Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 114: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (19)



Trở lại?

Ai trở lại cơ?

Như thấu được suy nghĩ của Quỷ vương, Đường lão gia nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Lăng Thiên!”

Lăng Thiên?

Là ai?

“Vị thiếu gia trong bóng tối của Lăng gia” và cũng là người mà con gái ông yêu.

Là hắn sao? Vị thiếu gia này chưa từng được Lăng gia công bố, mọi tin tức về người này đều được Lăng gia phong toả toàn bộ. Có thể nói đây là một trong những bí mật mà tất cả mọi người tò mò nhất.

- -------------------------------------

Cố Đình ngồi bên cạnh giường bệnh ngắm nhìn Vi Nhã đang say ngủ. Hai tay hắn nắm lấy bàn tay cô mà xoa nhẹ.

“Chắc anh phải xa em một thời gian rồi. Làm thế nào đây?” Thật sự hắn không muốn xa cô chút nào.

Bỗng ở bên ngoài có tiếng ồn ào. An Dĩ Mặc cùng ba mẹ An đang đứng bên ngoài phòng hậu phẫu. Minh Ngọc gạt nước mắt, lễ phép cúi đầu chào hai ông bà, nhưng một cái liếc mắt cũng không cho An Dĩ Mặc, rồi xin phép đi mua chút đồ ăn. Ba mẹ An nóng lòng tới thăm Vi Nhã, nhưng bị y tá chặn ở ngoài, lý do là chỉ có nhiều nhất là hai người được vào, bên trong đang có người rồi.

Có người sao? Minh Ngọc thì đang ở ngoài, ba mẹ Từ thì đã rời khỏi, bên trong còn ai?

Ba mẹ An liền sai An Dĩ Mặc vào trong, hắn cũng nóng ruột nên đi vào. Nhưng khi hắn bước vào, đập vào mắt hắn là hình ảnh Cố Đình đang ngồi bên cạnh nắm tay cô, còn trao cho cô một nụ hôn nhẹ lên mắt. An Dĩ Mặc lập tức xông tới kéo Cố Đình ra.

“Mày không có tư cách chạm vào em ấy”.

Cố Đình tự dưng bị kéo ra, có chút mất đà liền đập lưng vào thành tường. Hắn nhanh chóng đứng thẳng dậy, xoa xoa cái lưng, nguy hiểm nói: “Tôi có tư cách hay không, không đến lượt cậu phán xét!”.

“Mày…”

Cố Đình nhanh chóng chặn miệng An Dĩ Mặc lại, nói nhỏ: “Đây là bệnh viện, nếu như cậu còn dám ồn ào, làm ảnh hưởng tới Nhã Nhi, tôi sẽ gọi bảo vệ kéo cậu ra ngoài”.

Mắt của An Dĩ Mặc trừng lớn. Cậu ta không giống như trước, nhu nhược, dễ bắt nạt, thay vào đó là sự nguy hiểm phát ra từ xương cốt, giọng điệu, cử chỉ đều khiến hắn cảm thấy hắn giống như hiện thân của tu la vậy.

Không thể để Vi Nhã ở cạnh một con người nguy hiểm như hắn.

Cố Đình mỉm cười, nụ cười thật đáng ghét: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Để tôi đoán nhé! Cậu đang nghĩ cách để Nhã Nhi rời khỏi tôi sao?”

Hắn… biết sao?

An Dĩ Mặc khoát tay đẩy Cố Đình ra, cười mỉa: “Đúng thì làm sao? Mày có gì có thể cho cô ấy. Tiền? Thân phận cao quý? Những buổi hẹn hò lãng mạn? Mày có cái gì? Cô ấy là nàng công chúa sinh ra trong nhung lụa, còn mày, chỉ là một thằng nghèo hèn mà thôi!”.

An Dĩ Mặc dùng kế khích tướng để khích Cố Đình nổi giận, hoặc có thể sẽ nhận ra hai người ở hai thế giới khác nhau và từ bỏ. Dù sao hắn cũng không muốn Vi Nhã vì giận dỗi hắn mà chọn đại như vậy được. Hắn và cô cùng nhau lớn lên, hắn luôn coi cô như em gái. An Dĩ Mặc cảm thấy mình làm vậy rất tốt.

Nhưng Cố Đình không những không nổi giận, ngược lại còn cười nhạo hắn: “Cậu nói đúng, tôi không có gì cả! Nhưng tôi có một thứ, mà thứ này của tôi đủ để đánh bại cậu. Đó là cô ấy thích tôi”.

Đồng tử của An Dĩ Mặc hơi co rụt. Ha ha! Cái gì khiến mày tự tin như vậy? Cô ấy thích mày sao? Hôm qua cô ấy còn vì tao mà khóc, mà mày đủ tự tin để nói cô ấy thích mày sao? Hắn cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất hắn từng nghe.

