[Xuyên Nhanh] Vai Phản Diện Thật Đáng Yêu

Chương 4: Thiếu niên của ta(4)



Trong lớp học.

“Hôm nay có bạn học mới chuyển đến, mọi người hãy giúp đỡ lẫn nhau.”

Người ta từ trường quý tộc đến, đó là một tổ tông nha!

“Nguyên Hàn Tẫn.” Giọng nói thanh lãnh của Hàn Tẫn vang lên.

“Là người cổng trường lúc nãy.”

“Thật xinh đẹp. Người ta còn là một đại thiên kim đấy!”

“Sao cô biết?”

“Đôi giày kia nhìn bình thường vậy thôi, thật ra tới vài vạn lận đó! Người sáng nay đưa cô ấy tới là tổng tài của tập đoàn Nguyên thị.”

“Chủ nhân, là mảnh nhỏ của thần hồn!!!” Đoàn Đoàn kinh hỉ nói.

“Người có dáng vẻ đẹp nhất ở hàng cuối cùng.”

Hàn Tẫn nhìn lại.

Đối diện với đôi mắt như tinh linh không chứa bất luận tạp chất.

Hàng mi cong cong trông rất nhu hòa, làn da trong trẻo như ngọc, ngũ quan tựa như thiên sứ.

Đôi tay cầm bút có vẻ tự phụ.

Phong Đường nhìn thẳng vào mắt Hàn Tẫn, như thanh triệt lại sâu không thấy đáy.

Phong Đường chợt cúi đầu, tay như có như không ấn vào ngực, tim đập cực nhanh.

“Lão sư, em ngồi chỗ này là được rồi.”

Hàn Tẫn không chút do dự đi đến ngồi cạnh Phong Đường.

“Tất cả im lặng, trước tự đọc bài, một lát nữa sẽ vào học.” Chủ nhiệm lớp nói xong thì đi ra ngoài.

Đoàn Đoàn: “Chủ nhân, ngài có cảm thấy không thoải mái không!”

Hàn Tẫn: “Không có, sao vậy?”

“Trên người hắn có mảnh nhỏ thần hồn của ngài, còn lại ta cũng không biết.” Đoàn Đoàn lo lắng nói.

Hàn Tẫn hơi liễm mắt, con ngươi sâu thẳm, ngồi bên cạnh hắn liền cảm giác được……

Là hắn sao……

-

“Tôi tên Nguyên Hàn Tẫn.”

Hàn Tẫn vươn tay, mắt sâu không lường được.

“Tôi, tôi biết, tôi tên Phong Đường.”

Phong Đường nhẹ giọng, nắm lấy tay kia, gương mặt hơi phiếm hồng có chút e thẹn.

“Phong Đường.”

Chậc ~ thật đáng yêu.

Bên tai truyền đến giọng nói của cô, có chút khàn khàn, lại có chút ôn nhu không nói nên lời.

Giọng nói thật dễ nghe, Phong Đường nghĩ.

Keng keng

Tiếng chuông vào học vang lên.

Hàn Tẫn không trò chuyện với Phong Đường nữa, làm cho Phong Đường có chút mất mát.

Đoàn Đoàn: “Chủ nhân, ta đưa tư liệu cụ thể của Phong Đường cho ngài”

Phong Đường, con trai út của Phong gia.

Phong gia cùng Nguyên gia, Triệu gia là ba gia tộc đứng đầu trong nước, phủ khắp giang sơn.

Ở trên Phong Đường còn có một anh trai lớn hơn hắn mười tuổi tên Phong Tiêu.

Bởi vì Phong Đường có thiên phú kinh doanh kinh người, rất được cha Phong yêu thích.

Phong Tiêu sợ Phong Đường sau khi thành niên sẽ tranh đoạt quyền thừa kế với hắn, khi Phong Đường 17 tuổi bị hắn mang đi đưa cho gia chủ Triệu thị -- Triệu Quyền.

Tên Triệu Quyền này ưa thích nam sắc, rất thích những thiếu niên 17-18 tuổi, thiếu niên bị chơi qua không tới một trăm cũng có mấy chục.

Có thể hiểu rằng Phong Tiêu không muốn Phong Đường tồn tại trở về.

Lúc Phong Đường chạy trốn thì gặp được nam chính Trần Lập Ngôn, nam chính khi đó vẫn là một tên ác bá.

Phong Đường ở trường học đoạt hết nổi bật của nam chính, nam chính không chỉ không giúp mà còn giữ chân hắn lại, làm chậm trễ thời cơ chạy trốn.

Cuối cùng bị tra tấn chỉ còn nửa cái mạng.

Phong Đường hắc hóa trở thành mối nguy hại của giới kinh doanh, đây được xem như đại nạn của nam chính, nam chính nhờ chịu đựng lần nguy hại lần này mới trở thành đại lão trong ngành kinh doanh.

Mà Phong Đường tất nhiên thành vai ác lớn nhất.

“Chủ nhân, ngăn cản vai ác hắc hóa có thể được phần thưởng của thế giới này nha!” Đoàn Đoàn tràn đầy kinh hỉ.

Tuy Thiên Đạo chi lực không hữu dụng bằng thần lực.

Nhưng với tình trạng hiện giờ của Hàn Tẫn vẫn được coi là thứ hiếm có.

Phong Đường trở thành mối nguy hại của giới kinh doanh khiến cho rất nhiều người thất nghiệp phá sản, đây là đoạn thời gian có người tự sát nhiều không đếm xuể.

Hàn Tẫn: “Được, ta biết rồi.”

Vật nhỏ thật đáng thương.

-

“Mảnh nhỏ thần hồn đã dung nhập vào linh hồn của hắn, phải làm thế nào mới lấy được thần hồn của ta?”

Con ngươi Hàn Tẫn quỷ quyệt, tốt xấu gì cũng là thần hồn, tuyệt không thể dung nhập vào linh hồn của bất kỳ kẻ nào.