Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 9: Vị diện 9: mặn nồng hương biển



[Làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ, ngươi mau đi làm nhiệm vụ cho ta] - Lucifer trừng mắt đầy tức giận, nó không thể ở trong cái dạng mèo này hoài được.

- "... Từ từ, ta chưa nghỉ ngơi đủ mà"- Sở Ngạn đang thanh thản uống rượu cũng không yên với cái con meo chết tiệt.

[...Là do ngươi ép ta đấy] - Nó nhoẻn miệng cười, cái đuôi lại phe phẩy quất mạnh một cái khiến cho không gian thay đổi.

Sở Ngạn trợn mắt -"Ngươi dám cưỡng ép ta?"- Con mèo này càng ngày càng lộng hành rồi.



Tiếng rít vang trời của cá voi hòa cũng âm thanh sóng vỗ khiến con người muốn hướng ra biển lớn, tìm kiếm những thứ chưa từng xuất hiện trên mặt đất - nơi bị con người thống trị. Trên mặt nước bồng bềnh vẫn là con thuyền của ngư dân đánh cá, nhưng sâu dưới lòng đại dương u tối lại nơi sinh vật của biển ngự trị.

Cá voi sát thủ vẫn ngoi lên mặt nước để lấy dưỡng khí như mọi ngày. Chúng lia đôi mắt của mình về phía con thuyền xa xa đang đánh bắt những thần dân của biển cả, tuy rằng nó có hình thể to lớn, có thể biến cá mập thành thứ đồ ăn ngon lành nhưng nó chẳng làm gì cả, nó thừa trí thông minh để hiểu con người là động vật bậc cao đứng đầu trong hệ sinh thái này.

Cá voi sát thủ lượn một vòng lại lặn xuống đáy biển thật sâu, nó mở miệng thật lớn ngoạm những rặng san hô cùng tảo bẹ thêm một ít cá nhỏ rồi trong âm thầm bơi về phía hang động cách nơi sinh sống của con người rất xa.

Hang động được phủ những lớp san hô cùng ngọc trai tuyệt đẹp, nó lấp lánh, hoàn mỹ nhưng cũng không bằng thiếu niên đang ngủ say giữa hang động. Bả vai trắng nõn lộ ra những vết thương chưa lành hẳn, phần thân dưới lại không phải đôi chân như con người mà vảy cá màu lục bảo, nó càng sáng chói hơn khi được ánh mắt trời chiếu vào.

Cá voi bỗng chốc nhảy lên không trung, dường như rất vui vẻ, hoàn toàn không phù hợp với hình thể to lớn đáng sợ của nó. Nó há miệng thật to, đem cá trong miệng mình quăng hết lên bờ, không dùng sóng âm của bản thân tấu nên một bài hát gọi thiếu niên thức giấc.

Sở Ngạn bị tiếng gọi của cá voi làm cho tỉnh dậy nhưng hắn không giận, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cá voi, rồi từ chỗ nằm được đệm bằng rong biển trên mặt đất mà chậm rãi thích nghi với nước biển mặn nồng.

- "Sao càng lúc vị diện càng kỳ quái thế này?"- Sở Ngạn thở một hơi thật dài, không mấy thích thú với dạng nửa người nửa cá này.

[Chịu thôi, sở thích của thiên đạo thế nào thì nó là thế này, đúng là mệt thật] - Lucifer cứ tưởng hình dạng hiện tại của mình mà có thêm đuôi cá nữa, nửa mèo nửa cá? Cái mặt già của nó sẽ không bao giờ ngẩng mặt với tam giới được nữa.

Đuôi cá vừa gặp nước liền như lấy lại sức sống mà lắc lư theo dòng thủy triều, Sở Ngạn thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thể này hồi phục vết thương nhanh hơn nếu ở dưới nước nha. Nhưng dù thế nào ở dưới nước lâu, hắn quả thật không quen.

Sở Ngạn xoa đầu cá voi, nhìn thấy một phần mang của nó bị thương liền nhẹ nhàng dùng một ít rong biển cùng tảo khô mà xoa lên cho nó, dù biết rằng không có công hiệu gì nhiều nhưng ít nhất vẫn có thể an ủi nó.

Lần này, Sở Ngạn tiến vào thân thể của một nhân ngư hay còn gọi là hải yêu mang tên Hải Ngạn. Trước đây, khi chưa phát triển, hải yêu cùng con người sống rất hòa thuận, bọn họ cung cấp cho con người đồ vật của biển, con người cung cấp cho họ những thứ trên mặt đất. Nhưng dần dần ngọc trai hay san hô đều không thể thỏa mãn lòng hư vinh của nhân loại, bọn họ lấy cả hải yêu khỏi mặt nước, đem hải yêu trở thành vật trưng bày hay nghiên cứu, thậm chí còn buôn bán.

Hải yêu ngày một ít đi, có hải yêu còn kiện cáo với loài người nhưng đổi lại chỉ là xác của phần thân trên bị quăng lại xuống biển, còn đuôi bị họ mang đi làm vật sưu tầm. Hải yêu không thể chống lại con người với những thiết bị cùng trí thông minh, lợi thế về địa bàn nên đành rút lui, tìm một nơi quy ẩn, hy vọng con người không thể làm phiền mình. Nhưng qua nhiều năm, hải vương quả nhiên không chịu được khi biển xanh ngày một ô nhiễm.

Bọn họ khai chiến với nhân loại nhưng một hải yêu tay không, quanh năm chỉ sống bình yên dưới đáy đại dương sao có thể đấu lại với nhân loài hiếu chiến? Kết quả cuối cùng vẫn bị đại bác, chất độc,... giết chết. Hải yêu cũng biến mất theo thời gian lịch sử, chỉ còn một số nhưng không ai dám đứng lên chống đối. Chỉ có thể cam chịu sống với sự ô nhiễm của biển cả.

Nguyên chủ Hải Ngạn chính là hải yêu cuối cùng của biển xanh, trốn thoát khỏi sự vây bắt của viện nghiên cứu Hải Dương nhờ sinh mạng của cha mẹ. Cũng may khi ngất đi được cá voi sát thủ bảo vệ mà thành công giữ mạng trong lưới sắt chứa điện của nhân loại.

Nhưng di chứng để lại quả thật không nhỏ, những vết thương này mà không có thuốc trị khỏi thì phần lớn bị khả năng nhiễm trùng đến chết mất.