“Đã hết giờ thăm bệnh nhân” Nữ y tá đứng ở ngoài cửa thúc giục bọn họ ra ngoài. Nãy giờ mải đấu khẩu mà làm lỡ thời gian ở cạnh Vi Nhã, thật đáng giận.

- ------------------------------------

Ngày thứ hai đã trôi qua, cuối cùng Vi Nhã cũng đã tỉnh lại.

Xung quanh đây sao không có ai hết vậy?

Cô ôm đầu ngồi dậy. Mẹ Từ đang thay bình hoa tiến vào thì nhìn thấy cô tỉnh lại, nhanh chóng đặt bình hoa xuống đi tới, vừa khóc vừa cười, ép cô nằm xuống.

“Nhã Nhi, mau nằm xuống đi con. Lạy trời lạy phật, cuối cùng con tôi cũng tỉnh lại rồi”. Bà nhanh chóng ấn nút ở đầu giường. Một lúc sau bác sĩ lật đật chạy tới, hỏi cô một số câu cơ bản như họ tên, tuổi, cha, mẹ, … căn bản trí nhớ không có vấn đề gì. Tiếp theo bác sĩ liền cầm cái bút đưa qua đưa lại trước mắt cô, kiểm tra một ít phản xạ hành vi, thì nhận thấy phản xạ của cô hơi chậm.

“Trong lúc phẫu thuật chúng tôi thấy ở vùng tiểu não của bệnh nhân có một khối máu tụ chèn ép dây thần kinh vận động. Sau này sinh hoạt thường ngày của bệnh nhân sẽ gặp khó khăn, mong gia đình có thể cùng bệnh viện phối hợp điều trị một cách tốt nhất.

“Vâng, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp!” Mẹ Từ gật đầu đồng ý.

“Mẹ! Cố Đình đâu?”

Mẹ Từ nghe thấy hai chữ Cố Đình, máu lập tức xông lên não, hận không thể chém hắn làm tám khúc, bà liền nói: “Nó bỏ con rồi!”. Con nên chết tâm đi!

Bỏ sao? Ha ha! Hắn lại bỏ rơi cô. Lúc nào cũng vậy. Cô luôn là người chạy theo hắn. Nước mắt bất giác rơi xuống. Cô tự nhủ rằng vì hắn không nhớ cô, vì hắn chỉ đang giận cô thôi, nhưng cô không ngăn được những giọt nước mắt đang trực trào ra.

“Nhã Nhi!” Mẹ Từ lau nước mắt an ủi cô. Vi Nhã gượng cười: “Mẹ, không sao đâu! Mẹ có thể nhờ người lấy giúp con cái điện thoại X được không?”.

Mẹ Từ đau lòng mà nhìn cô. Thà rằng cô la hét mắng chửi có khi còn dễ chịu hơn, nhưng đằng này cô luôn tỏ ra mình mạnh mẽ, có thể chống đỡ hết thảy.

Mẹ Từ gọi điện cho người mang điện thoại tới, Vi Nhã cầm lấy điện thoại, đôi mắt vì bị nước mắt che phủ mà mờ đi. Cô ấn số điện thoại, nhưng vì não bị tổn thương mà bị chệch tay mất mấy lần. Sau nhiều lần gọi nhầm số, cuối cùng cô cũng ấn đúng số của hắn.

“Tút….Tút…. Tút…. Thuê bao quý khách vừa gọi…” Giọng nữ bên trong điện thoại vô cùng trong trẻo dễ nghe, nhưng lại khiến tim cô như có mũi kim đâm vào. Vi Nhã lại gọi thêm nhiều lần nữa, nhưng kết quả vẫn chỉ có một. Cô bật khóc. Mẹ Từ liền ôm lấy cô.

Không sao đâu con! Rồi con sẽ tìm được người thực sự yêu thương con.

Ba Từ sau khi biết tin con gái tỉnh lại lập tức bỏ hết công việc để tới bệnh viện. Nhìn thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc, làm tâm can ông rối bời. Ông đã cho người điều tra những người có thù hận với Từ gia, những đối thủ của Lệ Thiên… nhưng vẫn không có manh mối gì.

“Con muốn về nhà”. Vi Nhã nói.

“Được, để ba mẹ hỏi bác sĩ” Hai ông bà liền ra ngoài hỏi bác sĩ tình hình, bác sĩ tận tình hướng dẫn bọn họ hỗ trợ Vi Nhã sinh hoạt hàng ngày. Ngoại trừ cục máu tụ trong não, thì tổng quan tình trạng cô đã ổn định, hôm sau có thể xuất viện.

Vi Nhã cuối cùng cũng cảm thấy có chút an ủi vì được xuất viện sớm. Sau khi người giúp việc giúp cô sắp xếp đồ đạc, Vi Nhã liền đứng dậy để rời khỏi, nhưng đi được ba bước cô suýt bị ngã, một cánh tay dang ra đỡ lấy cô.