Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 147: Thế giới 5: Bệnh viện tâm thần (9)



“Đã gặp nhau rồi thì cũng nên đi uống một ly chứ nhỉ! Đúng không?” Thầy Đoàn rất nhiệt tình mời hắn. Lăng Thiên cũng không tiện từ chối.

Trong bữa ăn, thầy Đoàn liên tục khoe về Lạc Dao Dao: “Con bé này ý mà, từ nhỏ đã hiểu chuyện. Ba đi đánh cá một năm mới về được một hai lần. Một mình nó chăm mẹ với các em. Thầy ở xa cũng không giúp được gì nhiều. Hiện tại chỉ mong nó có thể tìm được người đáng tin cậy để gửi gắm!”.

Lạc Dao Dao nghe tới đây liền hoảng hốt chặn miệng thầy Đoàn lại: “Được rồi bác, đừng nói nữa!”.

Lăng Thiên nhàn nhạt đáp: “Rồi sẽ tìm được thôi!”.

[Chủ nhân, độ hảo cảm của đối tượng giảm còn 12 điểm] Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên.

Lăng Thiên hơi mím môi.

Đường Vi Nhã, lần này em chết chắc rồi.

“Xin phép em có việc gấp đi trước!”. Lăng Thiên cầm lấy áo khoác rồi rời khỏi.

Thầy Đoàn nghĩ ngợi. Cuộc gặp mặt này làm hắn không thoải mái sao?

- - -

Lăng Thiên lái xe mất một ngày để về tới bệnh viện An Đức. Việc đầu tiên hắn làm là đi tìm Vi Nhã.

Ra tới sân sau bệnh viện. Hắn liền nhìn thấy Vi Nhã đang ngồi trên xích đu đong đưa, cùng một người đàn ông lạ mặt mặc áo blouse trắng cười cười nói nói.

Thật chướng mắt.

[Chủ nhân, bình tĩnh! Đây là nam phụ đó! Người không được gây chuyện đâu!] Hệ thống kêu gào.

Nam phụ? Được lắm!

Hắn hít sâu một hơi, tươi cười bước tới chỗ bọn họ, vươn tay xoa đầu Vi Nhã.

“Bé Hồng, mấy hôm không gặp, trông em hoạt bát hơn nhiều nhỉ!”.

Vi Nhã nhìn thấy hắn liền giật nảy mình, như cái lò xo bật người lên, lùi ra xa.

Gì vậy?

Người đàn ông kia liền ngăn hắn: “Có vẻ cô ấy bài xích anh đấy!”.

Lăng Thiên nhìn người đàn ông đối diện, nhớ lại kịch bản. Hắn ta là nam phụ của câu chuyện này, tên là Phụng Hi, thanh mai trúc mã của nữ chính Lạc Dao Dao, vì Lạc Dao Dao mà tới đây làm việc, nhưng cuối cùng lại tác thành cho nam chính Vũ Văn Thiên cùng thanh mai của mình, còn bản thân thì ra nước ngoài không trở về nữa.

Lăng Thiên híp mắt: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở!”.

Liên tiếp hai ngày Vi Nhã nhìn thấy hắn là trốn chui trốn lủi. Sang đến ngày thứ ba Lạc Dao Dao cũng đã trở về bệnh viện An Đức. Phụng Hi liền ra đón cô.

“Surprise! Anh đã đến làm việc ở chỗ em đây!”.

Lạc Dao Dao nhìn thấy Phụng Hi không khỏi kích động, ôm lấy hắn: “Anh Phụng Hi!”

Lăng Thiên vừa từ phòng khám trở ra. Lạc Dao Dao thấy hắn vội vàng đẩy Phụng Hi ra.

“Bác sĩ Vũ Văn!”.

Lăng Thiên thấy Lạc Dao Dao cũng hỏi thăm một câu cho có lệ: “Cô Lạc về rồi đấy à?”.

Nhìn thấy vẻ e lệ khép nép của Lạc Dao Dao, Phụng Hi cảm thấy trong lòng dâng lên cỗ khó chịu cùng đau lòng.

Nhìn thấy Vi Nhã ở đằng xa, Lăng Thiên liền nhẹ chân bước tới.

Lần này anh không để em xổng mất đâu!

Vi Nhã phát hiện ra Lăng Thiên thì đã muộn, cô bị hắn kéo tới một nơi vắng vẻ rồi ép vào tường, hai tay đè lên trên đầu.

“Sao mấy ngày nay em lại trốn tôi?”. Cô lúc nào cũng có thể khiến hắn phát điên lên được.

Vi Nhã liều mạng lắc đầu, toàn thân giãy dụa: “Thả ra! Cứu…”

Lăng Thiên lấy tay chặn miệng cô lại, Vi Nhã chỉ có thể kêu ư ử.

[Độ hảo cảm của đối tượng hiện giờ là 5 điểm! Cầu chủ nhân nghĩ ra biện pháp. Nếu như độ hảo cảm xuống mức 0, nhiệm vụ thất bại!]

Đệt! Ngươi chưa nói cho ta cái này!

[Giờ chủ nhân biết rồi! Người nên nghĩ cách đi!]

