Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 9-7



Dương Liên trở về phòng sau khi được bác sĩ dặn dò kèm theo một toa thuốc dài. Sau khi tiếp chuyện cùng Thanh Linh một chút, cậu lấy cớ mệt mỏi cần nghỉ ngơi mà đuối khéo cô ấy đi. Sau khi Thanh Linh rời đi ước chừng nửa tiếng, Dương Liên khóa chặt cửa, đóng hết rèm cửa lại. Đôi mắt có chút dao động mở ra chiếc tủ mật mã của mình.

Bên trong là những hạt ngọc trai không quá lấp lánh nhưng đáng giá rất nhiều tiền. Dù biết rằng cảnh báo của Hạ Dục Niên rất quan trọng nhưng... cậu ta không thể kiềm lòng được. Dương Liên không muốn mãi mãi chỉ là hải quân dưới chướng của y, cậu muốn sánh ngang với y, muốn được y công nhận.

- "Dục Niên... em phát điên vì ngài mất rồi"-



Sở Ngạn ngồi trên mỏm đá cách không xa hòn đảo của Hạ gia. Vẫn lặng lẽ ngắm nam nhân đang thẩn thờ hướng ra phía biển, cũng đã ba ngày không gặp y rồi. Thật là nhàm chán...

[Sao ngươi không trực tiếp gặp y?] - Lucifer chớp mắt, vẫn không hiểu ý định của hắn.

- "Để y hoài nghi nhân sinh một chút sẽ vui hơn"- Sở Ngạn ngửa đầu nhìn ánh Mặt Trời chói chang, quả thật mùa đông vẫn là tốt nhất.

Có lẽ đúng như lời Sở Ngạn nói, dù Tâm Vĩnh đã cho người bí mật miệt mài tìm kiếm trong hang động lẫn lặn xuống dưới đáy biển nhưng vết tích của hải yêu đều không thấy. Giống như một giấc mơ vào buổi trưa hè oi bức vậy, nó khiến Hạ Dục Niên gần như sắp phát điên rồi. Thật giống như đây là một giấc mộng đẹp không thể quay lại vậy... nhưng y không tin, không tin là mình gặp ảo giác. Cái cảm xúc khi chạm làm da mềm mềm kia quá chân thật...

- "Hải yêu sao? Thật sự cậu giống tiểu hồ ly quyến rũ người khác thì đúng hơn"- Khiến người ta cứ mãi day dứt không thoát ra được.

Màn đêm sóng vỗ rì rầm, Hạ Dục Niên vẫn như cũ nằm trên bãi cát trước phòng mà suy tư ngắm nhìn những vì sao màn bạc tuyệt đẹp. Nhớ lại ngày mà cả cơ thể y dường như hòa nhập với biển cả, xung quanh đều là biển cả, đất trời. Không giường ấm nệm êm, không nghe tiếng con người, chỉ có âm thanh của mẹ thiên nhiên đang vỗ về. À còn có... người mà y si mê từ cái nhìn đầu tiên.

Khi Mặt Trăng đã qua đỉnh đầu, Sở Ngạn mới nhẹ nhàng bơi đến, cái đuôi vỗ nhẹ hết sức để không làm phiền đến ai kia. Hắn chầm chậm dùng lực nhảy lên bờ rồi lại dùng hai tay chống xuống cát, khi đã an vị lại nằm xuống ngắm nhìn người đã ngủ quên lúc nào không hay.

- "Cái thân phận này thật khó khăn"- Sở Ngạn lầm bầm trách cứ trong miệng, thân phận của hai người hiện tại là một cá, một người. Một dưới biển sâu, một trên non cao. Ai cũng không thể theo ai được, quả thật là một vấn đề nan giải mà.

Sở Ngạn chạm vào gò má đã hốc hác đi rất nhiều không khỏi đau lòng, tự hỏi mình làm vậy có quá đáng hay không?.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

[Quá đáng hay không thì chưa cần bàn đến nhưng ta chỉ muốn thống báo cho ngươi một tin] - Lucifer nào quan tâm đến tâm tình của Sở Ngạn lúc này, thứ nó quan tâm là thông tin từ Diêm Vương gửi đến mà thôi.

- "Chuyện gì?"- Sở Ngạn vừa nghe được sự gấp gáp trong lời nói của Lucifer cũng cảm thấy sự việc không đơn giản.

[Tội đồ đều tự hủy hết rồi, kể cả tên bị ngươi phán quyết đều đã tự hủy, còn có sức mạnh của tội đồ bỗng nhiên tăng bất chợt không kiểm soát được, bọn chúng khống chế thiên đạo thế nên chúng ta sẽ không thể nhận được thông tin của đứa con số mệnh nữa] - Lucifer cảm thấy điều này chắc chắn có khuất tất, tội đồ do chính tay nó tạo ra, do Sở Ngạn ban cho sự sống, do Vân Huyền ban cho thần trí. Chỉ có ba người bọn họ mới có thể thay đổi tội đồ, hoặc tiêu diệt chúng.

