Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 144: Thế giới 5: Bệnh viện tâm thần (6)



Câu trả lời của bác sĩ Vũ Văn khiến tim Lạc Dao Dao chùng xuống. Cô cười gượng mà nói: “Tất nhiên! Là phải quan tâm rồi. Nhưng sao ban đầu anh không nói?”. Nếu như ban đầu hắn nói ra… liệu trái tim này của cô sẽ không rung động chứ?

“Chẳng qua là có một số việc riêng không tiện nói ra!”. Thực ra hắn còn phải xác nhận chính xác đó có phải người yêu hắn không. Dù sao cũng không thể chỉ tin vào hệ thống được.

Lạc Dao Dao dường như vẫn không cam lòng, truy hỏi: “Vậy anh đối với cô ấy chỉ là trách nhiệm hay…” anh yêu cô ấy?

Lăng Thiên bắt đầu cảm thấy phiền hà, giọng nói bắt đầu không kiên nhẫn: “Cô Lạc, có phải cô quan tâm quá nhiều rồi không?”.

Tự dưng bị mắng như vậy, trong lòng Lạc Dao Dao bỗng nảy lên cỗ uất ức, nước mắt dâng lên một tầng nước mờ, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi!”. Sau đó chạy ra khỏi phòng.

Chỉ vậy mà đã khóc sao?

Lạc Dao Dao chạy xuống cầu thang liền va phải bác sĩ Phùng. Bác sĩ Phùng vụng về mà đỡ cô dậy.

“Cô Lạc, không sao chứ?”

Lạc Dao Dao liền che đi khuôn mặt đẫm lệ của mình mà chạy đi.

“Cô Lạc!” Bác sĩ Phùng gọi lại mấy lần nhưng Lạc Dao Dao vờ như không nghe thấy.

- --------------------------

Lăng Thiên vô cùng ảo não.

Đã hơn một tháng rồi, Vi Nhã tuy đã chủ động trò chuyện cùng hắn, nhưng độ hảo cảm vẫn chỉ có 17 điểm. Hắn cảm thấy mình đã làm hết mọi việc cần làm: Quan tâm, ôn nhu, vung tiền, thả thính... cuối cùng mọi việc vẫn lẹt đẹt tại chỗ.

“Hệ thống, có phải thang đo bị hỏng không?”. Hắn không tin hắn có thể thất bại như vậy.

[Chủ nhân, thang đo hảo cảm rất bình thường, chỉ có ngài chưa cố gắng thôi. Hơn nữa, ngài còn nhiệm vụ đi tìm mảnh vỡ vòng tay]

Chưa cố gắng?

Lăng Thiên thấy bí bách trong phòng liền ra sân sau hít thở, bỗng hắn thấy Lạc Dao Dao đang khóc thút thít.

“Cô Lạc, không sao chứ?”.

Lạc Dao Dao nghe thấy tiếng bác sĩ Vũ Văn, lập tức gạt nước mắt: “Để anh chê cười rồi. Tôi không sao!”.

Hắn nhìn quanh rồi hỏi: “Cô có thấy bé Hồng đâu không?”.

Hai bàn tay Lạc Dao Dao cuộn lại thành nắm đấm.

Bé Hồng! Lại là bé Hồng.

Tại sao bác sĩ Vũ Văn lúc nào cũng để ý tới đồ thần kinh đó?

Nếu như không có bé Hồng, liệu bác sĩ Vũ Văn sẽ không còn gánh nặng trách nhiệm đúng không?

“Bác sĩ!” Vi Nhã cầm cây chổi lớn, thân mình lấm lem khắp người chạy tới trước mặt hắn.

“Sao lại bẩn hết thế này?” Lăng Thiên thấy Vi Nhã tới liền dùng tay nhẹ nhàng phủi chút bụi đang dính trên mặt cô.

Vi Nhã không chút để ý, lập tức giơ cây chổi ra khoe khoang thành tích: “Vừa rồi em vừa quét hết vòng sân sau, bác sĩ có thể nói với bác viện trưởng trả công cho em không?”.

Hắn cười xoa đầu cô: “Được!”. Lăng Thiên cảm thấy Nhã Nhi của hắn cuối cùng cũng phải nhờ hắn chút việc, bỗng dưng vui vẻ.

