Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 169: Thế giới 5: Xuyên tới Nữ nhi quốc (3)



Lăng Thiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm đang rình rập hắn.

Độ hảo cảm tận âm 20 điểm thì có thể thưởng cái gì chứ?

Chưa lấy mạng hắn là may rồi!

Lăng Thiên cảnh giác nhìn cô: “Không cần đâu!”

“Thật là không cần?” Vi Nhã giọng điệu trêu đùa.

[Độ hảo cảm hiện tại là âm 10 điểm]

Lăng Thiên khẳng định chắc nịch: “Không cần!”.

Dáng vẻ ngạo kiều này của hắn thật khiến Vi Nhã càng muốn trêu đùa.

“Thật tiếc quá, sắp tới là ngày lễ Vu Lan, ở ngoài kia nhộn nhịp lắm. Nếu vương phu không muốn thì bổn vương đành tự đi vậy. Vương phu chịu khó ở lại phủ nhé”.

Lăng Thiên nghe tới đây liền nghi hoặc, quay đầu nhìn cô: “Nàng định đi đâu?”.

Vi Nhã chép miệng: “Ai biết được?”.

[Độ hảo cảm là 0 điểm]

Độ hảo cảm sao tăng nhanh vậy?

Nghi vấn thang đo hảo cảm bị hỏng!

[Có chủ nhân bị hỏng ý! Thang đo hảo cảm này là hàng xịn đó!] Hệ thống bực bội.

Chủ nhân lúc nào cũng chê thang đo của nó bị hỏng.

Tiểu Phương có nói vương phu, trắc vương phu hoặc các thị quân khác nếu không có được sự cho phép, sẽ không được ra ngoài.

Chắc chắn là gài bẫy hắn.

Lăng Thiên thu lại vẻ giận dỗi, giọng nói cũng hạ xuống: “Ta cũng muốn đi!”.

Tới lượt Vi Nhã không để ý tới hắn: “Chẳng phải bảo không cần sao?”.

Chắc là muốn gặp hoàng muội nên mới xuống nước chứ gì?

Xe ngựa về tới phủ, Vi Nhã đỡ hắn xuống xe rồi đi vào trong.

Các thị quân đã chờ ở bên ngoài, ai nấy ăn bận trang điểm đều rất bắt mắt, đôi mắt lóng la lóng lánh chớp chớp nhìn cô.

Lăng Thiên nhìn mà muốn móc mắt bọn họ ra.

Nhưng giờ nếu làm vậy chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi phủ, có khi bị chém đầu cũng nên.

“Ồ, hôm nay các ngươi có chuyện gì sao?”. Vi Nhã hỏi.

Một nam nhân mặc nguyên một bộ đồ màu xanh lá, đại diện cho đám thị quân, tiến lên phía trước yểu điệu nói: “Điện hạ, sắp tới là lễ Vu Lan, chúng ta ở trong phủ đến hao mòn, thật muốn ra ngoài vui chơi khuây khỏa!”.

Ánh mắt bình tĩnh của Vi Nhã lướt qua bọn họ. Ai biết được họ thực sự muốn đi chơi, hay đi giám sát cô? Cô không động đến bọn họ là vì nể mặt mẫu hoàng, bọn họ thực sự nghĩ Yên vương cô không dám làm gì sao?

Lăng Thiên đứng một bên nhìn đám thị quân lả lướt trước mặt Vi Nhã, trong lòng khó chịu, liền nói: “Năm nay điện hạ đã chỉ định ta đi cùng nàng, các ngươi nên yên phận ở trong phủ đi!”.

Vi Nhã hơi ngạc nhiên ngước nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mặt. Hà công tử của Hà thừa tướng không ngờ lại lớn mật như vậy, nhưng hắn lại giúp cô thoát khỏi đám thị quân phiền phức này, bèn không nói gì mà im lặng.

Không cần biết là vì hoàng muội hay vì cái gì, nhưng dù sao cũng đỡ hơn đám tai mắt của mẫu hoàng.

- --------------------

Tiểu Phương giúp Lăng Thiên thay trang phục, đồng thời nhắc nhở hắn: “Vương phu, sắp tới 3 ngày, người sẽ về nhà lại mặt!”

Chính là trở về nhà mẹ đẻ.

Hà phủ ngoài hắn còn một vị đệ đệ ruột tên Hà Thế Cẩn. Từ lúc nguyên chủ được chỉ định thành thân với Yên vương, vị đệ đệ này luôn tỏ ra hậm hực. Trong hoàng thất Yên vương và Chiếu vương đều là những viên ngọc sáng giá cho vị trí hoàng thái nữ. Tuy nhiên vị trí Chính vương phu của Chiếu vương đã dành cho Lê Viễn Dương, Hà Thế Cẩn liền để mắt sang vị trí Chính vương phu của Yên vương.

“Ta biết rồi, ngươi đi chuẩn bị cho ta”

Tiểu Phương liền lui ra ngoài. Cả ngày ở trong phủ chẳng biết làm gì. Cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi nghĩ cách công lược.

