Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 133: Thế giới thực (2)



Nói rồi không đợi Vi Nhã phản ứng, hắn với tay ra đằng sau lấy một chiếc áo sơ mi trắng rộng.

“Cởi váy ra đi!”.

Cởi?

Vi Nhã đứng hình.

Bảo bối thuần khiết tươi đẹp của cô đâu rồi?

Bảo cô mặc đồ của hắn về thì còn ra thể thống gì nữa!

Làm một người bạn gái thuần khiết tốt đẹp cũng không dễ dàng.

“Anh nhắm mắt lại!”

Lăng Thiên nhìn cô cười cười rồi quả nhiên nhắm mắt lại. Vi Nhã vừa thay vừa ngó xem hắn có ti hí không. Sau khi mặc xong thì mới thở phào.

Đúng là quần áo khô ráo dễ chịu hơn nhiều. Nhưng hiện giờ trên người cô mặc mỗi một chiếc áo sơ mi dài tới đùi, khó tránh cảm giác mất tự nhiên.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Vi Nhã, Lăng Thiên có chút khó hiểu. Chẳng phải lúc xuyên qua các thế giới cô mạnh bạo lắm sao? Sao giờ giống như cừu nhỏ vậy?

Thôi thì hắn nhờ tên bạn bậc thầy quân sư tình yêu giải đáp thắc mắc cho hắn vậy.

Bọn họ lái xe tới một siêu thị nhỏ, hắn để cô ở trong xe, còn mình đi vào mua cho cô ít quần áo cùng đồ ăn nóng, đưa qua cửa kính xe, chờ Vi Nhã mặc vào thì hắn mới leo lên xe, cùng nhau ăn thức ăn nóng hổi.

Tuyệt thật!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Gương Vỡ Không Lành
2. Ngọn Lửa Rực Cháy
3. Con Kiến Hôi
4. Trúc Mã Không Yêu Tôi
=====================================

Như vậy không tốt sao? Tại sao Lý Ức Miên cứ khăng khăng bắt hắn phải đi đường vòng?

Tuy không thể dự lễ hội Vu Lan, nhưng cùng nhau lái xe đi vòng vòng, cùng nhau ăn thức ăn nóng hổi cũng khiến hai người thích thú.

Hắn sẽ chờ, chờ tới khi cô tự lột mặt nạ của mình ra. Hắn muốn xem đến lúc đó cô có chột dạ không, có cảm thấy tội lỗi không.

Hắn tự định cho mình thời gian ba tháng, ba tháng sau nếu cô không chủ động nói ra, hắn sẽ khiến cô phải hối hận vì đã trêu đùa tình cảm của hắn.

“Em có gì muốn nói với anh không?”

Vi Nhã nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Có!”.

Trong xe chợt im lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

Lăng Thiên trong lòng hồi hộp xen lẫn lo lắng. Không phải hắn muốn nghe cô thành thật với hắn sao? Nhưng tại sao hắn lại muốn tránh né câu trả lời của cô? Lần đầu tiên hắn cảm nhận sâu sắc câu nói: Sự thật mất lòng.

Vi Nhã mở to đôi mắt sáng nhìn hắn, mở miệng nói rành mạch từng chữ: “Em thích anh!”.

Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng lại khiến tim hắn cảm nhận được cảm giác mềm mại. Hắn ôn nhu nói: “Anh cũng thích em!”.

Vi Nhã nghe hắn nói vậy, kích động không thôi, nhào qua hôn hắn một cái. “Anh yên tâm, em sẽ trở thành một người bạn gái hoàn hảo!”.

Đột nhiên hắn tò mò. “Bạn gái hoàn hảo” trong suy nghĩ của cô là như thế nào?

Sau một thời gian âm thầm quan sát và tìm hiểu, cuối cùng hắn cũng biết.

Cô căn bản không biết nấu ăn. Có tiểu thư lá ngọc cành vàng nào lại có thể nấu ăn thuần thục như cô?

Chính là vì hắn tương đối kén ăn nên cô đã học cách xuống bếp. Hắn nhớ lần đầu cô làm một hộp cơm trưa khá lớn, đã nói rằng mình làm hơi nhiều, rủ hắn ăn chung. Hắn liền không ngần ngại mà ngồi xuống ăn cùng. Lúc đó hắn có thể thấy trên cánh tay cô có vết ửng đỏ. Cô nhanh chóng che đi, cười nói đó là vết muỗi đốt. Giờ hắn mới biết đó là vết dầu bắn làm bỏng tay.

Chỉ là lợi dụng thôi, không cần tốn nhiều tâm tư vậy chứ?

Càng đào sâu tìm hiểu, hắn càng muốn tin cô thực sự thích hắn. Càng lúc càng hy vọng nhiều hơn.

