Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 52: Liên Hoa (8)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vệ Chiếu không rõ sao Vệ Liên Hoa lại đi tới nước này, ngay chính bản thân Vệ Liên Hoa cũng không hiểu?

Cả hai đời cộng lại Vệ Liên Hoa chưa từng bị thua trước đàn ông, nhưng lần này lại bị chơi một vố lớn từ tên thương nhân nho nhỏ của cửa hàng lương thực, chuyện này cô ta nhịn gì nổi?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đợt bão tuyết lần này cửa hàng lương thực nhất định có thể kiếm được một khoản rất lớn, dưới sự dụ hoặc của một khoản tiền lớn như vậy thì vứt bỏ cô ta cũng là chuyện đương nhiên, đổi lại là Vệ Liên Hoa, cũng chưa chắc đã làm được tốt hơn.

Chỉ là dù nghĩ được rõ ràng như vậy, nhưng lòng vẫn khó mà yên được.

Vệ Liên Hoa bị những người đến đòi nợ thuận thế làm cho 'tức mà sinh bệnh', cũng mượn cơ hội này nối lại tình xưa với Lý Vân Phi một lần nữa, khiến cho Lý Vân Phi nhìn thấy được một khía cạnh 'yếu đuối' của cô ta, sau đó quên sạch những dáng vẻ xấu xí khi trước.

Lần này, Lý Vân Phi thuần túy là bị Vệ Liên Hoa lừa đến thăm dò Lý Chiêu.

Kiếp trước, Vệ Liên Hoa đối xử với Vệ Chiếu có thể nói là qua cầu rút ván, dùng xong rồi quên luôn, làm gì còn chuyện phí tâm tư đi tìm hiểu xem Vệ Chiếu là loại người gì? Chuyện này cũng tạo thành hệ quả là sau khi mọi chuyện của kiếp này thay đổi, Vệ Liên Hoa phát hiện người đàn ông có thể trở thành chỗ dựa mạnh nhất của mình lại chẳng thân thiết gì với mình.

Vệ Chiếu không chỉ là Vệ Chiếu, hắn còn đại diện cho Lý đương gia và Đại phu nhân phía sau hắn.

Trước khi chưa chính thức chọn ra người thừa kế, mọi người nhất định phải lấy lòng hai vị này, mà Vệ Chiếu chính là khâu quan trọng nhất.

Lúc Lý Vân Phi trở về, vẫn không thể nào có được một câu trả lời xác thực từ Vệ Chiếu.

Vệ Liên Hoa muốn thăm dò Vệ Chiếu, nhưng lại không biết Vệ Chiếu cũng bắt đầu rầu rĩ vì không biết thế giới này bắt đầu phát triển kiểu gì đây?

Nếu là bàn tay vàng của nữ chính mở rộng, thì hắn đứng phía sau đẩy một cái là được, bình thường cẩn thận một chút là có thể thuận lợi trót lọt. Nhưng nếu là kiểu ngược nhân vật chính, vậy thì Vệ Chiếu thảm rồi.

Hắn không chỉ phải sốt cho thật tốt, mà còn phải chuẩn bị để mà kháng chiến dài kì, bởi vì bạn không biết được nữ chính sẽ phí bao nhiêu thời gian mới có thể tu thành chính quả? Càng đáng thương hơn là nói không chừng sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ!

Chuyện này không phải là không thể xảy ra.

Vệ Chiếu đã hoàn toàn tuyệt vọng về cái hệ thống hố cha này rồi, một xíu bàn tay vàng cũng không có thì không nói đi, đến cả tiêu chuẩn của người bình thường hắn cũng không đạt được, không chừng hệ thống chỉ đợi đến khi chơi chết hắn rồi đổi một ký chủ khác kìa!

Không thể không nói, ở phương diện này, Vệ Chiếu cảm thấy nguy cơ vẫn khá là nghiêm trọng.

Vệ Liên Hoa vừa nhìn thấy Lý Vân Phi ủ rũ cúi đầu, là biết ngay mọi chuyện không thuận lợi rồi.

