết thời gian lên truyện của Châu rồi 🤧

Châu có lập một group kín, nếu bạn nào muốn xem trước thì lên nha. Chứ Châu cũng vật vã với app lắm rồi.

Group: Ổ Nhỏ Của Châu Châu