Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 161: Thế giới 5: Bệnh viện tâm thần (23)



Vi Nhã lẳng lặng đứng đó nghe Lạc Dao Dao chất vấn Vũ Văn lão gia. Chuyện này giống như cái dằm trong tim cô, khiến cô cảm thấy mình so với bác sĩ có phần không xứng đáng. Cô là một cô nhi, từng là bệnh nhân tâm thần, không có gì ngoài tài sản và hào quang ba mẹ để lại, còn hắn là đối tượng hoàn hảo của mọi cô gái. Cô biết ông bà Vũ Văn chấp nhận cô một phần vì hôn ước giữa Vũ Văn gia và Lâm gia. Nhưng cô ích kỷ, muốn ở bên hắn, mỉm cười cùng hắn trải qua từng ngày, vì vậy đã luôn tự nhủ chuyện đó đã là quá khứ, sau này cô sẽ cố gắng để hắn hạnh phúc.

Lăng Thiên đứng bên cạnh một tay nắm lấy tay Vi Nhã an ủi, một tay ôm lấy vai cô. Lạc Dao Dao đúng là con dê thế tội hoàn hảo.

Vi Nhã bám lấy tay hắn: “Anh có cảm thấy em không xứng không?”.

Không xứng? Tại sao cô lại có suy nghĩ này?

Lăng Thiên xoa đầu cô, giọng nói như rót mật vào tai: “Người anh chọn, chỉ có thích hay không thích!”.

[Độ hảo cảm hiện giờ là 90 điểm rồi! Chủ nhân cố lên!] Tuy cách làm có phần kỳ quái nhưng kết quả vẫn giống nhau!

Lăng Thiên hơi cười. Nhiệm vụ phụ cũng đã hoàn thành, độ hảo cảm của Nhã Nhi cũng đã gần đạt.

Lời khẳng định chắc nịch của Lạc Dao Dao đã khiến niềm tin của các đối tác đối với Vũ Văn gia bị lung lay. Chủ mẫu tương lai của Vũ Văn gia từng là bệnh nhân tâm thần, điều này đối với bọn họ có ít nhiều nghi kị.

“Em đợi ở đây nhé!” Lăng Thiên bước lên sân khẩu, đưa mắt nhìn khắp phía dưới đài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy áp: “Tôi là Vũ Văn Thiên, là chồng sắp cưới của nhân vật chính của bữa tiệc này. Chắc hẳn mọi người ở đây đang lo lắng tin đồn vợ sắp cưới của tôi là bệnh nhân tâm thần đúng không?”.

Những vị khách ở đây đều là người có địa vị, tất nhiên sẽ hiểu những chuyện như thế này không nên bóc phốt ra ngoài. Tuy không mở miệng nhưng ánh mắt nghi kị đó đã bán đứng bọn họ. Lăng Thiên nói tiếp: “Nhiều năm trước, Vũ Văn gia và Lâm gia đã từng tạo dựng hôn ước với nhau. Có thể nói tôi cùng cô ấy đã ở bên nhau từ lâu rồi. Nếu không phải vì tai nạn đó, chúng tôi cũng đã không bỏ lỡ nhau lâu như vậy. Thật may mắn, tôi đã tìm lại được cô ấy. Tôi sẽ không bỏ lỡ cô ấy lần nữa! Cảm ơn đã lắng nghe!”.

Lăng Thiên thiết kế ra một câu chuyện tình cảm động. Người yêu nhau rồi cũng sẽ về bên nhau. Ở trong khán phòng này không chỉ có những vị cao tầng mà còn có phu nhân cùng những đứa con của họ. Hắn chính là muốn đánh vào tâm lý những người này, muốn họ chú ý vào tình yêu vượt qua mọi khó khăn.

