Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 130: Thế giới 4: Quý tộc và thường dân (35)



Cố Đình vừa phẫu thuật hiến gan nên sắc mặt hơi nhợt nhạt. Hắn liền nhanh chóng tiến về phía cô. Đã hai tháng rồi hắn mới gặp trực tiếp cô, hơn nữa là cô chủ động tới gặp hắn, trong lòng không hiểu sao dâng lên niềm vui nho nhỏ.

“Sao em lại ở đây? Đợi bao lâu rồi?”.

Lễ tân rất có trách nhiệm mà nói cho hắn biết. Sau khi nghe mọi chuyện, khuôn mặt hắn đanh lại, giận dữ nói: “Nếu muốn gặp thì gọi điện cho anh được rồi, đừng có đợi suốt như vậy!”.

Tiêu Yên liền xin phép về trước. Cố Đình liền phất tay ý bảo cô có thể đi, còn đôi mắt hắn cứ nhìn Vi Nhã chằm chằm. Bàn tay đang nắm bả vai cô dần hạ xuống cầm lấy bàn tay nho nhỏ.

Lễ tân đứng ở sảnh nhìn thấy mà phải dụi mắt vài lần. Cô còn tưởng Cố tổng đối với Tiêu trưởng phòng là tốt lắm rồi, nhưng đối với cô gái này còn tốt hơn, đây mới giống cặp đôi yêu nhau.

“Anh đưa em đi ăn!”

Vi Nhã cũng không từ chối. Hắn đưa cô tới một nhà hàng ven hồ. Bỗng nhiên Vi Nhã cất lời: “Anh còn nhớ anh đã hứa với em ba điều không?”.

Cố Đình liền gật đầu một cái. Sao hắn có thể không nhớ.

“Anh có thể buông tha cho Từ gia không?”.

Động tác cắt thịt của hắn bỗng chốc dừng lại. Hắn cười nhẹ: “Em nghĩ là anh đang chèn ép Từ gia vào đường cùng sao?”.

Nói xong hắn đẩy đĩa thịt đã cắt hoàn chỉnh cho cô, còn mình lấy lại đĩa thịt còn nguyên của cô về phía mình, tiếp tục cắt thịt.

“Đúng là anh có hứa với em, cũng sẽ thực hiện! Còn hai điều kia, em nghĩ ra chưa?”

Khuôn mặt Vi Nhã lúc này mới khôi phục chút sức sống.

“Điều thứ hai, ngày mai anh có thể dành ra một ngày đi chơi với em không? Giống như thời đi học ấy!”.

Ngày mai?

Hình như ngày mai hắn cũng không có lịch trình gì đặc biệt. Cố Đình còn nhớ, hồi đó để dỗ cho cô vui nên đã đưa cô tới công viên giải trí bằng xe đạp. Lúc đó cô tươi tắn biết bao. Nhưng trực giác mách bảo hắn rằng lần đi chơi này không giống lần trước, nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý.

- ----------------------

Nửa đêm, Vi Nhã không ngủ được, liền bò dậy chuẩn bị cho cuộc đi chơi, từ khi biết mình bị sảy thai, đêm nào cô cũng thao thức. Cô làm một giỏ sandwich cùng một chai nước cam ép. Xong xuôi hết thảy, cô nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ tới sáng. Vi Nhã mặc một bộ váy hoa màu xanh dương, đi một đôi giày búp bê trắng. Vừa chuẩn bị xong cô liền nghe thấy tiếng chuông cửa. Cố Đình mặc một chiếc áo sơ mi trắng thoải mái, phía dưới mặc quần jean xanh, đi giày thể thao. Nhìn thấy Vi Nhã như vậy, hắn chỉ muốn kéo cô lại nhào nặn một trận.

Hắn giành lấy giỏ sandwich từ tay cô, rồi thay thế tay mình vào đó, kéo cô ra khỏi cửa: “Đi thôi!”.

Vi Nhã cười mà ôm lấy tay hắn, hỏi: “Hôm nay anh đi gì tới đây?”

Cố Đình tự nhiên trả lời: “Xe đạp!”.

Bước chân của Vi Nhã vô thức dừng lại.

Cô vẫn chưa quên cái cảm giác ê ẩm ở mông đâu!

Cố Đình nhéo mũi cô: “Chẳng phải em muốn trở lại thời đi học sao?”

Muốn… nhưng là cảm giác vui vẻ, chứ không phải cảm giác bị hành hạ này.

Vi Nhã nhăn mặt, gạt tay hắn ra.

Ở dưới sảnh chung cư quả nhiên là một chiếc xe đạp, nhưng phần yên sau có bọc thêm lớp đệm dày. Cố Đình ngồi phía trước lái xe, Vi Nhã ngồi phía sau, một tay ôm giỏ sandwich, một tay ôm lấy eo hắn, đầu tựa nhẹ vào lưng hắn. Tay cô run run, đáng lẽ nên dứt khoát nói với hắn là đi bằng ô tô cho rồi. Cố Đình lại như trêu đùa, thỉnh thoảng bánh xe lại phanh gấp lại khiến Vi Nhã toát mồ hôi hột, cánh tay lại càng ôm chặt lấy hắn. Sau một thời gian tim bị thòng lên thòng xuống, cuối cùng hai người cũng tới công viên.

