Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 93: Thế giới 3: Nữ tử tiên môn (27)



Nữ hầu từ bên ngoài đi vào liền hét lên: “Á! Ngươi là ai?”

Bị làm phiền khiến Dạ Huyền cảm thấy khó chịu. Tay hắn phất ra một đạo ma khí khiến nữ hầu kia ngã bay ra ngoài, cửa cũng đóng sập lại, tiện tay lập một kết giới bên ngoài.

Hắn đi tới ngồi bên cạnh cô: “Nhã Nhi?”

Vi Nhã như cảm nhận được liền hướng mắt về phía có tiếng nói, nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống, không nhìn hắn. Hiện giờ cô không thể nói, hoạt động cũng khó khăn, ở trước mặt hắn, cô cảm thấy hơi tự ti.

Lần đầu tiên cô có cảm giác này.

Dạ Huyền tiến tới trước mặt, đưa tay xoa mặt cô, khóe môi rặn ra một nụ cười ôn nhu nhất có thể: “Nàng có biết ta tìm nàng lâu lắm không? Lần này trở về cùng ta, nhé?”

Thấy Vi Nhã không nói gì, hắn cho rằng cô đồng ý, liền hôn lên khắp khuôn mặt cô.

“Được rồi, đừng lười biếng nữa, mau đi thôi” Hắn ôm cô dậy, Vi Nhã liền nhíu chặt mày, mồ hôi bắt đầu đổ ra. Suốt 3 năm hôn mê, xương khớp của cô đã có phần cứng lại. Dạ Huyền cảm thấy kì lạ, động tác vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn. Bây giờ tìm được cô, hắn sẽ không để cô chạy nữa.

Hồi Quyết tướng quân nhìn thấy hắn mang Vi Nhã ra, lập tức cầm cây thương chĩa vào: “Để Nhã Nhi lại. Ngươi còn định hại con bé tới bao giờ nữa?”

Dạ Huyền cụp mắt nhìn Vi Nhã. Cô dùng khẩu hình miệng nói: “Thả ta xuống”

Hắn liền cười: “Nàng cũng muốn về với ta đúng chứ?”

Vi Nhã liền tức giận đánh vào ngực hắn. Nhưng xương khớp cứng ngắc, một đấm của cô chẳng thấm tháp gì. Hắn lại cười: “Tiểu nương tử không phải ngượng ngùng đâu”

Mẹ kiếp, nhân lúc bổn công chúa suy yếu mà ăn hiếp cô.

Đợi đấy!

Vi Nhã liền hơi giãy dụa, Dạ Huyền càng ôm chặt cô: “Ta biết nàng rất nóng lòng, nhưng ở đây không tiện”

Mọe nó! Thả bổn công chúa ra!

Từ trước đến nay toàn là cô chiếm tiện nghi của hắn, bây giờ bị hắn giở trò lưu manh lại.

Trả bảo bối đáng yêu lại cho ta!

Dạ Huyền vờ như không thấy vẻ mặt phì phò tức giận của cô.

“Nhạc phụ đại nhân, phiền khanh tới ma cung uống rượu mừng”

Hồi Quyết tướng quân liền chĩa thương vào hắn: “Ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi?”

Dạ Huyền lập tức sửa lại: “Nhạc phụ đại nhân tương lai”

Hồi Quyết tướng quân hận không thể đâm hắn một phát chết tươi.

Trước khi đi, Dạ Huyền ra lệnh: “Trùng tu lại Tướng quân phủ” Lần này hắn muốn Nhã Nhi gả cho hắn một cách vinh quang nhất.

Về tới ma cung, Dạ Huyền không đưa Vi Nhã tới Tây viện mà trực tiếp đưa cô tới tẩm điện của hắn.

Tây viện xa hoa, nhưng so với tẩm điện của hắn chỉ bằng một góc.