Quả thật, cô đã nỗ lực, nỗ lực để trở nên hoàn hảo trong mắt hắn: Xinh xắn đáng yêu, biết lên phòng khách, xuống phòng bếp, biết nói lời đường mật. Nhưng tuyệt chưa từng thấy cô đòi hỏi hắn, dựa vào hắn, ỷ lại hắn, làm nũng hắn. Hắn thực sự chưa chạm tới thế giới của cô.

- ---------------------------

Về đến nhà, Vi Nhã ở trên xe thơm một cái rõ kêu vào má của Lăng Thiên.

“Lái xe cẩn thận!”. Cô để lại một câu như vậy rồi đi vào nhà.

Ba mẹ Đường đang ngồi ở phòng khách.

“Trời mưa to mà con vừa đi đâu về vậy?”.

Vi Nhã chợt dừng bước chân. Chẳng phải ba mẹ đang đi du lịch sao?

“Con đi ra ngoài dự lễ Vu Lan, nhưng không ngờ trời mưa!”

Mẹ Đường thở dài nói: “Đi chơi cũng tốt, nhưng phải chú ý sức khỏe. Nhanh đi tắm đi, đừng để cảm lạnh!”

Vi Nhã lập tức nghe lời mẹ Đường lên phòng tắm rửa đi ngủ. Ở dưới lầu mẹ Đường liền trách ba Đường: “Ông vừa vừa phải phải thôi, con bé nó là con gái, giờ nó mới có 22 tuổi, mà ông bắt nó gánh cả công ty, đối đầu với mấy lão già quỷ quyệt đó”.

Ba Đường xoa dịu mẹ Đường: “Bà yên tâm, tôi đã huấn luyện con bé kỹ lắm rồi, sẽ không có chuyện gì đâu! Chỉ là tôi lo đám cao tầng của Đường gia có một số nhánh luôn âm thầm chờ tôi rời khỏi mà nuốt trọn Lệ Thiên. Tiểu Vũ còn quá non nớt, lại không hiểu chuyện như Nhã Nhi. Có lẽ chờ tôi bước một bước vào quỷ môn quan thì bọn họ đã rục rịch rồi. Tôi làm vậy cũng là vì cái nhà này thôi!”. Chưa kể bên Lăng gia lắm mưu nhiều kế. Hồi đó Vi Nhã tuổi trẻ nông nổi, vì muốn nhanh chóng giành được cái ghế Phó giám đốc mà đi tiếp cận Lăng Thiên. Mặc dù trong giới hào môn Lăng Thiên chỉ xuất hiện dưới cái bóng của Lăng lão gia, nhưng có một người cha như Lăng lão gia, Lăng Thiên đâu thể là người bình thường? Chỉ cần dựa vào một điểm là con gái ông không những không lấy được thông tin gì, ngược lại còn bị hắn trộm mất tâm.

Mẹ Đường sao có thể không hiểu chứ? Nhưng bà đau lòng hai đứa con của bà.

Vi Nhã tắm rửa xong lại mang chồng văn kiện công ty rà soát một hồi tới tận hai giờ sáng.

- ----------------------------------------

Thời hạn ba tháng Lăng Thiên tự định ra sắp đến. Vi Nhã vẫn không đề cập tới chuyện cô lừa dối Lăng Thiên khiến lòng hắn như lửa đốt. Trong ba tháng đó, bảo hắn không động lòng thì là nói dối. Có lẽ hắn cũng đã thích cô từ lâu. Từng chuyện cô làm hắn đều để trong mắt, giữ trong tim. Nhưng cô chưa bao giờ thành thật với hắn.

Lăng Thiên nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy bức bối khó chịu, liền gọi Lý Ức Miên ra trút bầu tâm sự. Nghe giọng nói buồn buồn sầu sầu của Lăng Thiên là hắn biết lý do rồi, lập tức đi tới nhà hắn bồi rượu. Dù sao cũng được uống rượu miễn phí, lại ít khi được thấy dáng vẻ sầu não của Lăng Thiên, Lý Ức Miên sảng khoái đáp ứng.

Lăng Thiên rót cho Lý Ức Miên một ly, lại rót cho mình một ly.

“Lăng thiếu muốn tại hạ giúp gì nào?” Lý Ức Miên lắc nhẹ ly rượu trong tay. Không cần hỏi hắn cũng đoán phân nửa là chuyện tình cảm.

Lăng Thiên uống một hơi rồi kể lại băn khoăn của mình.

Lý Ức Miên bâng quơ đáp: “Cậu hỏi thẳng cô ấy không phải là xong rồi sao?”.

“Nhưng tôi sợ cô ấy sau khi biết mọi chuyện, sẽ tự động xé rách mặt nạ kia”. Hắn chính là tham luyến tình yêu giả dối đó.