Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 141: Hòn ngọc của biển (phần 3)



"Vẫn như thường lệ, hai bát mỳ trong?" Cẩm Vinh cũng đã quen thuộc với sự xuất hiện của bọn họ, trước kia là một mình Thẩm Thế Tương tới, hiện tại nhiều thêm một người Ninh Hi Liêm mà thôi.

Hội hoa đăng đột nhiên xuất hiện một thi thể, khiến cho tâm trạng vui vẻ trước đó không còn một mảnh.

Thẩm Thế Tương biết được càng buồn bực không thôi, cực cực khổ khổ chuẩn bị pháo hoa và đèn hoa bao nhiêu lâu không nói, bây giờ chính hắn cũng bị liệt vào dạng có hiềm nghi.

Tuy rằng giải thích rõ ràng, nhưng Thẩm Thế Tương vẫn tức giận vô cùng nói nhất định phải tìm ra hung thủ.

Thẩm Thế Tương gật gật đầu, lại nói: "Cho hắn thêm mấy miếng thịt bò, mấy ngày nay bận rộn điều tra đến mất ăn mất ngủ, nếu không phải ta kéo hắn tới ăn mù, không hiểu hắn còn muốn chịu đói bao lâu.

"Chuyện này không cần nói trước mặt A Vinh cô nương." Ninh Hi Liêm có chút thẹn thùng nói.

Thẩm Thế Tương lại tức hộc máu quay sang chỗ Cẩm Vinh, "Hi Liêm cái đồ ngốc này, còn đáp ứng Tri phủ đại nhân trong vòng năm ngày sẽ tìm ra hung thủ."

"Lúc ấy, ta cũng vô pháp cự tuyệt." Ninh Hi Liêm bất đắc dĩ nói, hắn cũng biết hắn tự làm khó chính mình. Nhưng ai bảo thi thể kia thân phận không hề bình thường, họ Tần, không xuất thân từ Du Châu, nhưng đến cả Tri phủ đại nhân còn phải tạo áp lực nhanh chóng phá án.

Thẩm Thế Tương oán trách, "Không thể cự tuyệt, huynh cũng có thể giả vờ chết."

Cẩm Vinh lại nói, "Kéo được nhất thời, lại có ích lợi gì?"

Danh tiếng phá án của Ninh Hi Liêm ở Du Châu Thành không hề nhỏ, tri phủ gặp phải một bản án không đầu không đuôi tìm tới hắn cũng không kỳ quái.

"A Vinh cô nương nói không sai." Bỗng nhiên có giọng nói trong sáng vang lên,

Thẩm Thế Tương ngay sau đó liền phát hiện người nói chuyện chính là một thư sinh trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh, người nọ hơi hơi chắp tay hành lễ, "Tại hạ Trạm Văn Thanh, mới vừa rồi ngẫu nhiên nghe được các vị bàn luận, tùy tiện mở miệng, thất lễ."

"A Vinh cô nương, gọi thân cận như vậy, ngươi quen A Vinh nhà ta sao?" Thẩm Thế Tương bĩu môi nói,

"Nhà ai cơ?" Cẩm Vinh nói tiếp, "Quen biết, anh mới là kì lạ, anh ta cũng học trên thư viện Di Sơn, mấy người không quen biết sao?"

Ánh mắt Thẩm Thế Tương hiện lên vẻ kinh ngạc, thì ra là cùng trường.

Trạm Văn Thanh tiêu sái cười nói, "Tại hạ bất quá một tiểu bối giới bình phàm, Thẩm công tử nhân vật phong vân như vậy không quen biết ta cũng không kỳ quái."

Thẩm Thế Tương nghe vậy trong lòng lại càng sinh nghi, xem bộ dạng khí độ này, tuyệt không phải loại linh tinh mờ nhạt trong biển người, nếu từng gặp, hắn không thể không nhớ rõ.

Trạm Văn Thanh lại nói, "Chỉ là ta cũng rất tò mò với cọc án này, chẳng biết có thể cùng các vị thảo luận một hai."

Thẩm Thế Tương vừa định cự tuyệt, lại nghe Ninh Hi Liêm sảng khoái đáp ứng, "Được chứ, tiếp thu càng nhiều ý kiến, càng có thể nhanh chóng tìm cách giải quyết."

Ninh Hi Liêm đối với chuyện tra án từ trước đến nay vẫn luôn vô tư, hắn cũng không để bụng cái gì công tư ích lợi, đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn hai chữ chân tướng.

