Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 188: Thế giới 6: Xuyên tới Nữ nhi quốc (22)



Tổng quản liền nói sẽ cho một người dày dạn kinh nghiệm tới dạy cho hắn.

Dạy cái gì mà dạy?

Hắn cũng đâu định sinh con?

Lăng Thiên liền hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hệ thống.

Hệ thống nhanh chóng offline.

“Cái gì thế này?” Hà Thế Cẩn chỉ tay vào con chim ưng lớn đang bay lượn trên đầu mình. Hắn vừa bị phân chim rơi vào người sao?

Xui xẻo.

Đúng là xui xẻo.

Hà Thế Cẩn bực tức cởi áo ngoài bị dính phân chim ra.

“Chuẩn bị nước tắm cho ta!” Hắn nhìn thấy gần đó có người hầu đang quét dọn phòng, liền chỉ tay ra lệnh.

“Xin công tử thứ tội! Trừ khi có phân phó từ vương gia và vương phu, còn không thì chúng nô tài không dám hầu hạ!”

Hừ!

Hà Thế Thiên, hóa ra ngươi đang âm mưu chỉnh ta!

Đúng là cha đã nuôi phải một con sói mắt trắng tâm địa độc ác.

Lăng Thiên tùy tiện chỉ vào một người hầu: “Ngươi đưa đệ đệ ta đi tắm rửa đi!”

Người hầu vâng mệnh, rụt rè mời Hà Thế Cẩn đi tắm rửa. Hà Thế Cẩn bực tức nhìn Lăng Thiên, hừ lạnh một cái rồi quay người vào trong.

Tới bữa cơm, Tiểu Phương đưa qua phòng Lăng Thiên một khay cơm nóng, bên trong có rất nhiều món hấp dẫn. Tuy nhiên Lăng Thiên chỉ gắp một số món hắn thích rồi cho Tiểu Phương dọn đi.

“Nàng ấy chưa về sao?”

Tiểu Phương đang dọn chén bát, lắc đầu thưa: “Chưa ạ!”

Lăng Thiên đi ra sân sau xem con chim ưng mình mới nuôi. Chú chim này là Vi Nhã nhờ người đi tìm mua về cho hắn. Cô nói nếu hắn nuôi được con chim ưng này tốt, thì mới có thể nuôi những con chim khác.

Một hai ngày đầu, hắn cho người làm một chiếc lồng thật lớn nhốt chú chim lại. Nhưng hai ngày đó, chú chim ưng không ăn không uống, chỉ biết kêu gào. Có một đoạn hắn đã muốn giết chết con chim này. Nhưng vì là chim ưng của Vi Nhã tặng hắn nên hắn không nỡ.

Vi Nhã nói rằng nơi thuộc về hùng ưng là trên bầu trời cao kia, không phải trong chiếc lồng chật hẹp, muốn hắn thả nó ra. Ban đầu hắn không đồng ý, một khi thả con chim ưng này ra, nó bay mất thì sao?

Lúc đó cô nói: “Nếu nó bay mất, thì duyên phận giữa chàng với nó chỉ đến vậy thôi!”

Hắn từ trước tới giờ không tin vào hai chữ “duyên phận” này. Nếu giống như cô nói, chẳng lẽ một ngày nào đó khi cô rời xa hắn, giống như con hùng ưng sải cánh trên bầu trời cao kia, cũng sẽ nói rằng hai người không còn duyên phận sao?

Lăng Thiên cố chấp giữ chim ưng lại. Mặc kệ cho Vi Nhã hứa hẹn rằng nếu chú chim bay mất thì cô sẽ mua cho hắn con khác. Cô đành thở dài, cho người mời một lão sư nuôi chim tới để hắn học hỏi.

Sau bao nỗ lực của lão sư, cuối cùng Lăng Thiên cũng cho chim ưng bay ra ngoài. Thật may mắn sau đó chim ưng còn biết đường bay về, nếu không ngày hôm sau nơi nó xuất hiện sẽ là trên bàn ăn chứ không phải bầu trời cao rộng nữa.

Buổi tối, Vi Nhã trở về. Hà Thế Cẩn liền quần là áo lượt chạy tới bái kiến.

Vi Nhã nhìn thấy Hà Thế Cẩn có hơi ngạc nhiên, sau khi nghe tổng quản kể lại, chỉ khẽ gật đầu một cái.

“Ngươi ở đây quen không?”

Hà Thế Cẩn liền trả lời: “Cũng tốt! Chỉ là ca ca hình như không thích ta ở đây, từ lúc ta tới đây liền không nói chuyện với ta!” Hà Thế Cẩn vừa nói, vừa phụng phịu hờn dỗi.

Vi Nhã khoanh tay nhìn hắn: “Vậy sao?”

Chuyện Lăng Thiên thích hay ghét Hà Thế Cẩn, đối với Vi Nhã cũng không quan trọng. Huống chi Hà Thế Cẩn là tiểu đệ cùng mẹ khác cha với hắn. Hắn ghét cũng phải.

“Vương gia, mong người làm chủ cho ta!”

Vi Nhã bình chân như vại nhìn Hà Thế Cẩn diễn một màn một khóc hai nháo ba treo cổ, trong lòng ngẫm nghĩ nếu như là vương phu của cô, có lẽ sẽ không nháo thành dạng này, mà trực tiếp đem người loạn côn đánh chết.