Nhưng cô ta cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ không thuận lợi. Lý Chiêu vốn bị mù, có lẽ hắn còn mẫn cảm hơn người bình thường, nếu biết người thân đã bỏ rơi hắn đang ở ngay bên cạnh, nhất định sẽ tức giận, nếu đổi lại là cô ta thì cô ta cũng tức giận thôi.

"Em biết anh trai, không, Tam thiếu gia chắc chắn sẽ không muốn gặp em." Vệ Liên Hoa nằm dựa vào đầu giường, dù mặt mày tái đi vì bệnh nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp sắc nước hương trời của cô ta, ngược lại càng khiến cho cô ta càng thêm khác lạ hơn, làm cho người ta nhìn mà không dời nổi mắt.

Làm một nữ chính, nhan sắc của cô ta tuyệt đối vượt qua giá trị trung bình.

"Tam đệ, Tam đệ có lẽ chưa kịp chuẩn bị tinh thần." Lý Vân Phi vội vàng trấn an, "Tôi sẽ tiếp tục đi tìm chú ấy."

"Đại thiếu gia, cảm ơn ngài, nhưng em hi vọng ngài đừng đi quấy rầy Tam thiếu gia nữa, là em không tốt." Vệ Liên Hoa khóc lắc đầu, "Lúc trước trước khi mẹ mất đã cầm tay em nói phải chăm sóc tốt cho Tam thiếu gia, em đã đồng ý nhưng không thể làm được, đây là lỗi của em. Bây giờ Tam thiếu gia sống tốt như vậy, cũng sắp kết hôn rồi, em tin rằng cha mẹ ở dưới cửu tuyền cũng sẽ vui cho anh ấy. Còn em, có Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia quan tâm em như vậy, em đã rất thỏa mãn rồi."

Lý Vân Phi vẫn còn muốn khuyên thêm, nhưng Vệ Liên Hoa đã không muốn bàn luận thêm về vấn đề này nữa. Lý Vân Phi chỉ có thể im rặng rời đi, lại nghĩ xem mình nên nói gì thì tốt, nhất định phải giúp Liên Hoa nhận được anh trai như ý nguyện!

Vệ Liên Hoa tiễn Lý Vân Phi đi, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo

Người anh trai Lý Chiêu này nhất định phải nhận, chẳng những phải nhận, hơn nữa còn phải tạo mối quan hệ mới được.

Nhưng bây giờ rõ ràng Lý Chiêu không muốn nhận mình, dung mạo mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo đứng trước một người mù cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa chỉ sợ đương gia và phu nhân Lý gia cũng hạn chế mình đi gặp Lý Chiêu, muốn đột phá hạn chế này thì phải phí không ít thời gian.

Từ từ.

Hình như Vệ Liên Hoa nghĩ đến chuyện gì đó.

Chính xác, bên phía Lý Chiêu đúng là cô ta không có cách nào, nhưng Lý Chiêu sắp thành hôn rồi. Cô ta chưa hề quen thuộc Lý Chiêu, nhưng cô ta rất hiểu Tề Hiểu Yến mà!

Đúng, mình hoàn toàn có thể đi tìm Tề Hiểu Yến mà.

Đúng là thế, Vệ Liên Hoa rất ghét Tề Hiểu Yến, nhưng nếu có lợi ích, cô ta cũng có thể giả vờ giả vịt với Tề Hiểu Yến. Tề Hiểu Yến là loại người gì cô ta hiểu rất rõ, xét về huyết mạch, dù nói thế nào mình cũng là em gái của Lý Chiêu, Tề Hiểu Yến sẽ yêu ai yêu cả đường đi.

Cứ làm như vậy đi!

"Thiếu gia, Vệ Liên Hoa đi tìm Thiếu phu nhân." Tiểu Mã vội vàng chạy tới bẩm báo, lúc trước thiếu gia đã nói có thể Vệ Liên Hoa sẽ đi tìm Thiếu phu nhân, Tiểu Mã còn cảm thấy không thể nào, nhưng bây giờ xem ra đúng là thiếu gia liệu sự như thần!

Nói thật, sau khi biết Vệ Liên Hoa là em gái của thiếu gia, Tiểu Mã không thể tin được.

Trừ mặt ra thì người phụ nữ kia giống thiếu gia ở điểm nào chứ?

