Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 75: Thế giới 3: Nữ tử tiên môn (10)



“Gâu! Gâu!” Một thân hình cao lớn từ ngoài cổng bước vào. Hắc Khuyển quẫy đuôi chạy tới bên Vi Nhã.

Sảnh Sảnh cảm thấy nổi cả da gà, liền nhanh chóng chạy mất.

“Tiểu Tam” Vi Nhã dùng 2 tay thi nhau gãi 3 cái đầu của Hắc Khuyển. Hắc Khuyển thoải mái cổ họng liền phát ra tiếng “grừ, grừ” trầm thấp.

Thấy Hắc Khuyển nằm yên, Vi Nhã liền đổi sang vuốt lưng, vừa vuốt vừa cảm thấy kỳ lạ: Tại sao nó lại thích cô như vậy?

“Hắc Khuyển!” Một vài quân lính chạy tới, thấy Hắc Khuyển đang nằm dưới chân Vi Nhã, sắc mặt lập tức thay đổi.

Xong rồi, xong rồi, cả Hắc Khuyển cũng bị nàng ta bỏ bùa mê rồi.

Bọn hắn nghe phong thanh rằng đây chính là cô nương từng náo động ma cung, bá đạo tuyên bố ma quân là của nàng ta. Bây giờ nàng ta lại được sắp xếp ở Tây viện, không thể không nói ma quân từ lúc nhậm chức tới giờ, 4 hậu viện đều trống hơ trống hoác.

Thủ đoạn của nữ nhân này không thể xem thường.

Một tên lính dũng cảm bước lên: “Cô nương, Hắc Khuyển là tọa kỵ của ma quân, không phải thú cưng để cô vuốt ve như vậy”

Bàn tay đang vuốt ve của Vi Nhã bỗng dừng lại. Hắc Khuyển giống như cảm nhận được, tiếng gừ gừ càng lớn, giống như đang bất mãn khiến tên lính hơi giật mình lùi lại phía sau. Cuối cùng đành tay không trở ra.

Sảnh Sảnh mang cơm trưa tới cũng không dám đi tới quá gần, liền đặt khay cơm ở trên bàn đá rồi lùi thật xa: “Cô nương, tới giờ dùng bữa rồi”

Vi Nhã nhìn khay cơm: “Cơm này ở đâu vậy?”. Đam Mỹ Hài

Sảnh Sảnh cắn môi: “Nô tì lấy ở thiện phòng”

Khay cơm nguội ngắt, chỉ có một chút rau, nhìn là biết khay cơm này làm không có tâm rồi. Thật là nhớ cơm canh ở Đạo Linh Sơn quá.

Nhưng không sao, nguyên chủ xuất thân nghèo đói, tuy rằng cơm canh đạm bạc, nhưng vẫn còn sạch sẽ. Vi Nhã cầm đũa lên gắp ăn. Xong xuôi cô lại đi đi lại lại ở Tây Viện. Tường ở đây không cao. Vi Nhã liền nhảy phốc lên bờ tường nhìn xuống dưới, cách 2 mét lại có 1 lính canh gác, có vẻ canh giữ để cô không chạy trốn. Vi Nhã liền trở vào phòng, bảo Sảnh Sảnh chuẩn bị bồn tắm. Nhưng khi bồn tắm được đem tới, phía bên trong bồn là làn nước lạnh ngắt. Sảnh Sảnh nói rằng đã xin bọn họ nước nóng nhưng bọn họ không cho, còn nói rằng người ở bên cạnh ma quân nếu chỉ chút chuyện nhỏ như tắm nước lạnh này cũng không chịu được, thì không xứng đáng.

Vi Nhã khỏa tay trong nước, không nói gì. Bọn họ quá xem thường cô rồi, không cho chút giáo huấn thì nghĩ cô dễ bắt nạt. Vi Nhã phất tay bảo Sảnh Sảnh ra ngoài, còn mình thì ung dung cởi bỏ y phục, ngâm mình vào làn nước lạnh. Đằng sau lưng cô là những vết sẹo lớn nhỏ, với tay ra đằng sau là có thể sờ thấy, ngoài ra có một vết bớt hình thù kì dị ở đằng sau lưng. Cô cứ ngâm mình như vậy 1 canh giờ, 2 canh giờ,... đến khi Sảnh Sảnh cảm thấy quá lâu rồi mà không thấy Vi Nhã bước ra, nhưng lại thấy Hắc Khuyển nằm canh ở cửa nên chỉ dám gọi từ bên ngoài, nhưng mãi không thấy động tĩnh. Sảnh Sảnh cảm thấy có chuyện chẳng lành, tiếng gọi ngày càng lớn. Một vài tên lính đang canh gác ở Tây Viện liền chạy tới, nhưng lại bị Hắc Khuyển đứng chắn ở ngoài, cũng không dám manh động.

Dạ Huyền đang cùng một người đàn ông trung niên sải bước tiến tới Tây viện, hắn đang định để cô gặp lại cha ruột mình, đại tướng quân ma giới Hồi Quyết, liền nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Sảnh Sảnh. Dạ Huyền liền biến nhanh tới Tây viện, thấy cảnh tượng cô ngồi ngất trong bồn tắm, hắn liền thò tay vào bế cô ra ngoài, dùng phép thay cho cô một bộ đồ mới rồi đem cô ủ trong chăn.

“Truyền vu y”

Một lúc sau, vu y lật đật chạy tới.

“Ma quân, cô nương do ngâm nước quá lâu, bị nhiễm phong hàn rồi, thần sẽ kê một ít thuốc để chữa phong hàn, có thể lát nữa sẽ phát sốt”

Sau khi vu y rời khỏi, Hồi Quyết mới bước lên trước: “Đây chính là nữ nhi của bổn tướng?”

“Khanh có thể kiểm tra”

Hồi Quyết liền thi pháp lên trán Vi Nhã, quả nhiên luồng khí tương tự nhau, nhưng lại có cái gì đó chặn luồng ma khí lại, không cho chúng thoát ra ngoài.

Dạ Huyền giải thích: “Đằng sau lưng nàng ta có một vết bớt kì lạ, bổn quân đã tra xét nhiều ngày, đó là ấn kí phong ấn ma khí.”

Hồi Quyết lắc đầu: “Chẳng trách bổn tướng không thể tìm được nó”

Bỗng nhiên ông cảm thấy có cái gì đó không đúng: “Sao ma quân lại biết sau lưng nó có vết bớt kì lạ?”