Hệ thống nhìn thang đo hảo cảm vẫn dậm chân tại chỗ. Nó cảm thấy chẳng qua ký chủ thấy bác sĩ Vũ Văn khá dễ nói chuyện nên tìm hắn là thuận tiện nhất.

Chủ nhân mà biết được không biết đau lòng cỡ nào.

“Bác sĩ Vũ Văn, chẳng phải anh sắp phải đi hội thảo sao?”. Lạc Dao Dao ở bên cạnh xen vào. Không hiểu sao cô cảm thấy vô cùng chán ghét những cảnh bác sĩ Vũ Văn cưng chiều bé Hồng.

“Bé Hồng, người bẩn hết rồi, để chị đưa em đi chuẩn bị nước tắm nhé!”.

Vi Nhã liền theo Lạc Dao Dao đi tắm rửa. Kỳ thực cô cũng không thích người mình bị bẩn chút nào.

Trên đường tới phòng tắm, Lạc Dao Dao tâm sự: “Bé Hồng, em có thích bác sĩ Vũ Văn không?”.

Vi Nhã gật đầu.

Thích chứ! Bác sĩ Vũ Văn cho cô quýt đường.

Hai má Lạc Dao Dao ửng hồng: “Chị thấy bác sĩ Vũ Văn không có ý tốt với em đâu. Tốt nhất là em nên tránh xa anh ta ra!”.

Thấy ánh mắt của bé Hồng vẫn chưa tin tưởng lắm, Lạc Dao Dao lại phân tích: “Em nghĩ xem tự nhiên bác sĩ Vũ Văn đối tốt với em hơn những người khác, chắc chắn là có mục đích gì đó!”.

Vi Nhã nghe thấy cũng có lý nên gật đầu. Cô từng nghe một chị gái buôn chuyện ở giường bên kể rằng có người vì quá tin người mà bị bắt sang biên giới đem đi bán.

Cô không muốn bị đem bán đâu!

- -----------------------------

Lăng Thiên liền quay lại sắp xếp một số tài liệu và đồ dùng để chuẩn bị đi hội thảo. Hệ thống nói hội thảo này rất quan trọng, không đi không được.

Không biết quan trọng tới đâu.

Trên đường tới nơi dự hội thảo, Lăng Thiên ghé qua nhà ba mẹ Vũ Văn. Ba hắn đã đi làm, trong nhà chỉ còn mẹ hắn cùng cô giúp việc.

Mẹ Vũ Văn thấy xe của hắn trở về, gương mặt tươi cười mà tiếp đón: “Con trai tôi, cực khổ rồi! Vào nhà đi!”.

Lăng Thiên lấy ra một hộp thuốc bổ, đưa cho mẹ Vũ Văn: “Ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, nên chú ý giữ sức khỏe, con ở xa không thường xuyên chăm sóc hai người được”.

Gương mặt mẹ Vũ Văn hạnh phúc vô cùng. Bà liền kéo Lăng Thiên vào trong: “Hôm nay mẹ có làm canh gà, con phải ăn xong bữa rồi mới được đi đấy nhé!”.

Lăng Thiên không từ chối. Sau bữa trưa, hắn rời khỏi nhà lái xe tới thành phố A. Ở đây nổi tiếng là vùng có nhiều hải sản do ở gần biển, trước đây người dân sống bằng nghề đánh bắt xa bờ, mỗi năm về được một hai lần. Hai năm nay tự nhiên trở thành thành phố tiêu biểu của toàn quốc, kinh ngạch xuất khẩu thủy hải sản tăng chóng mặt, giống như có thần trợ giúp vậy!

[Chủ nhân, ở đây có mảnh vỡ vòng tay] Hệ thống nói.

Rốt cuộc mảnh vỡ vòng tay đó có tác dụng gì mà hệ thống một hai đòi phải tìm bằng được? Hơn nữa lại còn không tìm được mảnh vỡ thì không thể rời khỏi vị diện?

Đi khắp thành phố A, xung quanh đều là nhà biệt thự ba bốn tầng, cổng vàng lớn, đúng kiểu giàu xổi. Xe của hắn đi tới một con đường đất chưa kịp làm, bỗng dưng có một chiếc xe tạt ngang đầu xe hắn. Một đám lưu manh giận dữ bước ra, tay lăm lăm gậy gỗ. Nhìn kỹ là đám con nít mới mười lăm mười sáu tuổi, tay cầm gậy hung hăng chĩa vào xe hắn.