Cũng may thiếu gia không hồ đồ đến mức muốn nhận thân với người này mà vẫn luôn lạnh lùng, làm vậy mới đúng chứ! Nếu như thiếu gia và Vệ Liên Hoa ôm nhau khóc lóc, thì lão gia và phu nhân sẽ nghĩ thế nào?

"Tiểu Mã, đưa tôi đến đó đi." Vệ Chiếu cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều về chuyện này, nếu Vệ Liên Hoa không tìm thấy hướng ra tay từ hắn, thì nhất định sẽ tìm người bên cạnh hắn, Tề Hiểu Yến chính là đối tượng mà Vệ Liên Hoa dễ dàng xuống tay nhất.

"Thiếu gia, nếu ngài đi thì sẽ đụng phải Vệ Liên Hoa mà?" Tiểu Mã lo lắng, "Nếu như gặp phải..."

"Dù sao tôi cũng không nhìn thấy mà?" Vệ Chiếu không thèm để ý, "Chỉ là Vệ Liên Hoa nhằm vào tôi, tội gì phải cuốn cả người bên ngoài vào? Tôi ra mặt tỏ thái độ, cũng tiện cho em họ làm việc sau này."

"Vâng, thiếu gia." Tiểu Mã hiểu ý của Vệ Chiếu, lập tức dìu thiếu gia đi đến chỗ Vệ Liên Hoa và Tề Hiểu Yến.

Vệ Liên Hoa tất nhiên không đến phòng của Tề Hiểu Yến bắt người, mà là tìm được Tề Hiểu Yến trong lương đình ở vườn hoa của Lý gia.

Bây giờ mặc dù không còn bão tuyết nữa, nhưng vẫn còn tuyết rơi.

Ngồi trong lương đình ôm lò sưởi, nhìn tuyết rơi, đúng là rất có tình thơ ý hoạ.

Kiếp trước Tề Hiểu Yến rất thích ở chỗ này, kiếp này tất nhiên cũng không ngoại lệ.

"Chị dâu." Vì Vệ Liên Hoa bị bệnh, nên bên trên phái một nha hoàn đi theo cô ta.

Nói ra thì cũng buồn cười, bản thân cô ta vẫn là một nha hoàn mà lại còn có cả nha hoàn. Nhưng bây giờ Vệ Liên Hoa là người yêu của Lý Vân Hạo, lại là em gái của Lý Chiêu, thân phận của cô ta giờ không thể xem như nha hoàn được.

Vệ Liên Hoa đi từ xa xa tới, Tề Hiểu Yến và nha hoàn bên cạnh cô ấy đã nhìn thấy.

Chỉ là họ tới trước, không có chuyện nhìn thấy một nha hoàn là phải nhường chỗ.

Bây giờ thấy Vệ Liên Hoa vừa mở miệng đã gọi 'chị dâu', Tề Hiểu Yến cũng không đáp lại, chỉ yên lặng ngồi ở đó, ngược lại là nha hoàn của cô ấy, vô cùng thức thời, "Liên Hoa, cô gọi ai là chị dâu đấy?"

Sắc mặt Vệ Liên Hoa không thay đổi, cô ta biết nha hoàn bên cạnh Tề Hiểu Yến là người khó dây dưa nhất, kiếp trước đã khinh thường cô ta không ít, kiếp này vẫn vậy, đến chết không đổi.

"Xin lỗi, tiểu thư." Liên Hoa biết nghe lời phải sửa lại, "Chỉ là em nhất thời không kìm lòng được mà muốn gọi một tiếng, tiểu thư coi như không nghe thấy là được rồi."

Tề Hiểu Yến ngẩng đầu, nhìn Vệ Liên Hoa một chút, dường như có chút nghi hoặc.

Cô ấy ra dấu tay, nha hoàn bên cạnh nhìn theo đó mà phiên dịch, "Tiểu thư của chúng tôi hỏi, nghe nói Liên Hoa không được khỏe, sao lại ra đây vậy?"

"Em nghe nói tiểu thư cũng ở đây, cho nên mới cố ý đến đây." Vệ Liên Hoa thẳng thắn nói, "Em cố ý đến tìm tiểu thư."

Tay Tề Hiểu Yến chợt dừng lại, qua một hồi lâu sau mới tiếp tục động tác.