Vi Nhã đưa mắt nhìn Hà Thế Cẩn.

Dù sao cũng là nhi tử nhà thừa tướng, cô liền nói vài câu an ủi với hắn rồi cho người đưa hắn về.

Hà Thế Cẩn không cam tâm, nhưng không làm gì được. Trước mặt tươi cười vui vẻ, nhưng sau lưng tiếc hận vô vàn.

“Vương phu đâu rồi?”

Tổng quản vừa hầu hạ Vi Nhã cởi áo bào, vừa nói: “Ngài ấy giờ này chắc đang đọc sách”

Vi Nhã tỏ vẻ đã hiểu, cho người cầm một cây đèn lồng dẫn đường tới chỗ hắn.

Hà Thế Cẩn vừa rồi tuy nói là về phòng, nhưng vẫn không cam tâm, một đường theo đuôi Vi Nhã. Nhìn thấy cô đi một mạch tới phòng Lăng Thiên, cỗ ghen tị tức giận liền dâng trào.

Tại sao ngày đó người được chỉ hôn với cô lại là Hà Thế Thiên chứ?

Tại sao không phải là hắn?

Vốn dĩ tưởng rằng đoạn quá khứ giữa Hà Thế Thiên và Chiếu vương khiến cho hắn bị Yên vương ghét bỏ, nhưng thật không ngờ…

Hà Thế Thiên! Ngươi đúng là hồ ly tinh.

Vi Nhã bước vào liền thấy Lăng Thiên đang đọc sách. Nghe tổng quản nói rằng hắn đã đọc gần hết sách ở trong vương phủ rồi.

Sách trong vương phủ không phải là ít, vậy mà hắn đã đọc gần hết, có lẽ hắn quá nhàm chán rồi đi.

“A Thiên!”

Lăng Thiên không hề ngẩng đầu lên, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng “Ừm” rất nhỏ.

Bỗng nhiên cô hỏi: "Nếu một ngày ta phải đi tới một nơi rất xa, chàng sẽ làm thế nào?"

Lúc này đôi mắt của hắn mới rời cuốn sách mà nhìn cô.

“Đi đâu?”

Vi Nhã nặng nề đáp: “Chiến trường! Vì cự tuyệt hoàng tử A Đồ Na, Tây Lạp liền có cớ dấy binh xâm lược!”

Lăng Thiên cau mày.

Nếu như lần đó cô đồng ý thành thân với hoàng tử A Đồ Na, có khi nào cuộc chiến sẽ không xảy ra.

“Vì ta là nguyên nhân, nên lần này đích thân ta phải gỡ bỏ chuyện này!”

Cuốn sách bị bóp tới nhàu nhĩ, Lăng Thiên hỏi cô: “Có cần ta giúp gì không?”

Vi Nhã liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười.

Một công tử như hắn có thể làm gì chứ? Cô cũng không mong hắn cần làm gì cả.

Lăng Thiên bất giác hỏi cô: “Nàng có hối hận vì thành thân với ta không?” Nếu như không phải vì hắn, có lẽ cô sẽ thành thân với hoàng tử A Đồ Na, hoặc có thể là Hà Thế Cẩn. Chưa biết chừng cô đã có một đứa con bụ bẫm kháu khỉnh.

“Hối hận thì sao? Chẳng phải chàng vẫn là vương phu của ta sao?”

Cho dù thành thân là theo ý chỉ của mẫu hoàng. Nhưng tình cảm trong lòng cô là thật. Từ trước tới nay, cho dù lựa chọn thế nào, cô tuyệt không hối hận.

Lăng Thiên bật cười: “Đúng vậy! Hối hận thì sao? Nó vẫn xảy ra thôi!”

Vi Nhã cụp mắt: "Chiến trường đao thương không có mắt, nếu như…"

Không đợi Vi Nhã nói hết, Lăng Thiên đã bịt miệng cô lại.

"Không có nếu như!"

Chứng kiến cô chết trước mặt mình một lần là quá đủ rồi.

Hắn sẽ không để điều đó xảy ra nữa.

Vi Nhã bước qua, đi tới giường ngả người xuống, ý tứ nhìn Lăng Thiên: "Nghe nói chàng muốn tìm hiểu về việc sinh con? Phải chăng chàng…"

"Không có!"

Nét mặt của Vi Nhã thoáng chút hụt hẫng, rất nhanh tươi cười trở lại: "Vậy chàng muốn biết gì?"

Hắn không thể nói là vì mình thiếu hụt kiến thức sinh sản được. Thế giới này là đảo lộn hoàn toàn so với một thế giới bình thường. Nam ở nhà nội trợ chăm con, nữ phụ trách công việc bên ngoài. Còn con cái… cũng sẽ do nam nhân sinh ra.

Tổng quản nói cả nửa ngày trời, cuối cùng hắn đúc kết ra một điều là có một đường sản đạo cho nam nhân sinh con. Sinh xong đường đó sẽ được may lại.

Cái thế giới quỷ quái gì không biết?

"Chỉ là một chút chuyện nam nhân thôi!"

"Ồ!" Vi Nhã thấy hắn không muốn nói, cũng không gặng hỏi, trực tiếp kéo chăn đi ngủ.

Lăng Thiên thấy vậy cũng chui vào ôm cô ngủ ngon lành, mặc kệ ai đó đang rình bên ngoài tới mức muỗi đốt sưng vù.