Thẩm Thế Tương hiểu biết tính nết hắn, cũng không nói lời phản đối. Không trong chốc lát, Ninh Hi Liêm cùng Trạm Văn Thanh hứng trí bừng bừng thảo luận vụ án.

Thẩm Thế Tương thì lén tìm Cẩm Vinh.

"Cô làm sao lại quen biết Trạm Văn Thanh?" Thẩm Thế Tương vẫn là không yên tâm với người này.

Cẩm Vinh suy nghĩ một chút, "Đại khái là quen ở trận đá cầu đi."

Thẩm Thế Tương hơi nhíu mày, "Từ lúc đó ư, hắn thường xuyên tới đây?"

"Tới rất nhiều lần, còn đây là lần đầu chạm mặt hai người." Cẩm Vinh nhàn nhã rót một chén trà hoa cúc.

Nghe vậy, Thẩm Thế Tương lại càng hoài nghi mục đích của Trạm Văn Thanh, vừa rồi thấy Cẩm Vinh cùng hắn tựa hồ tương đối quen thuộc, Thẩm Thế Tương nhịn không được nhắc nhở Cẩm Vinh đề phòng những tên tiểu bạch kiểm, vô duyên cớ vô cớ mỗi ngày tới ăn mì, khẳng định không có ý tốt, không thể tin lời hắn.

Đối với lời nói ngập mùi giấm chua của Thẩm Thế Tương, Cẩm Vinh khóe miệng giật giật.

Nếu không phải cô tốt tính, thật muốn đem bát trà tạp lên mặt hắn.

Chờ Thẩm Thế Tương trở lại bàn bên cạnh, lại phát hiện Ninh Hi Liêm cùng Trạm Văn Thanh đã sắp thành hảo hữu chí giao, Thẩm Thế Tương trong lòng càng chua loét. Nhưng nghe bọn họ đối thoại, phát hiện bọn họ đúng là tìm ra chút manh mối.

Thị thiếp của người họ Tần kia đúng là có chút đáng ngờ.

Nói đến án kiện, Thẩm Thế Tương nghiêm túc đứng đắn hơn nhiều, lập tức đi điều tra thị thiếp của người kia.

Mấy ngày sau, nhóm hai người biến thành ba người liên tục tới diện quán, nói là ăn mì, nhưng phần lớn thời gian đều dùng để thảo luận vụ án. Thẩm Thế Tương tựa hồ cũng buông thành kiến ban đầu với Trạm Văn Thanh, hắn cũng không thể không thừa nhận tài trí của Trạm Văn Thanh thắng qua rất nhiều người.

Nhưng vẫn không bỏ được thói quen tránh để Trạm Văn Thanh cùng Cẩm Vinh ở chung, ở trước mặt Cẩm Vinh, càng là bới lông tìm vết,

"Cha mẹ đều đã mất, chẳng có nhiều của cải để lại, hắn còn quá thích sạch sẽ, đối xử với các cô nương khác đều ôn hòa có lễ......"

Cẩm Vinh nhịn không được liếc mắt một cái, "Anh nói những chuyện này, có liên quan gì với tôi."

Thẩm Thế Tương dè dặt khuyên nhủ, "Ta là muốn nói, hắn không phải là một vị hôn phu tốt."

Trạm Văn Thanh thì ngược lại, mỗi ngày tới đều vui vui vẻ vẻ như không thấy thái độ, có một lần nói giỡn khi, Trạm Văn Thanh còn nói, "A Vinh cô nương tốt như vậy, ai cưới được cô ấy thật là tam sinh hữu hạnh."

Tuy rằng cảm thấy Trạm Văn Thanh mắt có đờm cần phải đi chữa, nhưng A Vinh nếu động tâm với hắn, Thẩm Thế Tương lại cảm thấy Trạm Văn Thanh không xứng với A Vinh.

Thẩm Thế Tương một mình rối rắm, Ninh Hi Liêm đồ ngốc kia một lòng chui đầu vào án kiện, chẳng hề quan tâm với những việc này.

Đối với tâm tư của Thẩm Thế Tương, Cẩm Vinh chỉ có một câu, "Anh suy nghĩ nhiều."

Đến buổi tối ngày thứ tư sau nhi nhận được yêu cầu của Ninh Hi Liêm, không biết như thế nào mà ba người này uống say, còn ngã trái ngã phải trước cửa quán mỳ.