"Tiểu thư nói, cô tìm tiểu thư làm gì? Cô ấy không giúp được gì cho cô cả."

"Không phải em muốn tiểu thư giúp em." Vệ Liên Hoa nói, nước mắt đã rơi xuống, "Em... Em chỉ muốn nói với tiểu thư một vài chuyện. Lúc trước, em cũng từng hầu hạ anh trai em, không, hầu hạ Tam thiếu gia, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của anh ấy, em cũng biết một hai. Bây giờ, đúng là em không còn mặt mũi nào mà gặp lại anh ấy, cũng chỉ có thể mong chị dâu có thể chăm sóc cho anh ấy thật tốt. Anh ấy thật sự cũng không dễ dàng gì, lúc trước, lúc trước nhà em cũng vì thật sự không gồng gánh được."

Tề Hiểu Yến và nha hoàn của cô ấy cũng không biết phải đáp lại lời này thế nào.

"Tiểu thư, tiểu thư không biết đâu, lúc nghèo nhất, trong làng của em chỉ cần một túi gạo là có thể đổi được một đứa bé. Trong làng rất coi trọng con trai, lúc anh trai em vừa ra đời, mẹ em kể trong nhà ai ai cũng vui mừng, vui đến mức nấu cả mấy quả trứng gà mà ăn. Thế nhưng, rất nhanh họ phát hiện ra rằng anh trai không thể nhìn thấy, lúc ấy, thật ra cũng không muốn vứt bỏ anh ấy, nhưng năm đó thu hoạch không tốt, chiến loạn khắp nơi, lại phải nộp rất nhiều loại thuế. Nếu có thêm một đứa con trai thì phải chịu thêm một khoản thuế, trong nhà thật sự không chịu đựng nổi."

Tề Hiểu Yến khua tay.

"Không chịu đựng nổi, vậy cần gì phải đến nhận nhau?"

"Là trước khi chết mẹ em sợ." Vệ Liên Hoa cười khổ nói, "Mắt anh trai không tốt, Lý gia giàu sang phú quý, có lẽ hoàn toàn không thiếu một miếng ăn, nhưng mẹ em sợ anh trai sẽ sống rất thảm, cho nên mới bảo em đến chăm sóc, thuận tiện cũng cho em kiếm phần cơm ăn. Nhà chúng em nghèo khổ, tầm nhìn chỉ có ngần ấy."

Tề Hiểu Yến không có phản ứng gì, ngược lại nha hoàn bên cạnh hơi đỏ mắt.

Bản thân cô ấy cũng vì trong nhà không gánh nổi nên phải bán mình, Vệ Liên Hoa nói như vậy làm cô ấy cảm nhận được sự đồng cảm.

Nhà nghèo nào mà sinh ra một đứa con như vậy cũng sẽ không nuôi, nếu như chỉ câm điếc thì cũng được, không để lỡ công việc, trong làng cũng có một vài người câm điếc. Nhưng nếu là mù lòa, chẳng những không làm được việc gì, mà ngược lại còn làm phiền đến người khác, người như vậy đương nhiên là không nuôi nổi.

Trong làng nếu gặp phải chuyện như vậy, người tốt thì sẽ mang đứa bé đi bỏ ở đâu đó, người xấu hơn thì trực tiếp bóp chết cũng có.

"Chị dâu, xin phép cho em gọi chị như vậy." Vệ Liên Hoa biết mình có hi vọng, sắc mặt càng thêm đau buồn hơn, "Chị nghe em nói, dù bây giờ anh trai sống ở Lý gia khá tốt, nhưng sau khi kết hôn với chị thì cũng phải dọn ra ngoài. Anh ấy lại được ông cụ Lý cho vốn riêng, nên từ trên xuống dưới nhà họ Lý không ít người tức đỏ cả mắt, chị nhất định phải cẩn thận một chút."

Tề Hiểu Yến và nha hoàn đều sửng sốt, dường như là lần đầu tiên biết chuyện này.

