Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 173: Thế giới 6: Xuyên tới Nữ nhi quốc (7)



Lăng Thiên cau mày gạt nàng ta ra: “Ta không hiểu Chiếu vương muốn nói gì cả, hiên tại quan hệ giữa Yên vương và ta rất tốt!”.

[Độ hảo cảm tăng 15 điểm]

Lăng Thiên nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống, ngờ ngợ liếc nhìn xung quanh.

Hà Thế Thiên sao vậy? Chẳng phải trước đó sống chết đòi gả cho nàng ta sao? Tại sao có thể nhanh chóng thay đổi như vậy.

Lý Vi Nhi không cam tâm, nàng ta gắt gao giữ Lăng Thiên lại: “Có phải hoàng tỷ đe doạ chàng không? Không sao! Chàng nói cho ta, ta giúp chàng đòi lại công bằng!”.

Nói đi nói lại, Lý Vi Nhi chính là cố chấp không hiểu, tự cho mình là đúng, bốn phương tám hướng vẫn là cái bẫy mà Lý Vi Nhã bày ra.

“Hoàng muội lại nghĩ ta là người như vậy, người làm tỷ tỷ như ta thật phiền lòng đó!”. Vi Nhã từ trong bóng tối tiến lên, không giận không hờn, ôn hoà nhã nhặn.

Lý Vi Nhi nghiến răng nói: “Hoàng tỷ, tỷ biết đây là nơi nào không? Tại sao lại dẫn hắn tới? Một nơi ô uế buôn phấn bán hương như vậy, đưa hắn tới chẳng phải làm ô nhục hắn sao?”

Vi Nhã bình tĩnh quan sát nàng ta, chậm rãi mở miệng: “Chuyện nhà ta từ bao giờ muội lại có hứng thú tham gia vậy?”. Nói xong cô kéo tay Lăng Thiên rời đi.

Lý Vi Nhi từ đằng sau hét lên: “A Thiên có biết tỷ là khách quen ở đây không?”.

Lăng Thiên nghe được giống như trong ngực có đợt núi lửa sắp phun trào, không đợi Vi Nhã đưa hắn đi, trực tiếp kéo cô rời khỏi.

“Mau buông ra, chàng định kéo đứt tay ta hả?” Vi Nhã vừa bị hắn kéo theo, vừa vùng vằng.

“Câm miệng!” Lăng Thiên giống như dã thú mà gắt lên, mặc kệ cô phản kháng mà kéo cô tới xe ngựa.

Vi Nhã giật tay mình ra, đau xót mà xoa nắn.

Tên gia hoả này khí lực cũng lớn thật.

“Chàng rốt cuộc phát điên cái gì?”

Ánh mắt Lăng Thiên như sói đói mà nhìn cô: “Tại sao nàng lại đưa ta tới đó? Nàng là khách quen ở đó?”.

Vi Nhã hơi bất ngờ, trêu đùa hắn: “Ghen sao?”.

Ánh mắt Lăng Thiên càng tối sầm: “Vậy thì sao?”.

Vi Nhã làm như không để ý, than vãn: “Vương phu của bổn vương không ngờ lại hung hãn như vậy! Sau này lập thêm trắc vương phu phải làm thế nào đây?”. Hà công tử nổi tiếng hiền lành tao nhã, cưới hắn về đã thấy hắn không đúng. Nhưng giờ càng thấy hắn không đúng.

Nhưng cô thích hắn như vậy.

Lăng Thiên đã tức giận, Vi Nhã còn chọc vào chỗ đau của hắn, hắn liền áp sát cô trên xe ngựa, gằn giọng nói: “Nàng dám lập ai làm trắc phu, ta liền giết kẻ đó!”.

Vương phu nhà mình dám thị uy với mình, là cảm giác gì?

Vốn dĩ nên tức giận, nhưng tại sao lại cảm thấy buồn cười vậy?

Vi Nhã ôm lấy đôi má đang đỏ lên vì giận dữ, nhào nhào một hồi, mềm mại nói: “Ôi trời, chàng đúng là dễ thương nha!”.

[Độ hảo cảm tăng lên 30 điểm rồi! Chủ nhân cố lên, nhân đà này nói mấy lời mật ngọt là ký chủ đổ rầm rầm rồi!] Hệ thống cổ vũ hắn.

Lăng Thiên thở phì phò, lùi lại ngồi ở mép kiệu, không để ý tới cô.

Giận rồi?

Vừa nãy còn bá đạo lắm mà?

- -------------------------

Xe ngựa về tới Yên vương phủ, Lăng Thiên liền ra ngoài trước, nhảy xuống dưới rồi đi vào, mặc kệ Vi Nhã ở đằng sau.

Tiểu Phương ngao ngán nhìn vương phu, cẩn thận quay lại: “Điện hạ, chuyện này…”.

Vi Nhã thở dài nhìn bóng lưng khuất dần trong bóng tối, dặn dò Tiểu Phương: “Ngươi cứ làm việc như bình thường đi!”. Nói rồi theo gót Lăng Thiên mà trở vào trong.

“Vẫn còn giận?”.

