Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 141: Thế giới 5: Bệnh viện tâm thần (3)



Bé Hồng mặc một bộ đồ bệnh nhân, tóc được chải gọn gàng buộc thêm cái nơ đằng sau làm lộ ra gương mặt xinh xắn. Cô đang ngồi bó gối đọc sách.

Lăng Thiên bước tới giường của bé Hồng chào hỏi: “Bé Hồng đúng không?”.

Bé Hồng nghe thấy tiếng người lạ liền giật mình ôm lấy cái gối lùi về phía sau. Đôi mắt tràn đầy cảnh giác xen lẫn tò mò mà nhìn hắn.

[Chủ nhân! Hiện giờ hảo cảm của đối tượng là 0 điểm] Giọng điệu máy móc của hệ thống vang lên.

Lạc Dao Dao liền tiến lên phía trước một bước: “Bé Hồng đừng sợ. Đây là bác sĩ mới của bệnh viện. Đẹp trai lắm đúng không?”.

Vi Nhã ôm cái gối gật nhẹ một cái.

[Hảo cảm của đối tượng là -5 điểm]

Vừa nãy Lăng Thiên đường đột nói chuyện khiến Vi Nhã giật mình, quyển sách trên tay cô vì thế mà rơi xuống đệm trắng. Lăng Thiên cầm lấy quyển sách mà xem.

Là truyện “Người đẹp và quái vật”. Bên trong truyện hầu hết là tranh minh họa sặc sỡ. Phần chữ ở dưới ít đến đáng thương, lại to như quả trứng gà.

“Bé Hồng thích đọc truyện này sao?” Hắn vô cùng kiên nhẫn và nhỏ nhẹ. Sự kiên nhẫn của hắn khiến Lạc Dao Dao đứng bên cạnh cũng phải ghen tị. Mặc dù hắn rất dịu dàng, nhưng cô có thể phát hiện ra sự không kiên nhẫn của hắn khi nói chuyện với cô.

Nhưng với bé Hồng thì khác.

Vi Nhã gật đầu một cái.

“Vậy bé Hồng là nhân vật nào trong cuốn truyện?”.

Vi Nhã lí nhí đáp: “Quái vật!”.

Đôi mày hắn lập tức chau xuống, rồi rất nhanh tươi cười trở lại: “Không đúng, bé Hồng là Người đẹp”. Còn hắn mới là Quái vật!

Đôi mắt cô liền sáng lên. Người đẹp sao?

[Hảo cảm của đối tượng là 10 điểm]

Lúc này Lăng Thiên mới thở phào một cái.

Đúng là trẻ con dễ dỗ.

Hắn tiếp tục: “Vậy bé Hồng có thể kể lại câu chuyện này cho bác sĩ nghe không?”.

Vi Nhã len lén nhìn hắn rồi lập tức rời mắt về cuốn truyện, dùng sức gật đầu một cái, bắt đầu đọc: “Ngày xửa ngày xưa…”.

Lạc Dao Dao liếc nhìn đồng hồ, nói nhỏ với Lăng Thiên giờ đã muộn. Những bệnh nhân khác hắn chỉ gật đầu, nói chuyện vài câu, nhưng với bé Hồng thì lại kiên nhẫn vô cùng.

Lăng Thiên nhìn vào đồng hồ trên tay mình.

Đúng rồi! Còn bữa tiệc chào mừng tối nay nữa.

Lăng Thiên lập tức rời đi.

“Bác sĩ Vũ Văn, tại sao anh lại kiên nhẫn với bé Hồng như vậy?” Lạc Dao Dao bước nhanh đằng sau, hỏi ra những thắc mắc của mình.

Bước chân Lăng Thiên liền dừng lại khiến Lạc Dao Dao suýt chút vấp ngã. Hình như vừa nãy hắn quan tâm Vi Nhã hơi quá, rất dễ bị lộ, hắn liền lấy đại một cái lý do: “Cô ấy không có người thân, đầu óc lại đình trệ. Nếu không quan tâm nhiều một chút bệnh tình sẽ không tốt lên được!”.

Lạc Dao Dao cảm thấy có lý, mặt khác cô cảm thấy bác sĩ Vũ Văn là người ngoài lạnh trong nóng, có tâm với nghề. Điều này khiến ác cảm ban đầu của Lạc Dao Dao bay biến không ít, ngược lại còn sinh ra một tia hâm mộ.

- ------------------------

Bữa tiệc chào mừng buổi tối được diễn ra. So với những năm trước thì đông đúc hơn vì có sự góp mặt của các bệnh nhân nữa. Ai nấy đều được mặc đồ đẹp, trang điểm làm tóc nên cười tít cả mắt.

Còn phía bên kia, đội ngũ trang điểm mặt mũi phờ phạc.

Đây không phải đi làm việc, mà là đi đánh trận!