[Chủ nhân đừng quên còn nhiệm vụ đi tìm mảnh vòng tay]

“Hệ thống ngươi có làm sao không thế? Ta đến ra ngoài còn khó nữa là đi tìm mảnh vòng tay kia!”.

[Chẳng phải chủ nhân nhiều mưu mẹo lắm sao?]

Lăng Thiên cười, nụ cười lạnh lẽo khiến hệ thống muốn lạnh cả sống lưng.

[Bổn hệ thống còn có việc nên off đây]

- ----------------------

Về được một lúc đám thị quân lục tục kéo nhau tới bái kiến. Nói là bái kiến, thực ra là muốn xem vị tân vương phu mới vào cửa. Bọn họ quần áo là lượt, dáng đi yểu điệu bước vào, cất tiếng nói mềm mại: “Chúng nô tài là thị quân của Yên vương phủ, xin ra mắt vương phu”.

Lăng Thiên ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng vị thị quân trong phòng. Theo như Tiểu Phương giải thích, thị quân sẽ được ban cho các vị hoàng nữ khi rời cung để lập vương phủ. Trước khi có vương phu, bọn họ chăm sóc hoàng nữ, dạy một số sinh hoạt. Sau khi có vương phu thì giúp đỡ vương phu cùng chăm sóc hoàng nữ. Một số công chúa có thể lập thị quân làm trắc vương phu, nhưng không thể trở thành Chính vương phu. Nếu theo thời hiện đại, thị quân ở Nữ nhi quốc có thể so sánh với tình nhân, nếu như khéo léo còn có thể thăng làm chồng bé.

“Các ngươi thời gian qua đã vất vả rồi! Thời gian tới ta sẽ chăm sóc cho thê chủ nên các ngươi không cần lo lắng! Dù sao ta cũng là Vương phu của Yên vương, những chuyện này đáng lẽ ra nên để ta làm. Thời gian tới, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi!”.

Các thị quân thắc mắc nhìn nhau, vị tân vương phu này chính là đang ra oai phủ đầu với bọn họ. Vị thị quân áo tím liền đứng ra, cúi đầu thưa: “Vương phu, dù thế nào chúng nô tài cũng đã ở vương phủ một thời gian dài, mọi việc đều quen thuộc hơn. Vương phu cứ để chúng nô tài giúp đỡ người đi! Nếu chúng nô tài ở không nhàn rỗi, đẩy hết mọi việc cho vương phu thì điện hạ sẽ phạt chúng nô tài mất!”.

Lăng Thiên đuôi mắt hơi cười, đám người này muốn nói bọn họ ở vương phủ lâu nên không thể đuổi bọn họ ra rìa, hơn nữa vừa nãy còn đem cả Yên vương lên.

“Các ngươi yên tâm, năng lực học tập của ta rất tốt! Hơn nữa các ngươi cũng không phải ngồi không rảnh rỗi. Ta sẽ thay điện hạ chăm lo cho các ngươi!”.

“Chuyện này…”

Ngữ khí của Lăng Thiên tăng thêm một phần uy áp: “Sao? Bổn vương phu không thể thay mặt điện hạ quyết định sao?”.

Đám thị quân liền không dám nói gì. Dù sao cũng là vương phu danh chính ngôn thuận, san sẻ việc trong phủ với điện hạ cũng là việc nên làm.

Lăng Thiên phất tay nói: “Các ngươi về đi!”.

Ngồi xe ngựa không dễ chịu. Hơn nữa về tới nơi còn nghe đám thị quân đó lải nhải. Lăng Thiên liền sai Tiểu Phương kiếm một cây gậy gỗ, ra ngoài sân tập võ. Thân thể này quá mức mềm mại rồi, đi một vòng tới hoàng cung mà đã cảm thấy thấm mệt.

Lăng Thiên hắn đang tập hăng say, đột nhiên thấy một cây gậy nhỏ va chạm với cây gậy của hắn. Vi Nhã đứng ở đối diện hắn từ bao giờ. Trên người cô mặc thường phục, tóc buộc cao, ánh mắt tinh anh, lại có chút đắc thắng.

Lăng Thiên chuyển hướng cây gậy, phát mạnh vào giữa thân gậy của Vi Nhã.

“Xem ra vương phu đang tức giận!” Vi Nhã cười cười, tránh né đòn đánh của hắn, vung gậy lên đập mạnh vào đầu gậy, khiến cây gậy của hắn văng ra, đầu gậy chĩa thẳng vào cổ hắn.

Tiểu Phương đứng bên cạnh mà toát mồ hôi hột.

“Vương phu càng ngày khiến bổn vương hứng thú đó nha!” Nói xong cô thu gậy lại, ném qua một bên cho Tiểu Phương, tự nhiên bước vào phòng của hắn.

“Đêm nay bổn vương ngủ lại phòng chàng, không sao chứ?” Vi Nhã dò hỏi, ánh mắt như có như không nhìn hắn.