Nhưng cả ba chẳng phải đều đã ở đây sao? Ai có thể làm điều đó. Tam giới có kẻ phản đồ sao?

Sở Ngạn chầm chậm hạ mi xuống, vân vê những đầu ngón tay, ánh mắt trầm xuống, hướng về phía biển khẽ cười -"Báo với Thiên đế cùng Diêm Vương, từ giờ ta chính thức sử dụng quyền sinh sát, sẽ không bao giờ thông qua Minh giới"- Kẻ nào đến thì cứ một đường tất sát thôi, hắn không mấy lo lắng lắm đâu.

[... Ngươi chắc có thể điều khiển được thần lực của mình chứ?] - Quyền sinh sát dễ dàng khiến hắn không kiềm chế được thần lực mà phá hủy cả vị diện này mất.

- "Chẳng phải có kẻ chuyên hấp thụ thần lực của ta rồi sao?"- Sở Ngạn nhếch mép, chỉ cần thần lực cùng khí tức của hắn vây lấy y đủ lâu thì để xem y có thể trốn tránh hắn được nữa không.

[...] - Một mũi tên trúng ba đích? Vừa thoát khỏi quyền khống chế của hai lão Thiên đế và Diêm Vương, vừa đường đường chính chính cho y hấp thụ thần lực, cuối cùng có thể lôi con rùa rụt cổ này ra khỏi hang. Tính toán lợi toàn đường thế này cũng chỉ có hắn tính được.

Nhưng hiện tại hai lão kia cũng đành chịu thôi, tội đồ đợi về quy án tại Minh giới lỡ như phát sinh thêm biến cố thì khổ. Nó có thể tưởng tượng được bộ dạng Thiên đế đang nghiến răng nghiến lợi trừ sạch công đức của hắn nha.

Ái cha, Lucifer cảm thấy Sở Ngạn không hổ với cái danh hung thần. 'Hung' không chừa đường sống cho ai... Kể cả nó cũng bị lôi đi, thật khổ quá mà.

Sở Ngạn nào nghe được tiếng lòng của con mèo kia, chỉ cười cười ngắm người say giấc nồng, tay lại theo thói quen xoa xoa bên má phải của y, nhẹ giọng thì thầm đủ cho bản thân nghe -"Chuyến đi về vừa rồi cũng không uổng công"-

Cho đến sáng hôm sau, Hạ Dục Niên mới bị mòng biển đánh thức, y vươn vai một cái, muốn tìm một ít nước ấm để uống. Đêm qua chắc bị gió biển ảnh hưởng nên cổ họng y có chút đau rồi. Vốn mí mặt trĩu nặng khó khăn lắm mới mở ra được nhưng cảnh tưởng trước mắt làm Hạ Dục Niên ngây người, trên thân y là những mảng rong biển lớn được sấy khố đắp ngay ngắn, trên bãi cãi tuy đã bị sóng biển vỗ không ít nhưng vết tích chứng tỏ có người nằm bên cạnh y vẫn chưa phai mờ đi hết. Huống chi trên bãi cát vàng kia, một ít vảy trong lấp lánh dưới ánh nắng bị rơi ra.

- "Đúng là không phải giấc mơ, không phải là giấc mộng,..."- Hạ Dục Niên thật muốn cười lớn, trong lòng dường như trút được một gánh nặng. Người đó là thật không phải chỉ tồn tại trong tâm trí của y.

Hạ Dục Niên cẩn thận nhặt lên những rong biển, vảy cá trong suốt. Rong biển cho người đem đi ép khô, vảy cá lại được đặt trong chiếc hộp nhung đỏ khiến cho toàn bộ người làm đều đặt chung một câu hỏi, có phải thiếu gia có vấn đề rồi không?

Dương Liên cũng chú ý đến hành động quái lạ gần đây của Hạ Dục Niên, cậu thường xuyên chuẩn bị bữa sáng cho y nhưng một lần động đũa đều không có. Toàn bộ đều do cậu tự làm tự ăn khiến lòng Dương Liên suy sụp không thôi, có phải thiếu gia đã chán ghét mình không?

- "Thiếu gia..."- Dương Liên gõ cửa phòng, lại kiên trì mang ít sò biển mà cậu mới kiếm được, thiếu gia thích nhất biển chắc cái này sẽ làm y vui.

Sau mấy giây, thanh âm của Hạ Dục Niên mới truyền ra -"Có việc gì nói sau, tôi muốn nghỉ ngơi"-

- "... Vâng"- Dương Liên mím môi rời đi trong sự thương cảm của những người làm xung quanh.

Ngay cả Thanh Linh cũng bắt đầu lầu bầu vì độ phủ phàng của Hạ Dục Niên, nhưng Tâm Vĩnh mặc vẫn không biến sắc chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở cô nàng tiểu thư -"Cậu tốt nhất đừng xem vẻ bề ngoài mà đánh giá mọi thứ"-