Lạc Dao Dao dường như không phục, cô ta vốn dĩ vẫn cho rằng bác sĩ chỉ là áy náy với vị hôn thê cũ này mà thôi, nhưng không nghĩ tới bọn họ đã đi tới bước này. Lạc Dao Dao hét lên: “Vũ Văn Thiên! Tôi biết anh chỉ vì áy náy và thấy tội nghiệp cô ta mà thôi! Nhưng nếu anh kết hôn với người mình không yêu thì sẽ tự khiến mình và đối phương đau khổ! Nghe tôi! Đừng làm như vậy!”.

[Độ hảo cảm hiện tại giảm xuống 80 điểm] Hệ thống bỗng dưng thông báo.

Lăng Thiên cảm thấy những lời này đã làm Vi Nhã lung lay rồi.

Phụng Hi cảm thấy Lạc Dao Dao đã vượt quá giới hạn, kéo tay cô ta cảnh cáo: “Lạc Dao Dao, đủ rồi đấy!”. Đây không phải là bệnh viện, mà là nơi hội tụ những nhân vật có tiếng của thành phố. Càng làm như vậy, Lạc Dao Dao càng làm mất mặt chính mình.

Lăng Thiên cười như không cười. Con dê thế tội này đã sa bẫy. Khuôn mặt hắn lúc này giống như nghi ngờ mà nói: “Cô Lạc, cô khiến tôi nghi ngờ rằng cô thành kiến với vợ sắp cưới của tôi, liệu tôi tự hỏi bài báo đó lẽ nào là cô Lạc là người cung cấp thông tin?”.

Phía dưới một phen xôn xao, tuy nhiên so với một Lạc Dao Dao nho nhỏ thì danh tiếng của Vũ Văn gia vẫn khiến người ta kiêng nể hơn.

Phụng Hi liền kéo tay Lạc Dao Dao ra ngoài, ngoài miệng không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi mọi người, đã khiến mọi người mất hứng!”.

Lạc Dao Dao cố gắng vùng vẫy thoát khỏi Phụng Hi nhưng không được, trong miệng không ngừng gào thét: “Anh Phụng Hi, thả em ra!”.

Không có Lạc Dao Dao, khán đài lại yên tĩnh trở lại. Lăng Thiên liền yêu cầu cho tiếp tục bữa tiệc.

Giống như những bữa tiệc sinh nhật khác, bánh kem là thứ không thể thiếu. Phục vụ mang tới một chiếc bánh kem ba tầng màu trắng có điểm hồng. Ánh nến lung linh tô điểm xung quanh chiếc bánh tạo nên một bản hòa ca ánh sáng làm đẹp lòng người. Lăng Thiên bước tới bên cạnh cô, nhỏ giọng: “Em ước đi!”.

Vi Nhã lắc đầu: “Em đã rất hạnh phúc, không còn mong ước gì hơn!”. Nếu ước, cô muốn ước ba mẹ có thể đứng đây, nhìn cô hạnh phúc. Nhưng cô biết điều này là không thể.

Buổi tiệc sinh nhật kết thúc, ông bà Vũ Văn bận rộn tiễn đưa khách khứa. Lăng Thiên liền kéo Vi Nhã tới khu vườn sau nhà, đặt cô lên chiếc xích đu màu trắng, được trang trí bằng dây leo hoa hồng.

Trước ánh mắt trong trẻo của Vi Nhã, Lăng Thiên lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, quỳ một chân xuống trước mặt cô. Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một cặp nhẫn màu bạc được đính kim cương một cách tinh tế. Lăng Thiên nhìn thẳng vào khuôn mặt kia, giờ phút này hắn cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bình thường, gương mặt cũng trở nên nóng lên.

Như người ta nói, chính là hồi hộp.

Hắn đã rất lâu không trải qua cảm giác này rồi.

Ngón tay thon dài tiến lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ ôm lấy, giọng nói trầm ấm của hắn cất lên: “Nhã Nhi, gả cho anh nhé?”.

- -----------------------------------

Góc pr

Lại là góc pr truyện của mình đây ạ. Đây là một bộ truyện chat của mình viết, thể loại thanh xuân vườn trường

Nếu bạn nào có hứng thú có thể ghé đọc nhé