Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 106: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (11)



“Không có gì đâu!” Cố Đình hướng Vi Nhã cười “Tôi đưa cậu đi nơi khác nhé” rồi kéo Vi Nhã đi. Trước khi rời khỏi, Vi Nhã còn ngoái đầu lại nhìn. An Dĩ Mặc bị phá hỏng tâm tình, cũng bực tức lôi Tiêu Yên đi.

Đến sinh nhật lần thứ 18 của Vi Nhã.

Nhà họ Từ hôm nay vô cùng náo nhiệt. Gia nhân chạy ra chạy vào để chuẩn bị sinh nhật lần thứ 18 cho đại tiểu thư nhà họ Từ. Từ chiều Vi Nhã đã bị đặt xuống trang điểm làm tóc, để trở thành tâm điểm cho ngày hôm nay.

Cô chọn một chiếc váy đuôi cá màu đỏ đậm, tóc tết tỉ mỉ, phía sau cài một đóa hoa hồng đen, trang sức cô đeo chính là sản phẩm mới nhất của trang sức Lệ Thiên - Mãi mãi thanh xuân. Cả người cô bây giờ cứ như dát cả gia sản trên người vậy.

Buổi tiệc bắt đầu, Vi Nhã ngạo nghễ mà bước từng bước xuống sảnh lớn, ánh đèn chiếu vào cô khiến cô giống như một nữ vương vậy. Sau khi bước lên sân khấu lớn, Vi Nhã cầm micro bắt đầu khai mạc buổi tiệc: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã bớt chút thời gian tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi. Mẹ nói với tôi tuổi 18 là độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Tôi mong rằng buổi tối ngày hôm nay, ngày đầu tiên tôi bước sang tuổi 18 sẽ là kỷ niệm đẹp đẽ mà sau này tôi sẽ khắc ghi. Xin cảm ơn”

Nhiều vị phu nhân, tiểu thư đứng ở dưới nghe được, cũng đang hồi tưởng chính mình ở tuổi 18, bồng bột, nông nổi, nhưng được là chính mình. Quả thật thời gian chính là thứ khiến con người ta tiếc nuối.

Buổi tiệc bắt đầu. Vi Nhã cầm ly nước tới chào hỏi An lão gia và An phu nhân.

“Vi Nhã đã trưởng thành rồi. Còn nhớ hồi nhỏ con chỉ cao tới đây. Vậy mà thoáng chốc đã lớn như vậy rồi.” Mẹ An thở dài một câu.

Ba An liền cho người mang tới một hộp quà: “Đây là quà của chúng ta”

Vi Nhã lễ phép cầm hộp quà rồi mở ra. Bên trong là một bộ váy đỏ, trên mác chính là thương hiệu thủ công nổi tiếng của Ý.

Hai ông bà quả thật rất tốt.

Cô gấp hộp quà lại, nở nụ cười: “Hai bác có lòng rồi”

Vi Nhã lại đi chào hỏi một lượt những người khác, ai cũng khen rằng ba Từ có phước nên mới có cô con gái xinh xắn lễ phép.

Minh Ngọc chạy tới kéo tay Vi Nhã: “Chúc mừng sinh nhật nha bạn yêu” rồi móc ra một hộp quà. Bên trong chính là một đôi giày cao gót.

Vi Nhã liền ôm lấy Minh Ngọc: “Cám ơn cậu nha”

Minh Ngọc liền đấm nhẹ vào lưng Vi Nhã: “Ôi dào, bạn bè cám ơn cái gì. Sau này sinh nhật tớ tặng một món quà đắt gấp đôi là được”

Vi Nhã nhìn quanh liền thấy Cố Đình thân mặc một bộ âu phục đứng ở phía đằng xa. Cô liền tới đó: “Cố Đình, cảm ơn cậu tới sinh nhật tôi nhé”

Cố Đình loay hoay giấu hộp quà ra đằng sau: “Không có gì!”

Vi Nhã thấy vậy liền nhanh như chớp giật lấy món quà đằng sau lưng hắn rồi mở ra. Hắn tặng cô một chiếc kẹp tóc.

Cố Đình hơi khẩn trương. Người khác đều tặng cô những món quà đắt tiền, nhưng hắn chỉ có thể tặng cô món quà này thôi.

“Món quà hơi nhỏ” Vi Nhã nhận xét.

