Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 139: Hòn ngọc của biển (phần 2)



Án giết người ồn ào huyên náo cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng, mà bá tánh thành Du Châu thì hào hứng chuẩn bị đón tiết hoa đăng.

Du Châu Thành vị trí xa xôi, không có gì đại tiết Phật đản, tiết hoa đăng chính là một trong số ít thời điểm toàn thành cùng nhau ăn mừng.

Hôm nay, mặt quán cũng đóng cửa, ở Du Châu sinh sống mười mấy năm, cha Tống cùng mẹ Tống cũng nhập gia tùy tục, treo lên mái hiên một dải đèn giấy màu hồng.

Truyền thuyết xa xưa kể lại, những ngọn đèn này là bá tánh trong thành cầu bình an cho con trai con gái, cũng có chỗ cho rằng là dấu hiệu nữ tử mong tình lang quay về, lại có chỗ cho là tránh ma quỷ.

Cẩm Vinh nguyên bản cùng Tiểu Dịch ở hậu viện đá cầu, ngươi một chút, ta một chút, đá đến hăng hái. Bỗng nhiên nghe thấy cửa gỗ bị đập vang lên mấy tiếng bùm bụp.

"Ai vậy." Cẩm Vinh buông chốt cửa, vừa mở ra đã đối diện với gương mặt tươi cười của Thẩm Thế Tương.

Còn có Ninh Hi Liêm, cũng nhìn cô, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Lại nói, Thẩm Thế Tương một thân bạch y, mặt như quan ngọc, Ninh Hi Liêm thanh y như tùng, tư thế đĩnh bạt oai hùng. Hai người đều là các soái ca đẹp trai ngời ngời, đi trên đường, đặc biệt là trong hội hoa đăng, sợ sẽ đưa tới không ít khăn tay thương nhớ của các cô nương.

Nhưng mà đã qua tuổi vì sắc đẹp mà động lòng, Cẩm Vinh mặt không đổi sắc, ôm khuỷu tay nói, "Có chuyện gì sao?"

Thẩm Thế Tương quạt xếp giương lên, mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết, "Hoa đăng tiết ngày lành như vậy, ở nhà nhiều nhàm chán, đến mời cô nương cùng du ngoạn."

_____

Cuối cùng vẫn là Tống đại nương mềm lòng, bà cũng cảm thấy hoa đăng tiết náo nhiệt như vậy, ba năm mới có một lần, Cẩm Vinh chỉ ở nhà cũng quá đáng tiếc.

Thuận tiện để Tiểu Dịch đi cùng, nam hài mười một hai tuổi, cũng đã là người lớn một nửa, Tống đại nương như thế nào cũng không yên tâm để Cẩm Vinh một mình đi ra ngoài, nếu không phải Thẩm Thế Tương vỗ vỗ ngực bảo đảm, sẽ bình an đem Cẩm Vinh đưa về, nếu không Tống đại nương cũng sẽ không sảng khoái đáp ứng như vậy.

Ra khỏi cửa hàng nhà họ Tống, Ninh Hi Liêm có chút nghi hoặc, "Huynh không phải nói Tống đại nương rất không thích huynh sao?"

"Không thích là một chuyện, tín nhiệm là một chuyện khác."

Thẩm Thế Tương lông mày nhấc lên, "Ta còn chưa nói với huynh đúng không, ta cùng A Vinh từ nhỏ đã quen biết rồi."

Đây cũng là một câu chuyện rất dài, nhưng Ninh Hi Liêm từ trong câu chuyện lộn xộn dài dòng của Thẩm Thế Tương chọn nhặt ra được vài chi tiết, cũng hiểu được kha khá.

Tóm lại Thẩm Thế Tương khi còn nhỏ có một lần đi chùa miếu dâng hương cùng mẫu thân, bởi vì người hầu không chú ý, hắn lại ham chơi, kết quả đi lạc không biết đường về, sau đó ngoài ý muốn gặp phải dưới tàng cây ngủ gà ngủ gật Cẩm Vinh.