Sau khi an bài cho Vi Nhã xong, hắn lập tức gọi vu y tới khám cho cô.

Vu y bắt mạch kiểm tra 1 hồi liền hỏi: “Tiểu thư tỉnh dậy từ khi nào?”

Vi Nhã chỉ vào miệng mình, xua xua tay. Hắn liền đập trán mình một cái.

Quên mất là tiểu thư không nói được, hoạt động cũng khó khăn.

“Vậy thì để thần hỏi, nếu đúng thì chớp mắt 1 cái, nếu không đúng thì chớp mắt 2 cái”

Vi Nhã liền chớp mắt một cái.

Sau một hồi hỏi đáp, vu y kết luận do Vi Nhã đã hôn mê quá lâu nên cổ họng và tứ chi lâu ngày không hoạt động, khí huyết suy giảm nghiêm trọng, hơn nữa lượng ma khí mới nạp vào trong người vốn không phải của cô nên lúc đầu có vẻ phục hồi nhưng thực chất lâu ngày thân thể có sự bài xích. Nói chung là bây giờ rất yếu.

Dạ Huyền nóng lòng: “Vậy ngươi có cách gì không?”

“Thần sẽ kê cho tiểu thư một ít thuốc để bồi bổ, nhưng bản thân tiểu thư phải tập luyện, nhưng quá trình này sẽ rất gian khổ”

“Gian khổ thế nào?”

Vu y liền thị phạm cho Dạ Huyền, hắn cầm một cánh tay Vi Nhã nhanh chóng đưa lên, Vi Nhã đau đớn nhíu chặt chân mày, nhưng cổ họng không thể phát ra âm thanh gì. Đến đau đớn cũng không thể hét được. Quả thực là vô cùng thống khổ. Nhìn cô đau đớn mà tim hắn như bị bóp nghẹt.

“Đủ rồi!”

Vu y kiên quyết: “Chưa đủ, thần thiết nghĩ tiểu thư cũng sẽ đồng ý chịu đựng để có thể hoạt động trở lại”.

“Ta nói là đủ rồi!” Hắn không muốn nhìn cô chịu đau đớn.

Đều là tại hắn, nếu hắn không cố chấp, có lẽ cô sẽ không trở nên như vậy.

Hắn không muốn cô chịu đau đớn, cũng không muốn cô cả đời chỉ có thể nằm yên một chỗ như vậy.

Vi Nhã ngước mắt nhìn hắn, cánh tay khó khăn đưa lên. Dạ Huyền nhanh chóng cầm lấy tay cô.

Cô dùng khẩu hình miệng nói với hắn: “Đỡ ta dậy”

Dạ Huyền lập tức tới bên người cô, cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi dậy.

Vi Nhã nắm tay hắn, nhưng vì khớp tay bị cứng nên vô cùng lỏng lẻo..

Cô khó khăn quay người, lại dùng khẩu hình miệng: “Ta muốn hồi phục”

Bốn chữ rõ ràng, có nghĩa là cô chấp nhận đau đớn để có thể hoạt động trở lại. Đời này của cô, chịu đau đớn còn ít sao?

Dạ Huyền đau lòng mà ôm cô.

“Nói đi, phải luyện tập thế nào?”

Vu y giải thích: “Trước hết, phải luyện tập từng khớp xương, đầu tiên là khớp ngón tay, ngón chân, rồi khớp bàn tay bàn chân, dần dần như vậy. Ban đầu sẽ có thể rất đau, nhưng dần dần khớp xương dẻo dai trở lại, mức độ đau sẽ giảm dần. Kết hợp với thuốc bổ mà thần kê, uống đúng giờ, xoa bóp thường xuyên, ước tính trong khoảng nửa năm có thể hồi phục được 7 phần”

Dạ Huyền cau mày: “Chỉ 7 phần?”

“Đúng vậy, cái khó nhất chính là cổ họng của tiểu thư, e rằng thần không có cách nào”