Xuyên Nhanh - Vạn Kiếp Để Tìm Anh

Chương 14



Công nhận chiếc bánh này ngon thật đấy?

Miêu Miêu cũng cạn lời trước thái độ thờ ơ của cô, còn khen chiếc bánh ngon, cô nhìn về phía Đinh Hương gật đầu, cô ấy cũng biết ý mà đi tới. Cô đã giấu sẵn bánh trong khăn tay lén đưa cho cô ấy thì thầm:

- Muội cầm ra cho A Man và Xuân Hương mỗi người mấy miếng, bánh rất ngon.

- Tiểu thư, như này không hợp quy tắc.

- Ta không nói, ngươi không nói ai biết chứ, mau đi đi.

Đinh Hương cầm lấy bánh cất vào túi rồi nhanh chóng rảo bước ra ngoài chia bánh cho A Man và Xuân Hương. Ba người cùng cắn một miếng, vị bánh ngọt mềm lan tỏa trong miệng khiến ba người tấm tắc. A Man bỗng chợt cau mày như nhận ra gì đó:

- Tại sao trong bánh anh đào lại có hạnh nhân....

Đinh Hương và Xuân Hương giật mình khi nghe cô ấy nói, vội vàng xác nhận lại rồi nhìn về phía cô, thấy cô đang lung lay nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh bèn nhanh chóng đi đến chỗ Thái Thanh nói nhỏ điều gì đó.

Thái Thanh sau khi nghe xong bèn đi đến chỗ cô, khoác lấy tay cô rồi quay sang chỗ Tần lão phu nhân cất giọng:

- Tổ mẫu, con cảm thấy hơi ngột ngạt, con cùng biểu muội đi dạo một lát rồi quay lại.

Tần lão phu nhân gật đầu, Thái Thanh cầm tay cô cố gắng bình tĩnh nhất đi khuất khỏi bữa tiệc, lúc này cô cũng sụp xuống, may mà A Man và Thái Thanh kịp thời đỡ lấy cô ngồi xuống chiếc bàn đá gần đó.

- Muội không sao chứ, người muội đổ hết mồ hôi rồi, sao trong đĩa bánh đó lại có hạnh nhân được chứ.

- Tiểu thư người gắng lên, Xuân Hương âm thầm đi mời đại phu cho người rồi.

Cô lắc đầu, tiếng thở ngày càng dồn dập, giọng nói cũng ngắt quãng:

- Không trách được... phòng trước... phòng sau lại không phòng nó.... chỉ tại muội thấy nó ngon nên mới...

- Muội đừng nói nữa, Xuân Hương đã đi tìm đại phu rồi, muội gắng lên.

- Đừng lo, muội uống thuốc rồi, có lẽ không bao lâu sẽ ổn định thôi.

Họ mải mê nói chuyện, không biết sau núi giả có một thân ảnh đang nghe lén cuộc trò chuyện của họ rồi nhanh chóng rời đi.

Trong sảnh lớn, bữa tiệc vẫn đang diễn ra nhộn nhịp tưng bừng như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có một người vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

- Âu Dương tướng quân đang suy nghĩ điều gì sao?

- Bẩm hoàng thượng, hạ tướng trên sa trường chém giết đã quen, những khung cảnh trước mắt dường như vẫn không thể thân thuộc cho nên có chút khó thích nghi mà thôi.

- Khanh đó, thanh niêm trai tráng sao có thể nói như thế được chứ hả. Khanh và ta cách nhau có bao nhiêu chứ, hay là vị hôn thê của khanh đi mất nên trong lòng nhớ nhung.

- Hoàng thượng, người quá lời rồi, không phải thế đâu, người đừng trêu thần nữa mà.

Lời nói bóng gió khiến bao nhiêu con người đốn tim khi nghe, người trong phủ ai ai cũng biết tam tiểu thư của họ có ý với Âu Dương tướng quân, nhưng Âu Dương tướng quân này lại được đính ước với tứ tiểu thư chứ không phải cô ấy.

Kim Dung nắm chặt ly rượu trong tay khi nghe lời nói ấy, ánh mắt căm phẫn như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức nếu cô có ở đây, nhưng rồi cũng nhanh chóng thu ánh mắt ấy lại. Kim Liên nhìn sang bên thấy muội muội mình vẫn bình tĩnh thì khó hiểu:

- Sao lúc này muội không vạch trần cái váy đó, không phải...