Yêu cầu của bệnh nhân tâm thần rất kỳ quái, lại hay thay đổi, khiến họ phải làm đi làm lại.

Lăng Thiên mặc một bộ vest kẻ ca rô trông vô cùng lịch thiệp. Đám điều dưỡng nữ nhìn thấy mà mắt cứ sáng như sao.

“Bữa tiệc hôm nay tôi tổ chức hơi gấp gáp, mong mọi người không chê!”.

Không chê! Không chê!

Cứ nghĩ bọn họ sẽ tổ chức, ai ngờ trong một buổi chiều bác sĩ Vũ Văn đã mời người tới làm xong hết thảy.

Con nhà giàu có khác!

Bác sĩ Vũ Văn từ lúc đó trở thành bộ mặt bệnh viện, là người đàn ông hoàng kim trong mắt chị em ở đây.

Vừa đẹp trai cao ráo, nhẹ nhàng ôn nhu, lại là công tử nhà giàu, hơn nữa lại còn đang độc thân, ai mà không ham!

Tiêu chuẩn nam chính ngôn tình là vậy đấy!

Lăng Thiên len lén liếc nhìn Vi Nhã. Cô mặc một chiếc váy trắng có điểm hoa vàng, bên trên tóc có buộc một chiếc dây chun màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, trông rất dễ thương. Nhìn cô cười thích thú, trong lòng hắn cũng mềm mại không ít. Nếu nói đây là bữa tiệc chuẩn bị cho hắn thì chi bằng nói là chuẩn bị cho cô thì đúng hơn. Mọi thứ hắn làm điều tùy theo sở thích thường ngày của cô mà chuẩn bị.

Tiếng nhạc phát ra khá sôi động, bàn tiệc được sắp xếp theo kiểu tiệc đứng, nhưng một góc nào đó vẫn để một hàng ghế nhựa phòng khi có người mỏi chân có thể tới đó ngồi.

“Bữa tiệc diễn ra vào 8 giờ tối nên tôi đã đặt tiệc đồ ngọt, mong mọi người thích!”.

Một cô điều dưỡng nhịn không được trêu chọc hắn: “Không ngờ bác sĩ Vũ Văn lại thích ăn đồ ngọt đấy!”.

Hắn mỉm cười. Nụ cười của hắn lập tức đốn tim phái nữ trong bệnh viện.

Một bác sĩ nam liền cầm lấy mic, kéo Lăng Thiên lên bục sân khấu mà hô to: “Alo… 12345…. Mở màn cho chương trình, hôm nay bác sĩ Vũ Văn chính thức trở thành người nhà An Đức, xin mọi người cho tràng vỗ tay thật to cho bác sĩ nào!”.

Ở phía dưới tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên, ngoài ra còn có tiếng hú hét. Vị bác sĩ liền cho người mang lên một chiếc hộp và giới thiệu: “Phần mở màn hôm nay sẽ là khiêu vũ. Trong này là tên bốc thăm, gồm tên những thành viên nữ. Còn sau đó thế nào chắc mọi người đoán được rồi. Để mọi người không phải chờ lâu, tâm điểm của bữa tiệc sẽ được ưu tiên bốc trước!”.

Lăng Thiên liền thò tay vào trong hộp, khoắng một hồi. Bên dưới mọi người hồi hộp chờ đợi. Hắn lấy ra một mẩu giấy gấp nhỏ, mở ra và ghé vào micro đọc to: “Bạn nhảy của tôi hôm nay…” Hắn đảo mắt xung quanh “Là bé Hồng!”.

Bé Hồng?

Không ngờ là bé Hồng đấy!

Tuy phải công nhận là bé Hồng rất xinh, nhưng ít ai lại muốn nhảy cùng một bệnh nhân tâm thần.

Thực tế chẳng có sự ngẫu nhiên nào ở đây cả! Trong lúc các điều dưỡng đang chuẩn bị những mẩu giấy ghi tên, hắn liền mang cà phê đi tới chào hỏi, tiệu thể vờ cầm lấy mấy tờ giấy lên xem, trong lúc đánh lạc hướng điều dưỡng nhanh tay nhét vào túi áo blouse trắng. Vừa nãy hắn giả vờ khoắng khoắng bên trong hộp, nhưng thực chất đã cầm sẵn mẩu giấy trong tay.

Lăng Thiên liền nhảy xuống, tiến về phía Vi Nhã đưa tay làm động tác mời: “Bé Hồng, có thể nhảy cùng tôi không?”.

Vi Nhã liền chớp mắt hai cái, dưới bao nhiêu con mắt kinh ngạc, đôi môi nhỏ liền mấp máy: “Không!”

Điều này càng khủng bố hơn!

Vậy mà bác sĩ Vũ Văn lại bị từ chối.