Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 212: Thế giới 7: Người ma khác biệt (6)



Lăng Thiên bị gọi một chuyến trở về Mạc gia. Mạc phủ tồn tại đã trăm năm, toạ lạc ở một vùng đất lớn phía Tây thành phố. Lăng Thiên bước vào Mạc phủ, mọi người trong phủ đều dừng công việc dang dở, cúi người gọi một tiếng “Thiếu gia”.

Mạc Thanh Phong sừng sững ngồi giữa chính phòng, thấy Lăng Thiên bước vào, đôi mắt kính hơi loé sáng, hai bên là những bậc trưởng bối của hắn. Cảnh tượng này chẳng phải giống như nhà chính của Lăng đại gia tộc?

“Ông nội!” Lăng Thiên hờ hững gọi một tiếng.

Mạc Thanh Phong gật nhẹ một cái, bắt đầu mở lời: “A Thiên, hôm nay có các trưởng bối đều ở đây, con hãy giải thích cho chúng ta chuyện huyết tộc ở nhà con là như thế nào.”. ngôn tình ngược

Mạc Thiên thân là người thừa kế dòng chính của Mạc gia, giữ trọng trách nặng nề. Ông không muốn có bất kỳ chuyện gì sai sót.

“Con giải thích đi!”

Lăng Thiên đứng giữa phòng chính nhìn Mạc Thanh Phong. Hắn biết thế nào cũng có chuyện này xảy ra.

“Con đã nói ở Hiệp hội, rằng đó là mồi nhử đám huyết tộc.”

Mạc Thanh Phong híp mắt nhìn Lăng Thiên một hồi: “Mong rằng con nói thật!”

Tống Hoành bị phục kích bắt ngay trong đêm, nhưng dù dùng cách nào cũng không thể khiến hắn lộ ra chân thân huyết tộc. Điều này khiến Mạc Thanh Phong nghi ngờ Lăng Thiên.

Bọn họ không nhận ra Tống Hoành là huyết tộc, nhưng lại biết Vi Nhã là huyết tộc. Điều này rất không hợp lý, trừ phi có người lợi dụng thổi gió bên tai Mạc Thanh Phong. Lăng Thiên tự phân tích trong đầu một hồi. Từ lúc mang Vi Nhã về, chỉ có Mạc Vi Vi là biết. Mạc Thanh Phong… Mạc Thiên… Mạc Vi Vi… Mạc…

Sao hắn không nhận ra sớm hơn chứ?

Lăng Thiên tự mắng mình ngu ngốc. Mạc Vi Vi có lẽ nào cũng là người Mạc gia?

Ha!

Hệ thống!

Ngươi lại chơi ta một vố rồi.

Hệ thống: [...] Liên quan gì đến nó. Cốt truyện cũng không phải do nó nghĩ ra.

[Chủ nhân nên lo cho mình trước đi. Vợ ngài được người khác bế đi rồi!]

Lăng Thiên cau mày.

Ai lại có thể phá vỡ trận pháp bên trong nhà hắn để đưa Vi Nhã đi?

Nhưng hiện tại hắn không thể rời khỏi đây được.

Một số trưởng bối trong Mạc gia oán giận Mạc Thiên trẻ tuổi mà đã được chỉ định làm gia chủ Mạc gia, luôn vạch lá tìm sâu. Bây giờ hắn đang bị nghi ngờ, đám trưởng bối tất nhiên không bỏ qua cơ hội thọc gậy bánh xe, bắt đầu thay nhau nói chuyện.

Nào là hắn bị bỏ bùa, rồi hắn cấu kết với huyết tộc, hắn còn trẻ suy nghĩ nông cạn… tất cả những tội danh đó đều hướng tới một kết luận chung: Mạc Thiên không thể gánh vác Mạc gia.

Lăng Thiên đứng đó nghe bọn họ tự tiện gán tội cho mình, ánh mắt dần trở nên tối tăm, rét lạnh quét qua các trưởng bối: “Các vị… mọi người thực sự kết luận đó là huyết tộc sao?”

Mạc Thanh Phong ho khan một tiếng: “Chẳng phải chính miệng con nói cô ta là huyết tộc?”

