Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 123: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (28)



Ở phía xa xa có một vài người đang chạy trên cầu, nhìn thấy cảnh này liền đứng lại vây xem.

“Lại có người chuẩn bị nhảy cầu kìa! Không biết lần này là tại sao! Cô gái, sao cô nhảy cầu vậy?”.

“Hình như cô ấy quen quen, chẳng phải cô ấy ở trên báo sao? Cả người đàn ông kia nữa”.

“Cô gì ơi, có gì từ từ nói… xuống đây đi, đừng dại dột!”.

Người xung quanh bàn tán xôn xao, chẳng mấy chốc bọn họ liền nhận ra hai nhân vật phong vân gần đây: Cố tổng và Từ đại tiểu thư.

Hôm trước vừa khoe ân ái, hôm nay đã cùng nhau cá chết lưới rách, thật không hiểu nổi giới nhà giàu.

Mọi người khuyên nhủ cô: “Cô ơi, đừng nhảy, cô phải nghĩ tới con của mình chứ!”.

Không ngờ công phu của báo lá cải thật lợi hại, tin tức Từ đại tiểu thư có con đã truyền khắp thế giới.

Vi Nhã lập tức phủ nhận: “Tôi chưa có con!”.

Cố Đình cho mấy vệ sĩ giải tán hết những người trên cầu, xác định không còn ai, hắn mới chậm rãi mà nói: "Em không cần tự lừa mình dối người. Đêm hôm qua em nghĩ là anh chỉ buông thả, tìm kiếm sự khoái lạc trên người em thôi sao?".

Vi Nhã lập tức cứng đơ.

"Ý anh là gì?".

Cố Đình biết chuyện này đã thành công thu hút sự chú ý của cô. Hắn liền ra hiệu cho một số người đằng trước.

"Thực ra hôm qua nếu em không chủ động thì anh cũng sẽ cưỡng ép em thôi!". Bởi vì hắn đã bí mật mua chuộc giúp việc trong nhà cô cùng bác sĩ. Hắn biết thời điểm nào cô dễ mang bầu nhất. Ngày hôm qua không phải ngày an toàn đối với cô.

"Anh…" Vi Nhã hết nói nổi người đàn ông trước mặt. Hắn chuyên quyền độc đoán, bắt ép cô đủ điều. Mà Đường Vi Nhã cô ghét nhất bị bắt ép.

Vi Nhã nghi hoặc: "Anh cho rằng dăm ba câu nói của anh sẽ khiến tôi tin sao? Chỉ một đêm mà đã có thai, anh nghĩ có thai dễ dàng vậy sao?".

"Em có thể không tin, nhưng cũng đừng nên mạo hiểm. Nếu thực sự có, em nhẫn tâm khiến nó không thể chào đời sao?".

Cố Đình dùng lời lẽ mê hoặc cô.

Vi Nhã cũng cảm thấy mủi lòng, vô thức nhìn xuống vùng bụng bằng phẳng của mình mà nghĩ ngợi.

Khoan đã!

Không đúng!

Cô và hắn mới ngủ với nhau đêm qua, sao có thai nhanh vậy được.

Theo phản xạ cô nhìn thấy một số người mặc áo đen đang tiến tới gần, sắp bắt được cô.

Quả nhiên!

Vi Nhã dùng ánh mắt căm tức nhìn về phía Cố Đình, nói: "Anh lừa tôi!" Rồi gieo mình xuống dòng sông đang chảy xiết.

“Nhã Nhi!” Thân thể hắn tự động vụt tới, nhưng không kịp. Hắn chỉ có thể thấy thân hình nhỏ bé ấy bị nuốt chửng bởi dòng nước lạnh lẽo kia.

Hắn lập tức ra lệnh cho vệ sĩ: “Mau xuống dưới kia, tìm cho ra cô ấy cho tôi!”

Vệ sĩ lập tức nghe lệnh, hò hét nhau chạy dọc bờ sông để tìm Vi Nhã.

Cố Đình đứng quan sát phía trên, ánh mắt phức tạp nhìn xuống lòng sông cuồn cuộn.

Em nói tôi lừa em, vậy còn em thì sao?

- ------------------------------------

Khụ… khụ… khụ….

Vi Nhã liếc mắt quan sát xung quanh, trên tay cô đang cắm một dây truyền nước, xung quanh tiếng máy móc kêu lên từng nhịp.

Đây… không phải là không gian hệ thống. Không lẽ cha cô không lưu tình cho cô nghỉ ngơi mà đã đẩy cô sang thế giới khác sao?

Vi Nhã chống người ngồi dậy, rút kim truyền trên tay ra, bước ra ngoài. Xung quanh đều là bác sĩ và y tá.

“Cô mới tỉnh lại sao, trở về giường bệnh đi! Tôi sẽ mời bác sĩ đến kiểm tra”. Một y tá thấy cô liền tiến tới, yêu cầu cô trở về phòng bệnh.

