Xuyên Nhanh: Tôi Độc Thân Bằng Bản Lĩnh

Chương 4: Ai nói lời âu yếm sến sẩm hơn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Tiểu Nghĩa quả thật bị thao tác lẳng lơ của Chúc Nghệ làm buồn nôn, khi sáng ngủ dậy đọc được tin nhắn, trong hoảng hốt còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ.

Nhắn gì mà "chỉ là nhất thời mê tôi thôi", anh ta cho rằng bản thân đang diễn cốt truyện cấm đoán máu chó nào chắc? Người thời nay đều tự luyến ra mặt vậy sao?

Nhưng nhớ đến lời dễ gây hiểu lầm mình nói tối qua, Trần Tiểu Nghĩa đành câm nín... Suy cho cùng vì mật khẩu wifi, trước mặt ba mẹ hắn còn cần tên người yêu Chúc Nghệ này.

Ngậm cơm nắm mẹ mua, Trần Tiểu Nghĩa chờ ở giao lộ tiểu khu đợi Chúc Nghệ không hẹn mà gặp hắn.

Không biết phải theo đến khi nào thì mới có thể giải trừ nguy cơ bị xã hội đen trả đũa.

Chúc Nghệ thập phần tự niên chào hỏi Trần Tiểu Nghĩa, tựa như người tối qua gửi cái tin nhắn kia căn bản không phải anh ta.

"Đến khi nào tôi mới có thể khôi phục tự do thân thể?" Trần Tiểu Nghĩa hỏi.

"Sao lời này của cậu như kiểu bị tôi giam cầm thế, chờ nguy cơ được giải trừ là ok rồi." Chúc Nghệ cười nói.

Nhìn vị cảnh sát chìm cười đến chững chạc đoàng hoàng trước mắt, nhớ tới tin nhắn khắm lọ không biết xấu hổ nhận được tối quá. Trần Tiểu Nghĩa cảm thấy bản thân cần phải cợt nhả một phen, nghiệm chứng câu thành ngữ biết người biết mặt khó biết lòng chút.

"Nếu nhốt tôi ở cạnh anh, tôi bằng lòng, dẫu sao tim tôi cũng bị anh bỏ tù rồi." Vì phối hợp lời kịch, Trần Tiểu Nghĩa còn hết sức nể tình thu cơm nắm lại.

Dưới nắng mai, thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo tựa hoàng tử trong truyện cổ tích, ngửa đầu, đôi mắt nâu lờ mờ ẩn chứa ánh sáng yếu ớt màu hổ phách. Phải nói là, cảnh tưởng này làm tim Chúc Nghệ trong phút chốc có phần rối loạn.

Thế nhưng đôi môi hồng nhuận nói ra lời đường mật sến súa, lại trộn lẫn mùi dưa cải muối chua lạp xưởng và vụn bánh quẩy* nhàn nhạt.



Bụng sôi ùng ục khiến Chúc Nghệ tỉnh táo trong nháy mắt, hoàng tử nhỏ trong nắng sớm cái gì, rõ rành rành là tiểu ác ma muốn gây rối thì có.

Trong lòng còn nhớ rõ tối qua mình chưa hoàn thành bảng xếp hạng, Chúc Nghệ cực kỳ tức giận quyết định buồn nôn lại: "Tim tôi không nhốt nổi em, em là cánh chim thuộc về bầu trời. Tôi chỉ muốn nhìn thấy em bay tự do tự tại."

"Anh chính là cả thế giới của tôi, thiếu anh bầu trời nhất định rất lạnh, tôi muốn vờn bay quanh anh." Biết Chúc Nghệ cũng là một tên thâm hiểm độc địa, Trần Tiểu Nghĩa hiểu tin nhắn ngắn kia hẳn muốn ghê tởm mình, bèn vừa ăn cơm nắm vừa mặt vô biểu tình nói lời đường mật.

"Tôi không thể bẻ gãy đôi cánh của em, cứ đuổi theo mộng tưởng đi, em không cảm nhận được ư? Ánh mắt tôi đã đan thành áo lông ấm áp bao trùm em." (=)))))))))

Khung cảnh khiến người ta buồn nôn lặng ngắt như tờ trong tích tắc, đến tận khi bác gái nặn cơm nắm bực mình hỏi: "Tóm lại muốn thêm gì vào cơm nắm? Học thuộc lòng ngâm thơ cũng đừng quấy rầy bà đây làm ăn, đằng sau còn người xếp hàng kìa."

"Rau cải muối chua, lạp xưởng, vụn bánh quẩy."