Cuối cùng, người Thẩm gia tìm con lòng nóng như lửa đốt, Cẩm Vinh nắm Thẩm Thế Tương liền trở lại.

Cẩm Vinh ở bên cạnh nghe chuyện cười nhạo một tiếng, "Anh như thế nào không nói cả việc, là anh khóc nhè ồn ào đánh thức tôi ngủ trưa?"

Thẩm Thế Tương tự nhiên không chịu thừa nhận loại chuyện mất mặt này, "Cô nghe lầm, ta là ăn nhiều bị ợ hơi, không phải tiếng khóc, là tiếng ợ, được chứ."

Ninh Hi Liêm trừu trừu khóe miệng, lớn như vậy còn so đo chuyện hồi trẻ con.

Thẩm Thế Tương cố ý nói sang chuyện khác, vỗ vỗ Tiểu Dịch đầu, nói: "Đệ muốn ăn cái gì, Thế Tương ca ca mua cho đệ."

"Không cần, đệ có tiền." Tiểu Dịch lắc lắc đầu, móc ra túi tiền, bên trong là mấy chục cái đồng tiền, mơ hồ còn có thể nhìn thấy chút bạc vụn.

Thẩm Thế Tương vỗ đầu nói, "Ai, ta quên mất tính tình Tống đại nương."

Dựa vào ân tình hồi nhỏ Cẩm Vinh đưa hắn trở về, Thẩm gia cùng Tống gia tuy rằng môn hộ chênh lệch, nhưng cũng có thể kết giao tình nghĩa không nhỏ. Không nghĩ tới, Tống gia lúc ấy chỉ là mở một quán mì nhỏ, không hề có ý nghĩ bắt quàng làm họ Thẩm ghia, ngược lại có chút cự tuyệt xa cách, lễ vật Thẩm gia đưa tới đều cự tuyệt trở về.

Thẩm Thế Tương lại bởi vì công khóa bận rộn, cũng liền mấy năm cũng chưa gặp lại Cẩm Vinh.

Đến thời điểm hắn đi thư viện Di Sơn đọc sách, ngẫu nhiên tới quán mì Tống thị, mới phát hiện Cẩm Vinh chính là A Vinh từng giúp đỡ hắn khi còn nhỏ. Bởi vậy Thẩm Thế Tương tới chơi, Tống đại nương cùng Tống đại thúc cũng không ngăn cản nhiều.

Nhất lộ tẩu lai, hoa đăng trản trản, đăng hỏa lan san.

(Một đường đi, hoa đăng san sát, ngọn đèn dầu rã rời.)

Cẩm Vinh mua cho Tiểu Dịch một xâu đường hồ lô, lại mua cho cha mẹ Tống chút bánh hoa đăng.

Cũng không ngoài dự liệu của Cẩm Vinh, Thẩm Thế Tương quý khí tuấn mỹ, Ninh Hi Liêm tú khí đĩnh bạt, đưa tới không ít ánh nhìn, đi qua cầu thả đèn trên sông, túi thơm khăn tay đếm sơ sơ mười mấy chiếc liên tục ném vào đám người họ.

Cẩm Vinh lôi Tiểu Dịch tránh xa bọn họ mấy bước, lý do còn chính đáng, "Không có biện pháp, mùi quá nồng."

Ninh Hi Liêm vốn khứu giác nhạy bén hơn người, hương son phấn nồng đậm trong đầu hắn càng gay gắt hơn bình thường, đợi qua cầu, hắn liền lập tức đem túi thơm cùng khăn tay trong lòng ngực ném cho Thẩm Thế Tương.

Thẩm Thế Tương ngược lại, ai đến cũng không cự tuyệt, còn có tâm tình cùng Cẩm Vinh đùa cợt nói: "Túi thơm cô làm đâu A Vinh, giữa tiết hoa đăng này, khả năng cô không tìm được vị công tử nào đẹp trai hơn ta cùng Hi Liêm huynh đâu, xem giao tình giữa ta và cô, ta tuyệt đối sẽ không ném loạn túi thơm cô đưa."