“Ừm”

“Vậy nên tôi muốn món quà to hơn”

Món quà to hơn?

“Cậu đồng ý với tôi, sau này tôi muốn gì cậu đều đáp ứng”

Hắn giơ một ngón lên: “Một điều thôi”

Vi Nhã lắc đầu: “Ba điều”

Ba điều? Hình như cũng không nhiều. Hắn sảng khoái đáp ứng.

An Dĩ Mặc khoan thai tới muộn, hơn nữa lại còn kéo Tiêu Yên theo. Tiêu Yên hôm nay mặc một bộ váy trắng, tóc đằng sau buộc một bông hoa nhài, phong cách với Vi Nhã có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Ba An trừng mắt: “Tiểu tử thối, không những đến muộn mà còn dám mang theo người khác”

An Dĩ Mặc bước lên sân khấu, đoạt lấy micro của người dẫn chương trình: “Các vị quan khách hôm nay, xin mời mọi người dành ra một chút thời gian. Như mọi người biết An gia cùng Từ gia có hôn ước, nhưng đó là hôn ước giữa hai gia đình. Tôi từ nhỏ coi Vi Nhã như em gái để chiều chuộng, nhưng đến nay đã tìm được người tôi thực sự muốn gắn bó” Nói tới đây, hắn bước xuống dẫn Tiêu Yên lên “Đây chính là người tôi yêu. Hôm nay tôi muốn tuyên bố hủy bỏ hôn ước giữa tôi và Từ Vi Nhã. Mong mọi người chúc phúc cho chúng tôi”

Ba mẹ Từ vô cùng tức giận.

Muốn hủy hôn thì cũng không nên chọn vào thời điểm này.

Hắn làm như vậy đâu khác gì giẫm đạp lên mặt mũi Từ gia.

An Dĩ Mặc nói xong, một trận xì xào phía dưới. Hắn cảm thấy đã trút bỏ được gánh nặng.

Chát!

Má của An Dĩ Mặc đỏ rát, trên khóe miệng chảy ra máu tươi.

“Thằng nghịch tử, mày muốn ba mẹ mày sống không bằng chết đúng không?” Ánh mắt ba An như thiêu như đốt nhìn chằm chằm vào An Dĩ Mặc. Tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật Vi Nhã. Nó làm vậy có khác gì chà đạp lên mặt mũi Từ gia, bảo ông làm sao có thể đối mặt với ông Từ?

“Nếu mày muốn tao đuổi mày ra khỏi nhà thì cứ việc, không cần phải làm khoa trương tới mức này”

Ba mẹ An cũng đã nghe phong thanh chuyện An Dĩ Mặc đang yêu đương với một cô gái nghèo. Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ là vui chơi qua đường, nhưng không ngờ sự việc ngày càng vượt xa tầm kiểm soát của họ.

An Dĩ Mặc lập tức cãi lại: “Ba! Nhưng con và Tiêu Yên là thật lòng”

“Bác An, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, con và anh Dĩ Mặc xác định là không có duyên phận thì không nên níu kéo làm gì” Vi Nhã từ trong bóng tối bước ra, nhẹ nhàng khuyên bảo ba An “Hôm nay là sinh nhật con, bác đừng làm khó bọn họ”

Vi Nhã đúng là cô bé hiểu chuyện. Ba mẹ An đều cảm thấy tiếc nuối. Thực sự là Vi Nhã rất xuất chúng, cả mỹ mạo lẫn thân thế, đều thuộc hàng nhất nhì.

Quả nhiên, phía dưới đã xì xào bàn tán, mỗi người mười ý. Có người nói An nhị thiếu gia ngu ngốc, có người nói do Vi Nhã có vấn đề, có người lại nói do Tiêu Yên câu dẫn…

[Nha đầu, cô định bỏ qua dễ dàng vậy sao?] Náo loạn ngay tại buổi sinh nhật của cô, không chết cũng què.

“Tôi không bỏ qua thì có thể làm gì?” Vi Nhã cười lạnh trong lòng.

Cô bỏ qua không phải do cô không thể làm gì, mà việc đó không cần thiết. Trước mắt thế lực An gia vô cùng lớn mạnh, có thể nói là vượt xa Từ gia. Không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm ảnh hưởng tới mối thâm tình giữa hai nhà An - Từ.