Lăng Thiên liền bỏ tay che miệng ra, đột ngột hôn xuống. Vi Nhã đột nhiên bị hôn cảm thấy đầu óc quay cuồng, không nghĩ được gì.

Nhưng tại sao cô lại không thấy ghét? Tại sao lại thấy quen thuộc như vậy?

Cảm thấy đối phương đã thả lỏng, Lăng Thiên liền tiến thêm một bước.

Chết tiệt!

Ban đầu chỉ muốn ngăn việc giảm độ hảo cảm mà bây giờ hắn cũng bị cuốn theo rồi!

Vi Nhã bị hôn, gương mặt liền trở nên nóng lên, hơi thở dồn dập, ánh mắt mê ly.

[Chủ nhân uy vũ! Độ hảo cảm đã tăng lên 15 điểm rồi] Hệ thống tung hoa chúc mừng.

Lăng Thiên khàn khàn nói với cô: “Nói tôi nghe, tại sao em lại trốn tôi?”.

Vi Nhã giống như bị hắn điểm huyệt, bờ môi mấp máy nói hắn nghe hết toàn bộ sự việc.

“Vậy là em nghĩ tôi tiếp cận để bán em đi sao?”.

Vi Nhã hơi chột dạ.

“Nếu tôi nói tôi đối xử tốt với em vì tôi thích em, em nghĩ sao?”.

Bác sĩ thích mình sao? Vi Nhã cảm thấy việc này giống như heo leo cây vậy. Là chuyện không thể nào.

Cô dè dặt hỏi lại: “Bác sĩ thích em sao?”.

“Đúng! Tôi thích em! Em có thích tôi không?”.

Đột nhiên bác sĩ hỏi vậy khiến Vi Nhã trở nên lúng túng.

Cô thích hắn không?

Đương nhiên là có! Hắn đối tốt với cô vậy mà!

Vi Nhã gật đầu.

Nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, Lăng Thiên khẽ thở dài. Có lẽ cái thích của cô và cái thích của hắn không giống nhau. Nhưng dù sao cũng khiến hắn nhẹ nhõm phần nào.

Còn Lạc Dao Dao kia… cô ta muốn chia rẽ hắn và Nhã Nhi. Hắn đương nhiên không bỏ qua.

“Qua phòng tôi… có cái này cho em!”.

Vi Nhã ngoan ngoãn đi theo hắn. Lăng Thiên để lên bàn một túi táo đỏ cùng mấy túi váy hắn mua được ở thành phố A.

Mắt Vi Nhã liền sáng như sao. Hai tay định cầm lấy mấy chiếc túi nhưng lại rụt lại.

Lăng Thiên liền hỏi: “Sao vậy?”.

“Đợi em một chút!” Vi Nhã liền chạy ra ngoài mất hút, phải một lúc lâu sau mới thấy cô trở lại, trong tay là tập tiền được vuốt phẳng, bó lại bằng dây chun đen liền đưa cho hắn.

“Đây là tiền em kiếm được, có thể trả đủ tiền quýt hôm trước và táo hôm nay không?”.

Nhìn những đồng tiền lẻ trên tay cô, biết rõ là không đủ nhưng hắn vẫn cầm lấy: “Đủ mà!”.

Vi Nhã liền nhận lấy túi táo, vui vẻ nhìn.

“Còn cái này không lấy sao?” Lăng Thiên chỉ vào túi váy hỏi cô.

Vi Nhã lắc đầu: “Không cần thiết!”.

Ở đây quanh năm suốt tháng chỉ được phép mặc một loại quần áo. Mua cũng có mặc được đâu!

[Chủ nhân, độ hảo cảm đang tăng chóng mặt, hiện giờ là 30 điểm rồi! Chủ nhân uy vũ!] Hệ thống nhảy nhót vui vẻ, Lăng Thiên có thể tưởng tượng ra nếu nó có thực thể thì sẽ mặc một bộ váy cổ động và cầm hai cái bông nhảy qua nhảy lại trước mặt hắn.

Lăng Thiên liền cất cái túi đi. Hắn bước qua cô đi tới đóng cửa lại.

“Vậy việc em nghĩ tôi là kẻ buôn người, em định làm thế nào đây?”.

Vi Nhã ngậm miệng, hai tròng mắt khẽ đảo, không dám nhìn hắn.

“Em biết tôi buồn lắm không?”. Giọng hắn khàn khàn, mang theo một tia trêu chọc.

Vi Nhã lắp bắp: “Cái… cái đó… xin lỗi bác sĩ!”.

Lăng Thiên càng áp sát cô hơn: “Chỉ xin lỗi vậy thôi sao? Như vậy sao được?”.

“Vậy… vậy anh muốn gì?” Sao càng ngày càng gần thế? Vi Nhã cảm thấy toàn thân mình sắp nổ tung rồi.

- -------------------------------------------------

Góc pr:

Hôm nay mình mạn phép ngoi lên giới thiệu truyện giúp một người bạn. Truyện tên "Kế hoạch dụ thê của Mặc Thiếu".

Truyện thuộc thể loại ngôn tình, tổng tài, ngọt sủng, nữ cường.

Bạn nào có hứng thú có thể ghé đọc nha