Ninh Hi Liêm tức khắc đen mặt.

Cẩm Vinh lại bình tĩnh nói, "Ngại quá, tôi không làm túi thơm."

Thẩm Thế Tương mở to hai mắt nhìn, "Tống Cẩm Vinh, một cô nương cư nhiên lại không làm túi thơm vào tiết hoa đăng?"

Tập tục ở Du Châu thành chính là, ba ngày trước tiết hoa đăng, các cô nương sẽ làm túi thơm để đưa cho người tỏng lòng vào dịp này, nếu đối phương đáp lễ bằng ngọc bội, đó là lưỡng tình tương duyệt.

Cho nên, hoa đăng tiết cũng là một dịp cho các cô nương lớn mật thổ lộ, không cần lo lắng thanh danh, rất được hoan nghênh.

Thẩm Thế Tương kinh ngạc vì Cẩm Vinh cái gì cũng không chuẩn bị, khó trách lúc trước cô tựa hồ cũng không tính toán đi dạo hội hoa đăng.

Mà Ninh Hi Liêm đã nghe Thẩm Thế Tương nói qua phong tục Du Châu, biết các cô nương ném túi thơm là có ý tứ gì, cũng bởi vậy mà đổi mới nhận thức với Tống Cẩm Vinh, càng quen biết, càng nhận ra cô bất đồng với những cô nương khác.

Nhìn Thẩm Thế Tương bỗng nhiên như bà mẹ già nhọc lòng vì con, Cẩm Vinh lại đúng lý hợp tình nói, "Tôi cũng chẳng làm túi thơm bao giờ."

Thẩm Thế Tương lại lần nữa bị nghẹn, không khỏi lộ vẻ đau đớn kịch liệt, "A Vinh, cô nói cô sao lại không học được một góc của Tống đại nương, không biết nữ hồng, về sau làm thế nào gả ra ngoài."

Cẩm Vinh ha ha một tiếng, "Không cần anh nhọc lòng."

Dám cười nhạo cô không gả nổi, Cẩm Vinh nhớ rõ kết cục cốt truyện, Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương hơn ba mươi tuổi, còn độc thân đâu.

"Phía trước chính là Thẩm công tử." Bỗng nhiên một giọng nữ có chút quen thuộc vang lên.

Tuy rằng lần này không mang mũ có rèm, cũng không ngồi ở trong xe, chỉ bằng vào thanh âm, Cẩm Vinh vẫn là nhận ra người tới là ai, Lâm gia tiểu thư Lâm Ngữ Đồng, đây cũng là lần đầu tiên thấy bộ dáng nàng, không hề phụ cái danh Du Châu Thành đệ nhất mỹ nhân chút nào.

Hiển nhiên trong mắt Lâm Ngữ Đồng chỉ có Thẩm Thế Tương, nhẹ nhàng hành lễ, "Vũ Đồng thỉnh an Thẩm công tử, đa tạ công tử ngày đó đưa tiểu nữ hồi phủ."

Thẩm Thế Tương khuôn mặt tuấn mỹ hơi hơi cứng đờ, hắn hình như để Thẩm An lo liệu hết chuyện hôm đó, Lâm tiểu thư có hiểu lầm cái gì hay không?

Hắn vừa định tìm từ đáp lời, Lâm Ngữ Đồng lại bị Thu Đàm bên người kéo ống tay áo, chỉ chỉ Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm.

Lâm Ngữ Đồng mày nhíu lại, ngữ khí mang theo áy náy nói, "Thì raTống cô nương cùng Ninh công tử cũng ở đây, Ngữ Đồng thất lễ."

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm đã sớm nhìn ra trong mắt Lâm Ngữ Đồng trừ Thẩm Thế Tương ra thì chẳng có ai khác, cũng vui vẻ làm quần chúng làm nền cho hai người này.