“Con nói mình đã bắt sống được một nữ huyết tộc, nhưng con không nói rằng sẽ để cô ta ở trong nhà mình. Dường như ông nội đang hiểu lầm?” Lăng Thiên chậm rãi nói: “Nhưng con rất tò mò, sao ông nội lại đoán trong nhà con có chứa chấp huyết tộc?”

Mạc Thanh Phong liền im lặng. Một lát sau ông ta nói: “Có người nhìn thấy rồi kể lại!”

“Ai?”

Mạc Thanh Phong nhíu mày nhìn cháu trai: “Con đang chất vấn ta?”

Mạc Thiên từ nhỏ tới lớn vẫn luôn hành tung quỷ dị. Nhưng tới bây giờ lại càng càn rỡ. Ông cảm giác được càng thả thì Mạc Thiên càng khó kiểm soát.

“Ngày mốt con về Mạc phủ đi. Ta sẽ chỉ dạy cho con để thừa kế Mạc gia!”

Đám trưởng bối nghe xong, trong lòng càng bất mãn. Mạc Thiên hơi nhíu nhíu mày, cuối cùng dưới ánh mắt dò xét của Mạc Thanh Phong, hắn vẫn đồng ý.

Lăng Thiên tới từ đường bái lạy, rồi ăn trưa, trò chuyện cùng nữ quyến trong Mạc gia.

Dì Mạc đon đả đón tiếp. Mẹ Mạc mất sớm, Mạc Thiên liền được giao cho dì Mạc chăm sóc. Nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, con trai bà ta là Mạc Liên là dòng thứ của Mạc gia. Nhưng cha Mạc dòng chính chỉ có một mình Mạc Thiên là con trai, nếu Mạc Thiên không còn đủ tư cách, Mạc Liên sẽ có cơ hội thay hắn ngồi vào cái ghế chủ vị. Vì vậy bà ta bề ngoài tỏ vẻ quan tâm chăm sóc, nhưng kỳ thực rắp tâm nuôi phế Mạc Thiên, nhưng mục đích gần đạt thì tới năm bảy tuổi, Mạc Thiên được Mạc Thanh Phong đưa khỏi tay dì Mạc, bắt đầu huấn luyện. Nhưng Mạc Thiên vẫn không quên ơn dưỡng dục mấy năm của dì Mạc, lúc nào trở về cũng cười nói với bà ta, cho bà ta những thứ đồ tốt nhất.

Dì Mạc tiếp chuyện thêm đôi câu, mới bắt đầu dặt dè hỏi: “Nghe nói con mang về một nữ nhân, lại là huyết tộc?”

Lúc này ánh quang lóe lên, Lăng Thiên thầm cười lạnh trong lòng.

Mới vậy đã lòi đuôi hồ ly rồi.

“Nữ nhân thì có, còn huyết tộc… vài ngày lại bắt một con, đếm nhiều không kể xiết. Dì muốn nói là huyết tộc nào?”

Dường như dì Mạc cảm thấy thái độ của Mạc Thiên không còn như trước. Tên gia hỏa này càng ngày càng biết chống đối, định thoát khỏi tay bà ta sao?

Dì Mạc khéo léo lựa lời: “Con đó, gần ba mươi tuổi đầu rồi mà ít khi tiếp xúc với nữ nhân, ta còn lo là con không hứng thú với phụ nữ. Nhưng lần này ta yên tâm rồi!”

Không hứng thú với phụ nữ gì chứ?

“Cô gái lọt vào mắt con chắc cũng không phải hạng xoàng xĩnh, có dịp thì đưa về ra mắt ông nội và các vị trưởng bối.”

Bà ta muốn xem xem, người Mạc Thiên chọn lựa sẽ là loại phụ nữ gì. Nếu có thể dùng nó làm mồi để lợi dụng Mạc Thiên, cũng hời lắm.

Lăng Thiên nhấp một ngụm trà, lãnh đạm đáp: “Có dịp sẽ đưa tới!”

Lăng Thiên úp úp mở mở khiến dì Mạc nghi ngờ. Hắn kiếm cớ bận công việc rồi rời khỏi Mạc gia.

Xem ra sắp tới phải cẩn thận hơn rồi.

Lăng Thiên về tới căn hộ của mình, liền thấy cửa sổ phòng ngủ bị đập vỡ, Vi Nhã cũng không còn bóng dáng.

Đúng như hệ thống nói, cô đã được cứu ra ngoài.