"Chuyện này cũng là Nhị thiếu gia lén nói với em, có rất ít người biết." Vệ Liên Hoa biết mình cược đúng, quả nhiên Tề Hiểu Yến vẫn giống như kiếp trước, thích ai sẽ toàn tâm toàn ý quan tâm đến người đó. Phụ nữ như vậy dù cho tư sắc còn kém cô ta rất rất xa, nhưng vẫn có thể làm cho những người đàn ông kia "cảm động", hơn nữa người câm như cô ấy có thể mang đến không ít sự đồng tình.

Hừ, nếu không phải như thế, kiếp trước sao mình liên tục bị Tề Hiểu Yến đánh bại chứ?

"Sau khi anh chị kết hôn, sẽ không còn Lý gia che chở nữa, đến lúc đó nói không chừng còn có người chơi trò ngáng chân anh chị. Mặc dù em không có tác dụng gì, nhưng tốt xấu gì Nhị thiếu gia cũng yêu thương em, dù em sống ở Lý gia có không tốt, cũng sẽ cố gắng truyền tin tức ra cho anh chị." Vệ Liên Hoa nói rồi cầm lấy tay Tề Hiểu Yến, "Xin chị đừng từ chối ý tốt của em, em cũng chỉ có thể chuộc tội như thế mà thôi."

Tề Hiểu Yến muốn tránh khỏi tay Vệ Liên Hoa, nhưng làm thế nào cũng không rút ra được.

"Em vẫn luôn cảm thấy rất may mắn vì người anh trai muốn cưới là chị." Vệ Liên Hoa cố gắng mở to mắt để nhìn có vẻ chân thành hơn, "Thật đấy, nghe nói chị tốt với anh ấy như vậy, trong lòng em thật sự rất cảm động, cảm thấy là trời xanh mở mắt, đưa chị tới bên anh trai em. Nhưng mà cũng mong chị suy nghĩ một chút, anh trai có nhiều tiền tài như vậy, mắt lại không tiện, nếu bị người ta để mắt tới, hai người sẽ sống thế nào được?"

Tề Hiểu Yến nghe đến đó, cũng không nóng nảy rút tay ra nữa.

"Vậy phải làm sao?" Nha hoàn của Tề Hiểu Yến trực tiếp bật thốt lên, "Tiểu thư của chúng tôi cũng không quen biết nhiều người."

"Lão gia và phu nhân ở cùng, đương nhiên hai người không cần quá lo lắng, sợ là sợ..." Dường như Vệ Liên Hoa thấy khó mà nói ra lời.

Tề Hiểu Yến ra dấu tay, ra hiệu Vệ Liên Hoa cứ nói đi.

"Thật ra phu nhân vẫn luôn hi vọng tìm được một cô gái nhà nông khỏe mạnh bình thường làm vợ thiếu gia." Vệ Liên Hoa lén nhìn Tề Hiểu Yến một cái, nhanh chóng nói, "Nhưng bây giờ phu nhân rất hài lòng về chị, sẽ không làm như vậy nữa, cùng lắm là, cùng lắm là mua thêm một người phụ nữ đến, văn tự bán mình đều sẽ cho hai người. Dù sao, dù sao chị không thể giao lưu với anh ấy, cuộc sống sau này sẽ không được tiện lắm, bên ngoài lại loạn như vậy."

Tề Hiểu Yến lung lay muốn ngã, hốc mắt hơi đỏ lên.

"Cô nói bậy bạ gì đó?" Nha hoàn vô cùng đau lòng giúp đỡ tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư của chúng tôi trừ không thể nói chuyện, thì có chỗ nào không tốt? Tiểu thiếp, tiểu thiếp cái gì..."

"Chỗ nào cũng có cả." Vệ Liên Hoa biết phụ nữ quan tâm nhất chuyện gì, dù là một người phụ nữ hiền lương đến đâu cũng không thể nào không hề để ý đến chuyện chồng mình cưới vợ bé, "Sức khỏe anh trai không tốt, một mình chị dâu chắc chắn không thể chăm sóc tốt cho anh ấy được."

"Ai nói cô ấy không chăm sóc tốt?" Cũng không biết Vệ Chiếu đã đứng bên ngoài nghe được bao nhiêu, lúc này vịn vào tay Tiểu Mã đi tới, "Tôi không sẽ lấy tiểu thiếp, cũng sẽ không cần, cô không cần phải ở đây mà đâm bị thóc chọc bị gạo."