"Vì đáp tạ ân tình Thẩm công tử, Ngữ Đồng đã đặt một bàn tiệc ở Minh Quang Lâu, cũng muốn nhận lỗi với Tống cô nương cùng Ninh công tử."

Lâm Ngữ Đồng là vì Thẩm Thế Tương mà đến, một ngày hiếm có như tiết hoa đăng, nàng đương nhiên muốn cùng người trong lòng ở bên nhau, cho nên vội vàng chờ trước cửa tửu lâu, nghe hạ nhân nói, thấy đoàn người Thẩm công tử, liền vội vã xuống dưới, liền mũ có rèm cũng chưa kịp mang lên.

Đáng tiếc Thẩm Thế Tương không hiểu một mảnh phương tâm này.

"Không cần, ta cùng A Vinh, Hi Liêm còn có nơi khác muốn đi."

Hôm nay Thẩm Thế Tương chuẩn bị đã lâu, mang Ninh Hi Liêm kiến thức một chút thời điểm náo nhiệt nhất của Du Châu Thành, còn có A Vinh. Nếu đáp ứng Lâm Ngữ Đồng, vậy không phải uổng phí tâm tư hắn hay sao.

Thẩm Thế Tương dứt khoát cự tuyệt làm cho Lâm Ngữ Đồng thất vọng không thôi, nhân tiện ai oán mà nhìn Cẩm Vinh một cái, Thu Đàm bên người nàng cũng là bộ dạng phẫn uất không cam lòng.

Cẩm Vinh: "......"

"Chỉ sợ phải cô phụ hảo ý Lâm cô nương." Ninh Hi Liêm bỗng nhiên lên tiếng, còn cố ý chặn tầm mắt Lâm Ngữ Đồng.

Lâm Ngữ Đồng đôi mắt hơi rũ, "Vậy không biết Vũ Đồng có thể cùng vài vị du ngoạn hay không?"

Thẩm Thế Tương lúc này: "......" Tội gì tra tấn lẫn nhau?

Hắn còn muốn nhiều lời khuyên vài câu, để Lâm tiểu thư trở về, nhưng Lâm Ngữ Đồng vừa bị cự tuyệt, thái độ hình như cũng kiên định hơn nhiều, "Tiết hoa đăng náo nhiệt như vậy, Ngữ Đồng hiếm khi được ra ngoài một lần."

Nghe giọng điệu này của nàng, Thẩm Thế Tương không chút nào nghi ngờ, cho dù bọn họ cự tuyệt, Lâm Ngữ Đồng cũng sẽ đi theo ở phía sau.

Thẩm Thế Tương nhịn không được đỡ trán thở dài, "Vậy được rồi."

Thu Đàm lại kề tai Lâm Ngữ Đồng thì thầm, "Tiểu thư, yến tiệc ở Minh Quang Lâu thì sao?"

"Lui." Lâm Ngữ Đồng quyết đoán nói.

Thu Đàm ngẫm lại có chút đau lòng, mất trắng một bàn tiệc nhiều tiền như vậy, bất quá dù sao Lâm gia có tiền, cũng không thiếu một bàn đồ ăn.

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm như là tâm hữu linh tê, chủ động cách xa Thẩm Thế Tương, đi ở phía trước. Cũng không thèm để ý ánh mắt ai oán của Thẩm Thế Tương.

"Lam nhan họa thủy." Cẩm Vinh thở dài,

Ninh Hi Liêm gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. Tiểu Dịch không hiểu lời này có ý tứ gì, nhưng nghĩ lại, lời tỷ tỷ nói khẳng định là đúng, cũng đi theo gật đầu.

Nhiều thêm một Lâm Ngữ Đồng cùng thị nữ gia phó của nàng ta, chỗ tốt duy nhất chính là không có cô nương nào to gan ném túi thơm ném khan tay nữa, có muốn cũng sẽ bị thị nữ của nàng dọa sợ.

Mà Ninh Hi Liêm đi cùng Cẩm Vinh, cũng bị nghĩ lầm hoa có chủ, cũng không mấy người để ý nữa.