Tất nhiên là Cố Đình chi mọi khoản tiền ở đây.

Vi Nhã vừa cầm cây kẹo bông to đùng vừa ngó trái ngó phải, thỉnh thoảng Cố Đình lại đột nhiên ghé sát vào cô ăn ké một miếng khiến tim cô vô thức nảy mạnh. Bảo hắn mua hai cây mà ăn thì hắn không chịu.

“Mặt em hồng lên kìa!” Cố Đình nhìn cô nói.

Vi Nhã nghe vậy liền quay mặt đi, không để hắn thấy. Cô liền thấy trò tàu lượn siêu tốc kịch tính liền muốn chơi. Cố Đình liền vẫy tay một cái, bỗng ở đằng sau xuất hiện một người đeo kính râm. Cố Đình liền đưa giỏ sandwich cho hắn.

Vi Nhã thảng thốt: Vậy mà đằng sau lại có người.

Cố Đình liền mua hai vé. Sau khi thắt dây an toàn, hắn liền nắm chặt lấy tay cô: “Anh ở đây!”. Vi Nhã gật đầu.

Sao hắn lại càng khiến cô cảm thấy rối rắm vậy chứ!

- ----------------------------------

Ba Từ dạo này trừ việc lo lắng cho Vi Nhã thì ăn no ngủ kỹ. Mẹ Từ cùng Tiểu Vũ vẫn sinh hoạt đều. Sau khi ông tỉnh dậy một thời gian thì Cố Đình tới tìm ông, kể với ông về nhà Smith đang cố gắng lật đổ Lệ Thiên. Ban đầu ông nghi ngờ hắn, nhưng lời nói của hắn rất thuyết phục, khiến ông không thể không tin. Cách làm của hắn hiệu quả, trực tiếp nhưng quá tàn độc, so với An lão gia còn tàn nhẫn hơn. Dù sao nhờ nhà Smith mà hắn mới có được như ngày hôm nay, vậy mà hắn không hề chột dạ mà tính kế lão già Smith cùng con gái lão. Hắn là một người mưu lược và đủ tàn nhẫn, so với ông còn tàn nhẫn hơn.

Tiểu Lưu hớt hải chạy tới, nói với ông một tin quan trọng: “Ông chủ, cổ phiếu của tập đoàn Smith bị giảm sâu xuống mức kịch sàn, mọi người đều tẩy chay hàng công nghệ của họ! Ngoài ra còn cả Đào gia nữa!”.

Nhanh vậy sao?

“Lý do?”.

Tiểu Lưu liền lấy laptop ra, bên trên là những bài báo về việc bọn họ bắt cóc An Dĩ Mặc và uy hiếp Vi Nhã.

Tay ba Từ siết chặt thành nắm đấm.

Đáng chết! Hắn dám lấy con gái ông ra làm tốt thí.

- ------------------------------

Vi Nhã chơi mệt rồi liền quyết định ăn trưa. Ở công viên có một thảm cỏ lớn để phục vụ những gia đình cuối tuần đi picnic.

“Hôm nay em có làm sandwich, phía dưới có đồ ăn vặt, còn đây là nước cam, rất tốt cho sức khoẻ”. Vi Nhã liền lấy một miếng sandwich đưa cho hắn: “Anh ăn đi!”.

“Em thích buổi đi chơi này không?” Cố Đình hỏi.

Vi Nhã gật đầu.

“Sau này chúng ta sẽ đi chơi nhiều nơi hơn”.

Vi Nhã không nói gì, tiếp tục vùi đầu ăn bánh.

Lục đồ ăn vặt trong giỏ, bỗng hai mắt Cố Đình nhìn xuống chiếc hộp nhựa nằm ở góc, là kẹo mật ong hắn thích nhất, bên cạnh là hộp dâu tây đỏ mọng. Hắn liền nhìn sang cô gái đang vui vẻ ăn sandwich, tim chợt thắt lại.

“Hôm nay thời tiết thật đẹp. Anh biết hôm nay là ngày gì không?”.

Cố Đình nghĩ một hồi, không tìm được đáp án. Vi Nhã phất tay: “Thôi bỏ đi, không nhớ cũng không sao! Chúng ta ra kia đi dạo đi!”. Vi Nhã chỉ vào con đường ven hồ.

Hai người thu dọn xong đi tới hồ, tay trong tay mà chậm rãi bước đi. Gió thổi nhè nhẹ khiến mặt hồ gợn sóng lăn tăn, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu ríu rít, đi dạo bên cạnh người mình yêu, tay nắm chặt tay, im lặng bước đi, khiến khung cảnh yên bình này vô tình trở nên quý giá đối với hắn.

Bỗng nhiên Vi Nhã dừng lại. Cô tiến lên trước một bước rồi xoay người đối diện với hắn, đôi mắt nhìn thẳng, bất ngờ vòng tay qua hôn lấy hắn. Không cuồng nhiệt vội vã, mà từ từ chậm rãi, nhẹ nhàng rong ruổi, khiến hắn ôm lấy vòng eo cô mà từ từ đáp lại.

“Điều thứ ba… Chúng ta… chia tay đi!”.