Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 14-16



Michael lau đi vết thương ở bụng, hai tay khó khăn bò lên bờ tường. Chiếc răng nanh dần trở nên sắc nhọn hơn bao giờ hết, lão đưa đôi mắt đầy ẩn ý hướng về đám người xác trôi lềnh bềnh như kiến chết phía dưới. Ôm vết thương mà lẫn mình trong mật đạo, lão nhất định phải chạy trốn trước khi Volk phát hiện ra vấn đề. Lão biết một khi tên công tước đó phát hiện ra mình có tay trong nhất định sẽ truy sát lão không thể dung tha được.

Lão lẫn vào bầy ngựa của quý tộc, lợi dụng chiều cao của bọn chúng muốn trốn thoát khỏi đây. Nhưng Michael chẳng ngờ phía xa xa vẫn có nữ nhân đang dùng ống nhòm quan sát lão. Ánh mắt của nữ nhân ẩn chứa sự đa đoan khó ai có thể phát hiện được, nàng xoa đầu con đại bàng trên tay rồi phất tay cho nó theo dõi lão ta.

"Dám chống đối cả công tước, quả thật một kẻ không biết tự lượng sức mình" - Marry thầm cảm thán đầy rẫy sự châm biếm.

Vival đưa mắt xuống kẻ đang trối chết, đứa nhỏ cũng không rời cái nhìn khỏi đàn ngựa. Dường như cả hai đều đã được đoán trước được kết cục của kẻ này rồi, chỉ còn tùy vào kẻ đứng đầu muốn chơi đùa hay tiêu diệt thôi.

Vival cũng không hẳn là thuần chủng quý tộc, gã đơn giảm chỉ mang nửa dòng máu con người và nửa dòng máu cao quý kia thôi. Đa số những đứa con tạp chủng như vậy đều phải đón nhận cái chết kể từ khi sinh ra vì đó là sự ô nhục cho quý tộc bọn họ. Nhưng vị công tước đó đã ra tay nâng đỡ những kẻ tạp chủng, giúp bọn họ có khả năng sống sót đến thời khắc này.

"Vival, liệu công tước phu nhân sẽ được mọi người công nhận chứ?" - Đứa nhỏ nắm tay Vival mà hỏi. Nó thật sự rất sợ, nếu như Sở Ngạn cũng giống như những kẻ mang dòng máu lai thì sao? Đều bị khinh bỉ, đều bị coi thường và con đường cuối cùng là bị truy sát.

"Nhóc con, ngươi đã thấy được sự cường đại của phu nhân rồi mà vẫn còn dám thốt ra những lời này sao?" - Vival nhướn mày, búng trán nó một cái oán trách nó nói chuyện không suy nghĩ.

Đứa nhóc cũng đảo mắt rồi cười trừ một cái: "Phải ha, phu nhân cũng mạnh đâu thua gì quý tộc. Còn không có mùi tanh như những kẻ khác nữa" - Dù rằng nhớ đến, hàm của nó vẫn còn đau lắm nhưng nó nể trọng một kẻ dứt khoát như vậy. Chỉ có tàn nhẫn thế mới hợp với chủ nhân của nó chứ.



Sở Ngạn bị làm đến điên cuồng, đến mức cả cơ thể gần như rã rời rồi mà tên kia vẫn không buông tha cho hắn. Khi tỉnh dậy cả toàn thân giống như không thuộc về mình vậy, vừa đau vừa nhức. Còn có thứ kia vẫn luôn chôn vùi trong cơ thể từ đêm đến sáng khiến tràng bích nhục dục không thể khép lại được. Sở Ngạn cực kỳ không hài lòng về việc này nhưng thấy gương mặt thỏa mãn của Volk, bao lời trách mắng cũng đành tự gặm nhấm một mình.

Một tầng vết cắn, vết đỏ phủ đầy khiến Sở Ngạn nhàm chán muốn chìm vào giấc ngủ nhưng lại bị một thanh âm đánh thức: "Cảm thấy thế nào rồi?" - Volk đem một ly sữa nóng tiến vào bên trong khẽ nở nụ cười hỏi.

"... Đau đến chết đi sống lại rồi" - Sở Ngạn bĩu môi, không muốn nhìn đến tên sắc lang kia. Đã biết trước kết quả còn dám nhân lúc hắn đang không tỉnh táo dụ dỗ đặt cược, cái giá phải trả thật rất đắt.

Volk ôn nhu cười một cái, hôn lên vầng trán nhỏ nhắn kia mà dỗ dành: "Chẳng phải em cũng rất nhiệt tình sao?"

"..." - Được, hắn cãi không lại.

[Rồi câm luôn] - Lucifer cười nghiêng ngả trước sự im lặng của Sở Ngạn.

Volk cố gắng nhịn cười trước sự giận dỗi của Sở Ngạn, đưa tay chạm vào góc cạnh của gương mặt xinh đẹp: "Em rất thông minh" - Vốn dĩ ban đầu, y không định đưa con dao kia cho hắn nhưng vẫn là đề phòng vạn nhất thì hơn.

"Ba thứ ngài nhắc đến rốt cuộc là gì?" - Sở Ngạn hơi ngửa đầu ra sau. Tuy những thứ y nhắc đến quả thật đã xuất hiện trong ngày thanh trừng nhưng hắn cứ cảm thấy có gì không ổn, chắc chắn còn có vấn đề.

Volk không bất ngờ khi hắn hỏi như vậy, chỉ khẽ cười nhẹ rồi giải thích: "Sự trừng phạt của đức tin" - Người ta thường nói đức tin rất công tư phân minh, dù có là con của người nếu như làm sai vẫn phải bị phạt.

"Ba thuộc hạ của ngài, quả thật khiến người ta phải kinh ngạc" - Sở Ngạn nhận lấy quả táo chậm rãi mà cắn một cái, trong đầu liên tưởng đến ba người hắn đã gặp khi ngày thanh trừng diễn ra.

Volk nhíu mày khẽ hỏi lại: "Ba người? Sao em lại nghĩ là ba người"

Sở Ngạn cũng lắc lắc cổ tay đáp lại: "Đứa nhóc, Vival và... Michael, không phải sao?" - Vival đầu tiên giống như chúa tể của rừng già ra sức tàn sát đồng loại của mình, đứa nhỏ tượng trưng cho ảo ảnh xuất hiện trong đêm và cuối cùng là Michael kẻ đã nhấn chìm toàn bộ mạng người trong cái chết.

"Không" - Volk đưa mắt nhìn hắn rồi tiếp tục nói - "Michael là kẻ bị đức tin từ mặt vì phản bội cả nhân loại và quý tộc"

Lão là kẻ đã tự nguyện ăn thịt vợ mình cùng hai đứa con gái để bước vào cuộc sống thượng lưu nhưng cuối cùng lại để lấy lòng tin của nhân loại mà thống lĩnh xứ Blood nên giả vờ quay đầu. Một kẻ tráo trở, hai mặt!

~~~~~~~~~~~~

• Dạo này Châu hơi bận, chạy chương để kịp ra mắt mọi người bộ mới nên thông cảm cho Châu vì ra chương chậm nha.