Chúc Nghệ nhận bữa sáng từ tay bác gái, liếc nhìn Trần Tiểu Nghĩa, chỉ thấy hắn hé đôi môi đỏ, quyết định phát huy lòng bao dung của bậc đàn anh tính ngăn lại trận chiến thầm lặng này: "Không sai biệt lắm, còn phải ăn sáng nữa."

Trần Tiểu Nghĩa đè đè dạ dày quằn quại của mình, nhìn lạp xưởng còn chưa ăn hết trong cơm nắm, đồng ý đề nghị của Chúc Nghệ.

"Có điều... ánh mắt dệt thành áo lông ấm áp? Nói thị gian* văn vẻ được đến vậy, anh là người đầu tiên tôi gặp đấy."

*Thị gian [视奸]: thị là nhìn, còn gian trong gian dâm.

"Quá khen quá khen, tôi môn nào cũng không giỏi, chỉ có ngữ văn là tốt." Đại khái là giao tình phối hợp hoàn mỹ đánh vài ván game, Chúc Nghệ cũng dần cởi mở hơn trước mặt Trần Tiểu Nghĩa.

Biểu hiện trực tiếp là da mặt ngày càng dày.

Mấy ngày sau đó, Chúc Nghệ vẫn đưa đón Trần Tiểu Nghĩa mỗi ngày, bằng lý do hoàn hảo là yêu đương, ba mẹ Trần không hề hoài nghi.

Chẳng qua cũng không nhiệt tình lắm với Chúc Nghệ.

Tâm lý của bọn họ là: Con trai vừa nhìn liền biết là đứa không an phận, phỏng chừng về sau còn đổi đối tượng, trước khi chưa quyết định kết thôn thì không cần quá nhiệt tình.

Trần Tiểu Nghĩa không an phận...

Thật ra hắn cũng chẳng bài xích việc trên đường có Chúc Nghệ đi cùng, mặc dù hai người luôn cà khịa lẫn nhau, nhưng nếu người trong hiện thực quen biết Trần Tiểu Nghĩa mà thấy khẳng định sẽ kinh ngạc tới há mồm.

Bởi vì con người Trần Tiểu Nghĩa tuy có vẻ dí dỏm hài hước, nhưng kỳ thật rất khó tiếp cận.

Có lẽ thiên tài luôn mang một loại cảm giác xa cách với người thường, dẫu không nói toẹt ra, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn đang dùng ánh mắt nhìn đồ ngu nhìn bạn.

Đám người xem mắt thất bại chơi với Trần Tiểu Nghĩa cũng đều là người như vậy.

Mỗi lần đám thiên tài có thói quen độc lai độc vãng kia tụ tập thảo luận với nhau nguyên nhân bọn họ còn độc thân, thường thường sẽ tổng kết ra một đáp án thập phần huyền học: duyên chưa tới.

Sau đó tiếp tục thảo luận vấn đề chuyên môn của lĩnh vực khác.

Mà hiện tại, Trần Tiểu Nghĩa cũng không ghét ở cùng Chúc Nghệ, chắc vì tuy anh ta thành tích bình thường, đôi lúc nói chuyện còn mang chút gian tà, nhưng anh ta sẽ không viện mấy cái cớ giả dối để giữ sĩ diện, chỉ làm người thường bộc trực thẳng thắn nhất.

Trừ hôm nay.

Sau khi quan sát bữa sáng mấy ngày liên tiếp của Chúc Nghệ, Trần Tiểu Nghĩa rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Tôi cảm thấy mỗi ngày anh đi theo tôi không phải để bảo vệ mà là quyết định ba bữa ăn gì."

Từ bánh nướng bánh quẩy ngày đầu tiên đến cơm nắm ngày hôm sau, vài ngày kế tiếp Chúc Nghệ cũng luôn mua bữa sáng giống Trần Tiểu Nghĩa.

Và mỗi ngày khi tan học, Chúc Nghệ sẽ thường giả bộ không để ý hỏi: Trưa ở trường cậu ăn gì.

Sau đó đến lúc ăn tối, Trần Tiểu Nghĩa có thể thấy Chúc Nghệ đăng lên vòng bạn bè món ăn mình nhắc tới.

Chúc Nghệ bị vạch trần: Tôi chỉ là vì... phòng ngừa có người đầu độc hại cậu, nên ăn món giống cậu để kiểm tra."

"... Đúng là vất vả cho cảnh sát nhân dân rồi." ☺

"Không vất vả, không vất vả, vì dân phục vụ."

- ----------

( ͡° ͜ʖ ͡°)