"A Vinh, thu lưu chúng ta một đêm, ngàn vạn đừng nói với cha ta." Thẩm Thế Tương ôm cột nhà, nói.

Vì đi tìm nghi phạm, cũng chính là thị thiếp đang mất tích kia, họ tra được tình lang của ả mở một quán rượu, rủ nhau đến đó điều tra, cho dù đã tra hỏi được thông tin muốn biết, nhưng một đám lại say tới rối tinh rối mù.

Ninh Hi Liêm cùng Trạm Văn Thanh tay nắm tay bắt đầu hát, cho nên để tránh đánh thức cha Tống mẹ Tống, Cẩm Vinh một tay đánh hôn mê đám ma men này, kéo lê bọn họ đi vào sân.

Thẩm Thế Tương thấy một màn như vậy, trực tiếp ngã xuống.

Tiểu Dịch chạy lại hỗ trợ, hỏi, "Mang bọn họ đi chỗ nào bây giờ?"

Cẩm Vinh ba cái xác giữa sân nhà, tức giận nói, "Nhà ta nào có dư thừa phòng cho khách,"

"Tùy tiện kê mấy cái bàn, lấy chăn lại đây đắp lên thì tốt rồi."

Cho nên buổi sáng hôm sau, ba người Ninh Hi Liêm tỉnh dậy giữa phòng bếp quán mì, đầu óc mơ hồ, cả người nhức mỏi,

"Sao ta cảm giác cổ bị người đánh là thế nào?" Trạm Văn Thanh sờ sờ sau cổ, nghi hoặc nói.

"Ta cũng thế." Ninh Hi Liêm nghi hoặc khó hiểu,

Nhớ tới một màn tối hôm qua Thẩm Thế Tương: "......"

"Các người tỉnh rồi à." Cẩm Vinh từ hậu viện đi ra.

Nhớ tới tối hôm qua, mấy người đều có chút ngượng ngùng, nhanh chóng rửa mặt một chút rồi chuẩn bị về thư viện.

"Hôm nay chính là ngày cuối cùng, đáng tiếc chúng ta vẫn không tìm được hung thủ." Thẩm Thế Tương thở dài, tối hôm qua phí công sức lâu như vậy, kết quả lại tìm lầm người, thiếp thị kia không phải hung thủ hại lão gia nhà nàng, chỉ là nhân cơ hội cuỗm tiền tài trốn đi.

Lúc rửa mặt, Ninh Hi Liêm trong lúc lơ đãng nhìn thấy cổ tay áoTrạm Văn Thanh lộ ra một vết sẹo..."Hi Liêm, huynh có nghe thấy lời ta nói không?" Thấy Ninh Hi Liêm không đáp lại, Thẩm Thế Tương đi qua không khỏi lo lắng nói, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ta nghĩ Tri phủ đại nhân sẽ không làm khó dễ huynh......"

Ninh Hi Liêm gượng cười, "Chúng ta về trước rồi nói sau."

"Ta hình như...... Để quên đồ gì đó."

Chờ Cẩm Vinh trở ra, bọn họ đã đi khỏi tiệm.

_____

Cẩm Vinh gặp lại Trạm Văn Thanh lần nữa, là ở đại lao phủ nha Du Châu, bởi vì hắn chính là hung thủ giết hại lão gia họ Tần kia.

"Bọn họ mới vừa đi?" Cẩm Vinh buông hộp đồ ăn, nói với Trạm Văn Thanh đang ngồi trong nhà lao, chưa tiến vào thời điểm thi hành hình phạt, Trạm Văn Thanh lại có công danh cử nhân, vẫn có thể thăm tù.

Chỉ là người tới thăm không nhiều lắm, ai lại muốn có liên quan đến một kẻ giết người chứ.

Trạm Văn Thanh nhìn thấy nàng, hơi hơi sửng sốt, dường như không ngờ đối phương lại đến, gật gật đầu, xem như đồng ý với lời vừa rồi của Cẩm Vinh.

Cẩm Vinh ngồi xổm xuống, mở hộp đồ ăn, bên trong có một chén mỳ mới làm, tùy ý nói, "Nương ta tay nghề không tồi." Cẩm Vinh nâng mắt, nhìn về phía hắn bình tĩnh nói, "Nếm thử đi."

Trạm Văn Thanh trầm mặc một lúc lâu, vẫn là cầm lấy chiếc đũa, hắn ăn rất chậm, giống như khi còn trong tiệm, văn nhã có lễ, ăn xong ảm đạm nói, "Văn thanh làm cô nương thất vọng rồi."