Vệ Liên Hoa không nghĩ tới lúc này Lý Chiêu lại đột nhiên xuất hiện?

Nhưng như vậy cũng tốt, đang lo không gặp được đây.

"Anh... Anh."

"Tôi không phải anh của cô." Vệ Chiếu nhíu mày nói, "Tôi họ Lý, cô họ Vệ, có liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, tôi là chủ, cô là người hầu, phải nhớ phép tắc thì hơn."

"Em biết anh hận em." Vệ Liên Hoa hoàn toàn không bị Vệ Chiếu hù dọa, "Em cũng chỉ quan tâm anh mà thôi. Đầu xuân sang năm, anh kết hôn xong sẽ phải dọn ra ngoài, anh cũng biết bên ngoài loạn đến cỡ nào? em..."

"Bên ngoài loạn hay không liên quan gì đến cô?" Vệ Chiếu giơ tay sờ sờ, kéo Tề Hiểu Yến lên, "Em không cần lo lắng như vậy, tôi sẽ không cần người khác." Ngay cả em cũng chưa chắc tôi đã cần đâu, Vệ Chiếu im ắng thở dài trong lòng, thế giới này mắt mù không phải trừng phạt của hắn, mà gặp phải cô em gái và vị hôn thê thế này mới là trừng phạt thì có!

Tề Hiểu Yến kích động nhìn Vệ Chiếu, mặt mày đỏ ửng, nhìn rất vui vẻ.

"Anh à, em có thể nói chuyện riêng với anh được không?" Vệ Liên Hoa cũng không nhụt chí, "Nếu anh không muốn em đến tìm chị dâu, vậy thì em cũng chỉ có thể đến tìm anh thôi."

Sắc mặt Vệ Chiếu hơi khó coi, Vệ Liên Hoa đang uy hiếp hắn?

Đúng thật là đang uy hiếp!

"Được." Vệ Chiếu đồng ý, hắn muốn xem xem rốt cuộc Vệ Liên Hoa muốn thế nào?

"A a."

"Tiểu Mã, anh dẫn cô ấy đi xuống đi." Vệ Chiếu phân phó.

"Dạ." Tiểu Mã lo lắng nhìn qua, cuối cùng vẫn không muốn cãi lại lời thiếu gia, "Thiếu phu nhân, bên này."

Tề Hiểu Yến buồn buồn rời đi, lại không đi bao xa, mà chờ ở ngay trên hành lang.

"Anh." Vệ Liên Hoa ngọt ngào gọi một tiếng, "Có vẻ như anh rất quan tâm chị dâu nha."

"Nếu như cô định nói những lời vô nghĩa này thì tôi đi trước." Vệ Chiếu hoàn toàn không để mình bị quay lòng vòng, "Có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần phải giả vờ giả vịt với tôi."

"Vậy thì em nói thật vậy." Vệ Liên Hoa cũng nhìn ra Lý Chiêu sợ là sẽ không dễ cúi đầu, mềm không được nên chỉ có thể cứng rắn, "Em hi vọng có thể gả cho Lý Vân Hạo, đường đường chính chính."

Vệ Liên Hoa cũng biết bây giờ mà mình nói muốn Lý Vân Hạo làm người thừa kế của Lý gia là không thể nào, Lý Chiêu cũng không thể đồng ý với yêu cầu kiểu này, cho nên dứt khoát đổi cái khác có lợi cho cô ta hơn.

Có cô ta, còn sợ không giải quyết được Lý Vân Phi à?

"Cô đúng là rất có dã tâm." Vệ Chiếu châm chọc.

"Anh à, thực chất bên trong chúng ta đều chảy dòng máu như nhau. Điểm này anh có không muốn thừa nhận cũng không được." Vệ Liên Hoa cười rất vui vẻ, "Bây giờ người của Lý gia đã biết quan hệ giữa chúng ta rồi, sớm muộn gì tất cả mọi người đều phải biết thôi, chẳng lẽ anh trai không muốn suy tính cho mình à?"

"Cô có ý gì?" Vệ Chiếu thật không ngờ Vệ Liên Hoa sẽ trực tiếp xé rách bộ mặt ngụy trang bạch liên hoa của mình, để lộ ra một mặt như thế.

