Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 14-1: Vị Diện 14: Giọt Máu Đẹp Nhấ



Gió thổi ngang cả một vùng trời ly biệt, Sở Ngạn lần này không rời đi liền chỉ nhẹ nhàng nằm trên bờ ngực của Thục Y Dạ đến khi bản thân không còn sức nữa mới từ từ rời khỏi.

[Chúc mừng, ngươi đã thành công chọc giận đến lão Thiên Đế và Nguyệt Lão rồi đấy] - Lucifer phẩy phẩy đuôi dài, bụng hơi ục ịch nhảy lên vai Sở Ngạn ngồi đầy chễm chệ.

Sở Ngạn không để ý đến lời của con mèo mập lắm, chỉ lặng lẽ nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng khi bản thân ngủ bên cạnh y mà thôi. Đôi lúc Sở Ngạn sẽ tự hỏi bản thân thật sự đã hiểu hết y chưa, hay bản thân hắn đang làm tổn thương y mà thôi. Nhưng cũng đã lỡ phóng lao, bản thân không thể không chạy theo lao, chỉ đến cùng hoặc chết, đơn giản thế thôi.

- "Tiếp đi"- Sở Ngạn lười biếng phải đôi co hay đối chất với hai người kia, hắn tin rằng bọn họ cũng đã đoán được kế hoạch của hắn rồi.

[Ngươi... Thật hết nói nổi] - Lucifer nói một tiếng rồi cúi đầu cuối cùng vẫn làm theo lời hắn. Bỏ mặc lời căn dặn của Hoàng Hạc Hiên, dù gì chủ nhân của nó là ai thì trong lòng nó vẫn là kẻ hiểu nhất.



Một tiếng thét vang dội trong ngục tù làm bằng những khối đá được xây dựng một cách cẩn thận. Hàng trăm phòng giam với những phân ngăn khác nhau, có già có trẻ nhưng chung quy đều mang trên mình chiếc áo của phạm nhân.

Ngục tù Beelzebub - nơi giam giữ những phạm nhân xấu số trong phòng trào nổi dậy chống quý tộc. Bọn họ đều bị bắt giam vào nơi này, không có đường sống, chỉ có chờ ngày thi hành án tử hình thôi.

Trong chiếc xe kéo chở phạm nhân, đôi tay cùng chân bị còng sắt trói chặt. Ngục trưởng Merli là người đầu tiên đi ra, nhìn phạm nhân là một thiếu niên vẫn chưa tròn hai mươi, lòng lại chùn xuống một nỗi bi thương vô hạn không nói thành lời. Lại thêm một thiếu niên sớm sẽ không còn thấy ánh sáng mặt trời nữa.

Nhìn lý lịch của thiếu niên, Merli không khỏi kinh ngạc, tuy tuổi chưa tròn đôi mươi nhưng lại có thể lãnh đạo cả một đội quân nhân loại thành công phá vỡ một tòa thành của công tước Volk Duke - một trong bảy vị lãnh chúa tối cao của xứ Blood. Nhưng cũng vì đó mà ông dần dần đề phòng thiếu niên có gương mặt thiên thần này hơn, ai biết được thiếu niên này sẽ làm gì.

- "Uriel, xin mời"- Merli vẫn luôn dành một sự tôn trọng nhất định đối với phạm nhân. Dù gì bọn họ cũng là đồng loại của mình, tiếc thương cũng chẳng có gì là quá đáng.

Sở Ngạn theo chân của Merli băng qua dãy ngục tối, đến nơi dành cho các phạm nhân mang trọng tội nặng nhất. Merli sắp xếp cho hắn phòng giam sát vách cửa ra vào cũng là nơi nghỉ ngơi của cai ngục, cho thấy ông hoàn toàn đã đem toàn bộ lòng phòng bị đặt lên người hắn rồi.

Nơi đây bao gồm bảy phòng giam khác nhau, khuất tầm mắt thì hắn không rõ nhưng đối diện là kẻ đã làm trọng thương một trong bảy vị công tước - Camael. Gã có thân hình lớn, luôn dùng ánh mắt không phục hướng về phía cai ngục, đầy rẫy sự oán giận cùng hận thù.

Người sát vách là một lão già với mái tóc trắng, không ai biết chiến tích của lão là gì, cũng chẳng ai hay tại sao lâu như vậy kẻ bị hành hình vẫn chưa phải là lão, chỉ biết lão có cái tên là Michale - kẻ tuy nhìn bình thường nhưng đã mang đến bao sự sợ hãi với ngục tù Beelzebub.

Sở Ngạn không quá để tâm đến những người quanh đây, hắn chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhìn còng chân với xích sắt lớn ôm trọn lấy cổ chân, ánh mắt có phần mưu tính gì đó.

- "Uriel, chào mừng cậu đến với ngục tù khát máu"- Thanh âm của lão Michael vang lên khiến cho Merli cùng những tù nhân khác đồng loạt hướng về phía Sở Ngạn.

Hắn lặng lẽ nhìn đôi tay đang giơ ra sau song sắt, tỏ ý muốn bắt tay với mình, Sở Ngạn cũng không ngần ngại bắt lấy -"Cảm ơn đã đón tiếp"- Sự đơn giản và nhẹ nhàng của Sở Ngạn đã khiến Michael bật cười, lão không nhịn được chỉ tay về phía căn phòng hành hình cuối dãy ngục giam.

- "Thứ chào đón nồng nhiệt nhất dành cho cậu phải là nơi đó mới đúng"- Michael chầm chậm rút tay về khi thấy cai ngục đi đến.

Sở Ngạn cũng chậm rãi rút tay về, hướng về phòng hành hình không khỏi có chút suy tư. Xứ Blood chia làm hai dạng người: Quý tộc và thường dân. Quý tộc gồm bảy người đứng đầu đại diện, kẻ có quyền thượng cao nhất là Volk Duke cũng là chủ nhân của ngục tù Beelzebub. Thường dân chỉ có những kẻ như cai ngục, địa chủ mới có thể sống một cuộc đời xem như là đủ ăn đủ mặc, còn những kẻ dân đen như bọn họ sớm muộn của cũng trở thành nguồn thức cho quý tộc sau khi bị bóc lột đến tàn phế.

Cũng do đó nhiều cuộc đấu tranh đã diễn ra, nhưng với sức mạnh "điều mây khiển gió" thì nhân loại sao có thể thắng được. Tất cả những người trong phong trào đều sẽ bị bắt nhốt, và đặc biệt nhất phải kể đến bảy người trong phòng trọng tội này. Những kẻ đã thành công gây "ảnh hưởng" đến bảy bị công tước kia.

Bảy quý tộc và bảy kẻ chống đối? Hai thế lực đối lập nghe thì đều nhưng lại không ngang sức, quả thật làm khó nhân loại rất nhiều.

Bản thân Sở Ngạn khi vừa đến đây cũng bị lôi vào vòng xoáy của hai thế lực này. Thật khiến hắn không mấy thích thú, trong tâm của Sở Ngạn chỉ đơn giản có một điều: Kẻ mạnh thống trị kẻ yếu. Không thể chống trả thì chết chứ suy đi diễn lại nhiều làm gì.

[...] - Được rồi, được rồi, ngươi luôn đúng, tất cả đều sai.