Hắn không chỉ là hung thủ giết người, còn đê tiện địa lợi dụng A Vinh cô nương tiếp cận Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương, giám thị và đánh lạc hướng điều tra của bọn họ.

"Còn không đến mức."

Nghe vậy, Trạm Văn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Cẩm Vinh, trong mắt có chút kinh ngạc.

Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Ngươi không cần kỳ quái, bọn họ đều đã nói cho ta biết chuyện."

Trạm Văn Thanh giết người là vì báo thù, Tần lão gia đến từ kinh thành kia từng là bạn tốt với phụ thân Trạm Văn Thanh, ai ngờ đối phương ham tài sản nhà hắn, mê luyến sắc đẹp mẫu thân hắn, cấu kết cùng quan phủ địa phương, hại người bá thê.

Mẫu thân Trạm Văn Thanh bất kham chịu nhục tự sát, mà bản thân hắn sở dĩ tránh được một kiếp, chỉ vì tuổi nhỏ ở nhà cữu cữu, cữu cữu biết được tai họa này, lập tức thay hắn sửa lại tên họ, coi hắn như nhi tử nhà mình mà nuôi dưỡng, tránh một kiếp nạn.

Cẩm Vinh nhíu mày, "Ngươi đã là cử nhân, ngày sau vào triều làm quan, không phải không có cơ hội báo thù."

Trạm Văn Thanh khóe miệng cười khổ, "Vấn đề này, Ninh huynh cũng đã hỏi ta, nhưng ta chỉ nói một nửa, Tần Tắc Thiên nhận ra ta, chính là ở trận đá cầu hôm đó."

"Hắn còn nói, ta lớn lên rất giống cha ta." Trạm Văn Thanh trên mặt lộ ra thê lương thống hận.

Tần Tắc Thiên chính là kẻ làm hắn không đến 6 tuổi liền mất đi song thân.

"Còn có một nửa nguyên nhân, ta nguyện ý nói cho A Vinh cô nương năm đó, mấy năm gần đây, ta vẫn luôn điều tra chân tướng, vốn tưởng rằng thật sự có thể bằng nỗ lực chính mình, khiến kẻ thù đền tội, nhưng ta không nghĩ tới, kẻ thù quyền thế hiển hách khó địch lại, là môn nhân đương triều Dương Thừa Tướng."

Cẩm Vinh minh bạch lí doTrạm Văn Thanh không đem nguyên nhân này nói cho Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương, hướng bọn họ vạch trần xấu xa bẩn thỉu chốn quan trường, chưa chắc là chuyện tốt.

"Bởi vì người đứng sau Tần Tắc Thiên là Dương Thừa Tướng, cho nên Tri phủ đại nhân mới có thể lập hạ quân lệnh Ninh huynh phải tìm ra hung thủ." Trạm Văn Thanh nâng mắt bình tĩnh nhìn về phía Cẩm Vinh, "A Vinh cô nương, cô tin ta không? Cho dù ngày cuối cùng Ninh huynh không tra ra chân tướng, ta cũng nguyện ý tự thú."

"Trạm Văn Thanh ta không muốn làm cho người vô tội bị liên luỵ."

Cẩm Vinh không trả lời hắn.

Ngược lại nói một câu kỳ quái, "Ngươi muốn sống không?"

Trạm Văn Thanh con ngươi co lại, rồi lại là buồn bã, "Ta đã giết thủ hạ đắc lực của Dương Thừa Tướng, hắn sẽ buông tha cho ta."

Pháp luật triều đại này không hà khắc, giống như Sở Tích kia, cho dù giết người cũng chỉ bị phạt lưu đày chứ không phải từ hình, Trạm Văn Thanh cũng vậy, tuy hắn không giết mệnh quan triều đình, nhưng đám người xu nịnh Dương Thừa Tướng không thiếu kẻ muốn cho hắn thê thảm.

Cẩm Vinh nói, "Đừng để chính mình dễ dàng chết, có lẽ có cơ hội cho ngươi ra ngoài, chẳng có gì quá chắc chắn cả."

Nói xong liền nhấc hộp đồ ăn chạy lấy người.

Trạm Văn Thanh đau khổ suy tư lời của Cẩm Vinh, đi ra ngoài, nói dễ hơn làm, hắn rốt cuộc đã giết người, trừ phi......

Trừ phi là đại xá thiên hạ.