Lăng Thiên âm trầm nhìn cửa sổ đã bị phá tan nát. Ánh mắt lạnh lẽo âm vu như băng đá. Xem ra lần tới gặp lại sẽ không đơn giản như vậy. Hắn sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị trở về Mạc phủ. Cho tới khi dọn phía dưới giường, hắn tìm được một chiếc hòm gỗ đã cũ, lớp sơn bóng bên trên đã bị phai nhạt. Chiếc hòm được khóa lại bằng một chiếc ổ khóa lớn. Hắn liền theo trí nhớ của nguyên chủ nhớ lại. Chiếc hòm này là cha đưa cho nguyên chủ, dặn hắn giữ gìn cẩn thận, nhưng tuyệt không hề đưa nguyên chủ chìa khóa.

Vậy trong chiếc hòm này có gì?

Lăng Thiên thử dùng phép để mở nó ra, rồi dúng búa đập, dùng dao cậy… nhưng dường như cái hòm không hề sứt mẻ.

Có lẽ như trong truyền thuyết, cái hòm này thuộc về nam chính hoặc nữ chính.

Lăng Thiên tạm cất cái hòm đi, tiếp tục sắp xếp.



Vi Nhã vừa được cứu ra ngoài, hiện tại đang ở trong lâu đài của đại gia tộc huyết tộc họ Hàn. Trong căn phòng lộng lẫy, cô ngồi trên ghế dựa phía trước lò sưởi, trên người khoác một chiếc chăn mỏng.

Sau khi tên thợ săn huyết tộc đó ra khỏi nhà, Di Luân, hộ vệ trung thành của Vi Nhã đã đập vỡ cửa số vào cứu cô. Vi Nhã lập tức khoác chiếc chăn mỏng này che bộ đồ có chút thiếu vải của mình lại, theo Di Luân rời khỏi đó.

May mắn ở trong lâu đài có không ít pháp bảo tối thượng. Tuy rằng chiếc còng tay đó sử dụng ma thuật trung cấp, ba cô đã mời một vị pháp sư tới để giải trừ, tháo chiếc còng tay này cho cô.

Vi Nhã ngắm nhìn ánh lửa bập bùng, cảm giác hai ngày qua thực sự khổ sở. Đợi tới khi cô mạnh lên, chắc chắn sẽ quay trở lại trả thù người đàn ông xấu xa kia.

“Tiểu thư!” Di Luân mang tới một cốc ca cao nóng, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

“May là có ngươi, nếu không chắc ta đã bị nhốt thêm vài ngày nữa!”

Di Luân bất đắc dĩ cười: “Vốn dĩ tiểu thư không nên bám theo Mạc Vi Vi. Lòng tự tôn và hiếu thắng của người quá lớn, nếu như người không thận trọng hơn, sẽ không đơn giản chỉ là bị nhốt hai ngày không đâu!”

Vi Nhã xì một tiếng. Tên Di Luân này cứ mở miệng ra là càm ràm cô. Nếu như không phải Tống Hoành hứng thú với nữ thường dân đó, cô cũng không tìm cô ta giải quyết đâu.

“Tiểu thư, người nghỉ ngơi sớm đi! Lão gia có dặn dò ngày mai người phải tới sớm để trình diện!”

Vi Nhã có chút lo lắng. Không phải là trách phạt cô chứ?

Di Luân không nói thêm lời thừa thãi nào, tao nhã đóng cửa ra ngoài, trả lại không gian cho Vi Nhã.



Ngay ngày hôm sau, Hàn gia chủ đã gọi cô tới, chất vấn cô về việc để bị bắt.

Vi Nhã hiên ngang đứng nghe thuyết giảng. Sau khi quở trách Vi Nhã một hồi, Hà gia chủ mới hỏi: “Con có biết thợ săn huyết tộc đó là ai không?”

Vi Nhã lắc đầu. Nhưng cô có thể cảm nhận người này rất mạnh.

“Người thừa kế đời thứ ba của Mạc gia - Mạc Thiên, đối với huyết tộc không hề nương tay. Đã có hơn năm mươi huyết tộc chết trong tay hắn ta rồi!”

Vi Nhã nghe xong mà rùng mình.

Năm mươi huyết tộc?

Sợ rằng nếu lúc đó hắn ra tay thật thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không cần giữ nữa.