“Ai đưa tôi tới đây?” Vi Nhã nắm lấy tay y tá, nghi hoặc hỏi.

“Là anh!” Một giọng nói phát ra từ đằng xa, Vi Nhã hướng theo giọng nói mà quay đầu.

Không ngờ lại là An Dĩ Mặc.

Không biết trước cốt truyện, mọi thứ đối với cô đều thật mơ hồ.

An Dĩ Mặc thay thế y tá đỡ Vi Nhã vào trong. Một lúc sau bác sĩ tới thăm khám. Chẳng qua bị nhiễm lạnh một chút, còn lại không có vấn đề.

Sau khi chờ mọi người ra ngoài, An Dĩ Mặc lo lắng hỏi cô, nét mặt hắn hơi cau lại: “Sao em lại rơi xuống nước?”. Nếu không phải hôm đó hắn đi khảo sát địa hình bãi bồi bên sông thì có lẽ cô đã chết vì đuối nước rồi.

Vi Nhã trầm ngâm nhìn hắn: “Là em tự nhảy xuống!”.

Tự nhảy xuống? An Dĩ Mặc hơi đơ người một lúc. Từ Vi Nhã kiêu ngạo thành tính, việc gì có thể khiến cô tự nhảy xuống sông?

Vi Nhã nhìn nét mặt kinh ngạc của An Dĩ Mặc, thầm cười lạnh trong lòng. Hắn quả nhiên đã phong tỏa tin tức đến mức kín như bưng rồi, kín đến nỗi ngay cả mạng lưới thông tin của An Dĩ Mặc cũng không thể phát hiện ra.

“Anh không thể giúp em được, xin lỗi!”.

An Dĩ Mặc cúi đầu. Tuy là phó giám đốc nhưng quyền lực tối cao vẫn đang nằm trong tay ba An. Mà ba An lại không hề có ý định vươn tay giúp đỡ. Hắn đã năm lần bảy lượt chống đối nhưng đều bị ba An đè ép trở lại. Ba An nói: “Chuyện này, con đừng can thiệp vào! Cố tổng sẽ không áp bức Từ gia vào đường cùng đâu!”. Hắn không hiểu, Cố Đình có thù oán gì với Từ gia? Tại sao lại làm tới như vậy? Tại sao ba hắn lại có thể giống như người ngoài cuộc mà quan sát?

Vi Nhã không nói gì. An gia không có nghĩa vụ phải giúp đỡ Từ gia. Nhưng quả thật việc An lão gia không có bất cứ hành động gì làm cô cảm thấy khó hiểu.

“Anh giúp em thuê một căn hộ được không?” Tạm thời cô không thể về Từ gia.

“Được!”

Sau khi dưỡng bệnh một thời gian, Vi Nhã dọn về căn hộ An Dĩ Mặc thuê cho cô. phải nói hắn tốn không ít tâm tư vào việc này. Căn hộ nằm ở một nơi không quá xa trung tâm thành phố, lại có an ninh đảm bảo. Vi Nhã chỉ việc tới ở mà thôi.

“Cảm ơn anh!”. Lời cảm ơn này của cô là thật tâm.

An Dĩ Mặc trêu đùa: “Cảm ơn suông vậy sao?”.

Vi Nhã nghĩ ngợi một hồi, quyết định xuống bếp làm một ít thức ăn mời hắn. An Dĩ Mặc hơi ngạc nhiên vì động tác làm bếp của cô rất thành thạo, không nhịn được hỏi: “Em học nấu ăn từ bào giờ thế?”.

Động tác của Vi Nhã vẫn trôi chảy, mắt không hề ngước lên mà trả lời hắn: “Có thể nói từ rất lâu rồi…”. Bất chợt An Dĩ Mặc nhớ đến những hộp cơm cô từng làm cho hắn thời đi học, hồi đó hắn cho rằng những hộp cơm đó là quản gia làm, hoặc mua ở đâu đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ là tự tay cô làm, vì hắn không nghĩ một tiểu thư mười ngón tay không dính nước như cô có thể làm ra hộp cơm tinh xảo đó. Nhớ lại lúc đó hộp cơm của cô luôn bị hắn quẳng vào sọt rác, thật là đau lòng.

Vi Nhã đang khuấy nồi canh trên bếp, bỗng cố vòng tay ôm qua khiến cô lập tức rụt người lại.

“Có thể để anh ôm em một chút không?” Giọng An Dĩ Mặc hơi mỏng nhẹ, thân hình cao lớn của hắn ôm trọn lấy người cô. Nhưng thực sự Vi Nhã không hề cảm thấy gì hết, thậm chí có chút khó chịu mà đẩy hắn ra. “Anh đừng như vậy!”.