Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 14-12



Một làn khói mù mịt được tuôn ra bên ngoài, Sở Ngạn hơi cúi đầu xuống tránh đi một rìu chém ngang của tên lính ngang tàn. Hắn cong người, lấy đà bật lên, dùng dao găm vào cổ của tên lính khiến gã chết ngay tức khắc.

Một âm thanh gầm rú vang lên trong không gian mù mịt yên tĩnh, hắn lẩm bẩm vài tiếng -"Tiếng này..."- Trong đầu vẫn chưa kịp định thần lại những gì đang diễn ra, một hàm răng sắc nhọn đã gặm chặt chân hắn khiến máu một lúc liền chảy lênh láng. Hắn nghiến răng chịu đựng đau đớn, dùng dao đâm vào miệng của cá sấu.

Tứ phía truyền đến những âm thanh kêu gào thảm thiết, dưới chân hắn dần loang đến máu tươi tanh nồng. Tiếng Michael vang lên nhắc nhở mọi người -"Dồn hết vào vạch tường, cá sấu sẽ không tấn công chúng ta"- Sở Ngạn vừa nghe xong chỉ im lặng, mặc cho mọi người xôn xao nghe lời lão ta.

Đúng là giữa chiến trường có máu và thịt người cá sấu sẽ bị hấp dẫn bởi nó mà không tấn công vào người nép sát bờ tường nhưng hắn lại không thấy như vậy. Sở Ngạn không tựa vào tường, mà càng lúc càng đi vào trung tâm của đấu trường khiến Michael không khỏi chột dạ -"Uriel nếu ra ngoài đó cậu sẽ bị cá sấu tấn công đấy"- Dù có rất nhiều lời khuyên can nhưng Sở Ngạn vẫn không để tâm, hắn từng bước vào vùng cá sấu đang nhắm nháp phần thịt người còn sót lại.

Khi cá sấu đang chuyển hướng muốn tấn công kẻ đang xâm phạm vào lãnh thổ của mình thì một dòng nước đã lớn đã cuốn trôi của những con cá sấu ấy đi. Những người tựa vào vách tường theo lời Michael cũng bị một thanh sắt ngang từ trong cơ quan bờ tường giữ lấy, nó chặt đến mức vẫy vùng cũng không được. Dòng nước như thủy triều xô đẩy, đổ ập vào cơ thể của Sở Ngạn khiến máu ở chân tuôn trào không ngớt. Xác người trôi lênh láng tựa như đàn kiến chết trong ao, máu tươi hòa làm một với dòng nước khiến cho một màu đỏ nhàn nhạt hiện ra, vừa đẹp lại vừa làm người ta buồn nôn.

Sở Ngạn chỉ có thể thả lỏng cơ thể để bản thân nổi trên mặt nước, với cái chân đau không thể lặn xuống nước được thật khó chịu biết bao. Theo cái đà này, nếu như yên ổn Sở Ngạn có thể nhờ mực nước đẩy mình lên trên tòa thành, nhưng sẽ không tránh được những sát thủ đầm lầy đâu.

- "Chết tiệt"- Sở Ngạn nghiến răng lại nhìn lên trên, cái lạnh ngấm vào xương tủy hòa, vào vết thương khiến hắn nghiến răng đau đớn.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Volk nhíu mày, phất tay gọi Marry đi qua. Nàng vốn dĩ đang chuẩn bị cho màn kết của ngày thanh trừng vui vẻ này cũng khí hiểu mà chậm rãi đi qua -"Việc gì sao?"-

- "Ai đưa ra ý tưởng để cá sấu vào?"- Khuôn mặt bình tĩnh của y khiến cho Marry không chút nghi ngờ mà chỉ vào cấp dưới của nàng.

Volk không đáp chỉ đứng dậy, từ tốn mà đẩy gã quý tộc kia xuống khiến ai cũng trầm trồ không tin được. Vị công tước này rốt cuộc phát điên cái gì chứ -"Tên đó ta mua lại, bao nhiêu cứ tính"- Y quay lại chỗ ngồi, ánh mắt có phần trầm đục hơn lúc nãy. Nếu như Sở Ngạn có vấn đề gì thì một cái mạng quèn của gã kia cũng chẳng đủ để trả lại.

Nước ngày một dâng cao, cá sâu đã lặn xuống vồ lấy con mồi ghìm chặt vào bức tường không thể thoát được. Ban đầu còn có tiếng la hét nhưng về sau chỉ có ực ực khi nước dần dâng qua đầu của tất cả mọi người. Chỉ còn vài người không kịp chạy vào bức tường và Sở Ngạn là lênh đên trên mặt nước nhưng cũng không thể thoát khỏi hàm răng sắc nhọn của sát thủ đầm lầy.

Sở Ngạn biết không thể cứ như vậy được, nén đau lấy một hơi thật sâu mà lặn xuống bên dưới. Nước tràn ra như sóng thần, rất nhanh đã dâng lên quá nửa cánh cửa song sắt dày đặc. Không thể lợi dụng nó thoát khỏi đây được, chỉ còn một cách... Ba quyển sách mà chính Volk đã gợi ý.

Hắn lặn xuống sâu hơn, cố gắng thích nghi với áp suất của nước mà chậm rãi mở mắt ra. Đúng như hắn nghĩ, một cánh cửa đều được khắc một con số la mã trên vách tường để hỗ trợ cho việc thả đúng thứ được chọn vào đấu trường. Cánh cổng của sóng thần không thể tiến vào thì hắn chỉ còn hai thứ là sư tử và hương thơm gây ảo giác kia.

Sở Ngạn nhắm mắt lại, hắn không thể biết phía trước là nguy hiểm gì đang chờ đợi, chỉ có thể dựa vào trực giác mà phán đoán thôi. Lúc này dao găm bỗng nhiên tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt. Hắn nhíu mày một cái, nó đang muốn nhắc nhở hắn sao? Trang sách mà hắn lấy được con dao là quyển thứ ba... Chẳng lẽ...

Khi Sở Ngạn còn lưỡng lự, đàn cá sấu đã chuyển mình muốn tấn công hắn. Sở Ngạn không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo ý trời mà bơi vào cánh cổng thứ ba. Dòng nước mạnh mẽ xô đẩy khiến Sở Ngạn đau đớn khôn nguôi, nhưng hắn không thể bỏ cuộc được...

Tay hắn bám chặt vào song sắt, không để bản thân cuốn trôi đi nhưng lại không thể lách người vào trong khe hở được. Hắn cố gắng bám trụ vào thanh sắt cứng cáp, một tay còn lại dùng dao cưa một lỗ hỏng vừa đủ cho hắn đi vào. Nhưng quá trình đó, một tay vốn không thể trụ được cả cơ thể buộc Sở Ngạn phải dùng cả hàm của mình để giữ bản thân lại.

Hiện tại tình trạng của hắn hết sức thê thảm, chân bị thương nặng, tay bị chai đến rách da, môi cũng xước một mảng lớn. Có thể nói nhìn thôi cũng đủ khiến người ta xót xa.