- Tỷ tốt nhất đừng có bồng bột, lúc nãy cô ta nói bộ váy đó là tỷ và muội tặng muốn vạch trần, tỷ định lấy đá đập chân mình à. Muội có sắp xếp khác, yên tâm đi.

Lúc này, một nha hoàn gấp gáp chạy vào quỳ rạp xuống đất, giọng điệu khẩn trương:

- Lão phu nhân, tứ tiểu thư không ổn rồi, xin người mau đến đó, đại phu cũng đã đến rồi.

- Ngươi nói cái gì, con bé đang ở đâu?

Tần Lan khẩn trương, nha hoàn bên dưới cũng run run cất tiếng:

- Đinh Hương cô nương nhờ nô tỳ chuyển lời, có lẽ tiểu thư đang ở trong viện tử của mình.

- Tỷ tỷ, hay là chúng ta đi xem xem, dù sao tứ tiểu thư sức khỏe luôn luôn không tốt, có khi do....

Kim Dung lúc này cũng bày ra dáng vẻ bạch liên hoa, giả bộ lo lắng:

- Lúc nãy con trông thấy muội ấy sắc mặt không tốt lắm, còn tưởng muội ấy mệt, hóa ra là phát bệnh rồi sao.

- Mẫu thân - Tần Lan gấp gáp.

- Tứ tiểu thư phát bệnh thì mau chóng tới, triệu An thái y vào đây khám cho tứ cô nương đi

Hoàng thượng cũng lên tiếng, đứng dậy chuẩn bị bước theo chân nha hoàn thì cô cùng Thái Thanh bước vào, khuôn mặt ngây thơ khó hiểu hỏi mọi người:

- Mọi người có chuyện gì sao, sao lại gấp gáp như vậy.

Tần Lan hoảng hốt nhanh chóng nắm lấy tay cô rồi xoay 1 vòng, xác nhận cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Hoàng thượng thấy cô vẫn bình an, bèn tức giận sai người bắt nha hoàn đó lại, nghiêm hình thẩm vấn:

- To gan, trẫm ở đây mà dám buông lời bịa đặt, mưu đồ bất chính, người đâu, bắt nha hoàn đó lại cho ta.

- Hoàng thượng, xin người tha mạng, là Đinh Hương cô nương chuyển lời cho nô tỳ bẩm báo lên, có lẽ là tứ tiểu thư đã khỏi nên mới tới, xin hoàng thượng tha mạng.

- Ngươi nói là ta sai ngươi chuyển lời sao?

Lúc này Đinh Hương cũng bước tới, hành lễ rồi ném người trên tay xuống đất, quỳ xuống bên cạnh:

- Xin hoàng thượng minh giám, tiểu thư quả thực có sai nô tỳ trở về nhưng là trở về lấy đồ giùm tiểu thư chứ không hề có chuyện như nha hoàn đó nói. Vả lại khi trở về, nô tỳ còn bắt được một nha hoàn khác đang lén lút đặt một lá thư vào hộc tủ đồ của tiểu thư nên đã bắt nha hoàn đó tới đây. Xin hoàng thượng làm chủ cho chủ nhân của nô tỳ.

Lời nói lưu loát rõ ràng rành mạch, ánh mắt quyết đoán khiến hoàng thượng nhìn vào cũng phải gật đầu "thú vị, hôm nay ta đến đây đúng là thú vị mà. Quả không hổ là nô tỳ dưới trước Tần lão phu nhân của Tần tướng, chủ nào tớ nấy, hiên ngang như vậy"

- Hoàng thượng, nô tỳ không có, nô tỳ chỉ là đưa thư của Lưu công tử cho tứ tiểu thư thôi, nô tỳ thực sự không có làm gì khác.

- Ôi trời, lưu công tử, không lẽ là lưu công tử đó sao...

Lúc này, Kim Dung che miệng cười nham hiểm rồi nhanh chóng quỳ xuống, bày ra bộ dáng khẩn khoản cầu xin:

- Hoàng thượng thứ tội, muội ấy cũng là nhất thời hồ đồ, mới tự ý làm vậy, chắc cũng chỉ xuất phát từ lòng ái mộ như bao cô nương khác, mong hoàn thượng thành toàn không trách tội muội ấy.

Mọi người thì được phen náo loạn, tiếng xì xầm ồn ào khắp nơi, người nhà cô đều đen mặt khi nghe những lời nói ấy, họ như không tin vào tai của mình, may mà cô không cho A Man tới đây, nếu không có lẽ sẽ có chuyện mất.

- Phụt