Vi Nhã vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, từ đằng sau tiến lên ôm lấy eo hắn.

Lăng Thiên nắm lấy bàn tay đang đặt trước bụng hắn, giọng điện buồn rầu: “Nàng từng thường xuyên lui tới mấy chỗ đó sao?”.

Vi Nhã thở dài một hơi!

Nói đi nói lại vẫn là hắn ghen sao?

Chẳng phải trước đó trong lòng hắn sống chết chỉ có tam hoàng muội hay sao?

“Sau này nàng muốn lập thêm trắc phu sao?”

“Còn những thị quân kia nàng cũng muốn sủng hạnh hết sao?”

Giọng hắn tựa hồ như uất ức, lại bất lực, đáng thương vô cùng.

Vi Nhã cảm thấy như mọi đau khổ của hắn đều do cô gây ra vậy!

Cô vội vàng xoay người hắn lại, như người mẹ vỗ về con mình: “Được rồi, được rồi mà, là lỗi của ta! Chàng đừng buồn nữa, được không? Sau này ta chỉ có mình chàng thôi được không?”.

Lăng Thiên được đà lấn tới, hắn ôm chặt lấy cô, giọng mềm mềm tủi tủi nói: “Vậy tối nào cũng phải qua phòng ta!”

“Được!”

“Không được nhìn đám thị quân đó!”

“Được!”

“Không được tới những nơi hoa phấn kia!”

“Được! Chàng nói gì cũng được!”.

Đạt được mục đích, Lăng Thiên liền cảm thấy thoải mái, liền thay đồ rồi đi ngủ.

Vi Nhã mỉm cười mà nhìn hắn, đồng thời cô cũng cảm thấy bất an trong lòng.

Sau nửa năm, nếu như hắn vẫn muốn quay lại với tam hoàng muội thì sao?

- --------------------

Tin đồn Yên vương và Yên vương phu hoà hợp ân ái truyền khắp Kinh thành.

Sau khi thành thân với Yên vương phu, Yên vương cũng không còn lui tới những nơi tạp nham kia nữa.

Mọi người đều nói do Yên vương phu biết cách giữ chân Yên vương. Không ít nam nhân mò tới cửa Yên vương phủ xin hắn cách giữ gìn hạnh phúc gia đình.

Cả đám thị quân trước đây ở sau lưng nói xấu hắn, nhưng giờ đều co vòi lại hết. Ở bên ngoài mọi người chỉ biết Yên vương phu biết cách giữ thê chủ, không biết rằng đám thị quân trong phủ bị hắn hành ra bã như thế nào, chỉ thiếu điều giáng bọn họ xuống làm nô tài mà thôi. Yên vương thi thoảng cũng có để mắt qua, nhưng Yên vương phu lại nói rằng muốn các vị đệ đệ cùng chăm lo việc trong phủ.

“Vương phu, tháng này đã thu lương thực của bốn mươi hộ, còn hai mươi hộ chưa nộp lương thực”. Quản gia đứng bên cạnh báo cáo.

Lăng Thiên nhìn danh sách các hộ được Yên vương phủ cho thuê đất cày, liền hỏi. Yên vương Lý Vi Nhã được ban rất nhiều đất rải rác khắp Nữ nhi quốc, thay vì xây nhà cao cửa rộng như đại hoàng nữ Lạc vương, hay biến những vùng đất đó thành khu dành cho người nghèo vô gia cư như Chiếu vương, Vi Nhã lại chọn cách cho nông dân thuê đất, mỗi tháng sẽ thu một lượng lương thực nhất định coi như tiền thuê.

Hai mươi hộ chưa nộp lương thực đều nằm ở khu vực vừa bị hạn hán mất mùa.

“Nếu chỉ trồng lúa e rằng càng để lâu sẽ có càng nhiều năm như vậy! Trước hết tổng hợp lại thiệt hại của hai mươi hộ dân đó rồi làm thành bản báo cáo cho ta, sau đó ta sẽ nói lại với thê chủ để tìm cách giải quyết!”.

Quản gia cung kính đáp lại rồi rời khỏi.

Buổi tối Vi Nhã trở lại, Lăng Thiên đã chờ cô ở trong phòng.

“Ta có chuyện muốn nói!”

Vi Nhã mệt mỏi ngồi xuống ghế, tự mình rót một tách trà uống cạn.

“Ừm! Nói đi!”.

Lăng Thiên liền kể lại việc đã bàn với quản gia.

“Nếu chỉ trồng lúa như vậy thì không được! Ngoài lúa ra có thể trồng thêm khoai, sắn. Những thứ đó có thể cho năng suất lớn, lại để được lâu dài!”.

Vi Nhã bình tĩnh nghe hắn trình bày, đôi mắt ôn nhu mà nhìn hắn.

Chờ Lăng Thiên nói xong, Vi Nhã liền uống nốt ngụm trà cuối cùng.

“Ý kiến của chàng rất hay, nhưng ta không thể thực hiện!”.

Phí công hắn trình bảy nửa ngày, chung quy là bị từ chối?

“Lý do?” Lăng Thiên không cam lòng, vốn dĩ kế hoạch của hắn không có gì không thể làm.