[Xuyên Nhanh] Vai Phản Diện Thật Đáng Yêu

Chương 2: Thiếu niên của ta (2)



Edit by Trâm

“Được.”

Hàn Tẫn ôn nhu sờ đầu Đoàn Đoàn, không chút để ý nói: “Đi thôi.”

Theo âm thanh non nớt của Đoàn Đoàn, Hàn Tẫn được đưa tới một vị diện.

Đây là căn phòng rộng lớn với chiếc giường hai mét, và một bàn trang điểm không nhỏ, án thư giá sách đầy đủ mọi thứ.

Trên đây là lầu hai, nhìn từ cửa sổ xuống thấy có một bể bơi rất lớn, vừa nhìn đã biết gia đình này thật giàu có.

Căn phòng được sơn màu xanh, trông rất sạch sẽ tươi mát, trên bàn học chất đầy đồ vật xa xỉ.

Cô gái trong gương có mái tóc đen nhánh suôn mượt, chỉ đến bả vai, không dài cũng không ngắn.

Đôi mắt to tròn, thanh triệt như nước, dưới cái mũi nhỏ xinh là đôi môi phấn hồng, ngũ quan cực kỳ tinh xảo.

Bởi vì khí chất quanh thân Hàn Tẫn nên độ đẹp chỉ có hơn chứ không kém.

“Chủ nhân, ta truyền tống ký ức cho ngài nha!” Đoàn Đoàn hưng phấn nói.

“Ừ.” Hàn Tẫn tùy ý trả lời.

Thế giới này nam chính tên là Trần Lập Ngôn, là trùm trường của trung học Trường Lâm.

Khi vào cao tam* được sự trợ giúp của nữ chính Mộc Lam đã ăn năn xám hối làm lại từ đầu.

(*) Cao tam: trường cấp ba.

Sau khi tốt nghiệp thì sáng lập công ty trở thành đại lão trong ngành, rồi cùng nữ chính kết hôn sinh con.

Nguyên chủ tên Nguyên Hàn Tẫn, là thiên kim của tập đoàn Nguyên thị.

Nguyên lão gia tử, là cựu thượng tướng của Trung Quốc, con trai lớn làm trong chính trị, là bác ruột của nguyên chủ, con trai nhỏ tức cha nguyên chủ, sáng lập ra tập đoàn Nguyên thị bằng hai bàn tay trắng.

Bác ruột nguyên chủ cả đời không cưới vợ, xem nguyên chủ như đứa con gái trong nhà.

Mẹ Nguyên sinh ra hai đứa con trai, nguyên chủ là đứa thứ út, cả nhà ai cũng cực kỳ sủng nàng.

Cũng may, tuy rất được nuông chiều nhưng không hư hỏng, đại ca tên Nguyên Hàn Quỳnh, lớn hơn nguyên chủ năm tuổi.

Khi mới tiếp nhận Nguyên thị, chỉ đến một năm đã đưa công ty lên một tầm cao mới.

Nhị ca tên Nguyên Hàn Lục, là họa sĩ nổi danh ở trong nước, tóm lại đây là một gia đình thiên tài.

Nguyên chủ cùng nam nữ chính không có bất cứ liên quan gì, chỉ là lúc nữ chính bị khi dễ liền đứng ra giúp đỡ.

Bởi vì nhìn nam nữ chính ngọt ngào ân ái, không có đối tượng khuynh tâm, cảm thấy không thể tạm chấp nhận, nên cả đời không yêu đương, sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Hàn Tẫn xoa huyệt thái dương có chút nhứt, tiếp nhận ký ức xa lạ.

“Chủ nhân, dùng thân thể người ta, cũng phải trợ giúp người ta hoàn thành nguyện vọng nha!” Đoàn Đoàn đáng yêu nói

“Được rồi, làm thế nào để tìm mảnh nhỏ của thần hồn?” Hàn Tẫn hỏi.

“Không biết nữa.” Đoàn Đoàn chột dạ nói: “Bất quá nếu nó đến gần thì tự nhiên sẽ biết!”

“Ừ.” Sao ta lại có một con sủng vật ngu ngốc như vậy, còn là khế ước linh hồn nữa chứ.

“Nguyện vọng của nguyên chủ đó là tìm đối tượng để yêu đương, không để cha mẹ mệt tâm.”

Nguyên chủ cả đời không kết hôn, Cha mẹ nàng cũng vì vậy mà lo lắng cả một đời.

“Việc này nói sau đi.”

Nếu là hắn……

Hàn Tẫn nghĩ cũng không phải là không thể……

Ngày mai là ngày khai giảng lên cao tam của nguyên chủ, lúc trước nguyên chủ học ở trường học tư nhân, đó là một trường học quý tộc nổi danh.

Trong trường phần lớn đều là phú nhị đại, nguyên chủ không quá thích bầu không khí này.

Nói muốn chuyển tới trường học Trường Lâm, ngôi trường này cũng rất nổi danh, nhưng nó chỉ là trường công.

Nguyên chủ lớn lên trong sự nuông chiều, tất nhiên muốn gì được nấy.

“Cô chủ, ông chủ bà chủ đã trở về.” Dì Triệu hiền từ nói.

“Ân, cháu tới liền.”

Cha mẹ Nguyên ra ngoài tham dự yến hội đã trở về.

“Ai u con gái bảo bối của mẹ, trễ thế này rồi cũng còn chưa ăn cơm, có đói bụng không!”

Mẹ Nguyên ánh mắt từ ái, nhào tới muốn ôm Hàn Tẫn.

Sắp tới gần lại bị Hàn Tẫn tránh đi.

Nguyên mẫu u oán, bảo bối trưởng thành rồi, ôm cũng không cho ôm.

“Bây giờ sẽ ăn cơm.” Hàn Tẫn nói.