Lời này là có ý muốn hợp tác.

"Em chỉ muốn hợp tác với anh." Vệ Liên Hoa thở dài nói, "Nếu em gả cho Lý Vân Hạo, trở thành thiếu phu nhân Lý gia, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa. Ngược lại, em sẽ cho anh đủ trợ giúp. Nếu như anh và chị dâu gặp khó khăn, thì em cũng sẽ giúp hai người giải quyết. Tương tự thế, tài sản của anh cũng có thể mang hết ra ngoài được."

"Đó vốn là đồ của tôi."

"Không, đó là đồ của Lý gia." Vệ Liên Hoa lắc đầu, "Lão gia và phu nhân dù thiên vị anh, thì cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng. Lý gia lắm tiền nhiều của, nhưng anh không phải người của Lý gia mà lại lấy được một khoản tiền lớn như vậy, họ sẽ không để yên cho anh đâu. Lẽ nào anh biết kinh doanh buôn bán, và lẽ nào chị dâu có thể bảo đảm được mình không bị lừa? Nếu như Lý gia có em, thì những phiền toái này đều sẽ không xảy ra."

Vệ Chiếu biết mình bây giờ mình đồng ý mới là tốt.

Nữ chính muốn hợp tác với mình, chuyện này sẽ giúp hắn dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ nhất, nhưng hắn cứ bị tức nghẹn.

Đúng, tức nghẹn.

"Cô quá coi trọng mình rồi đấy." Vệ Chiếu nghe theo tiếng lòng mình, trực tiếp biểu hiện rõ chẳng ưa gì Vệ Liên Hoa, "Chưa nói đến chuyện sau khi cô gả cho Lý Vân Hạo sẽ gặp bao nhiêu khó khăn, tôi làm sao mà biết đến lúc đó người đầu tiên ra tay mưu đoạt tài sản của tôi có phải là cô không? Vệ Liên Hoa, cô lừa được người khác chứ không lừa được tôi, mặc dù mắt tôi mù, nhưng tim không mù."

Trong mắt Vệ Liên Hoa liên tục hiện lên dị sắc, "Anh quả nhiên là anh trai của em!"

Kiếp trước cũng may mà Lý Chiêu chết sớm, nếu không thì không biết kiếp trước hắn sẽ có kết cục gì đây?

"Anh trai không cần kích động như thế." Vệ Liên Hoa mỉm cười nói, "Không thì thế này đi, em đánh cược với anh. Nhiều nhất là nửa năm, nơi này sẽ nghênh đón một quân phiệt lớn mạnh khác, đến lúc đó, Lý gia sợ là sẽ bấp bênh, lúc ấy chắc cũng đến thời điểm anh và chị dâu chuẩn bị rời khỏi Lý gia. Em không vội, em còn chờ được, cũng không biết lúc ấy anh trai còn chờ nổi không thôi?"

Ở thời loạn thế này, đầu lĩnh quân phiệt luôn thay người liên tục, kiếp trước Vương Đại Đức chết trong tay một đối thủ. Kiếp này cũng sẽ không ngoại lệ.

Thời điểm ấy là lúc Lý gia loạn nhất, cũng là thời điểm Vệ Liên Hoa thoát khỏi Lý gia ở kiếp trước.

Lần này, Vệ Liên Hoa quyết định biến nguy cơ này thành cơ hội cho cô ta leo lên.

"Sao cô biết được những chuyện này?" Vệ Chiếu không nhịn được mà chất vấn.

"Làm sao mà em biết được thì anh trai không cần quan tâm, tốt nhất anh cũng đừng nói ra ngoài, nếu không thì chị dâu sẽ gặp phải chuyện gì em không dám hứa chắc đâu." Vệ Liên Hoa đứng lên, "Ngày hôm nay nói chuyện với anh trai thật vui, đề nghị của em vẫn luôn hữu hiệu, hi vọng anh trai suy nghĩ thật kỹ."

Bây giờ Vệ Liên Hoa đã quyết định quyết đánh đến cùng*.

(*破釜沉舟 (PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU): đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Cô ta không gả được cho Đoàn Thức Tốn, vậy thì Lý Vân Hạo nhất định phải trở thành chồng của cô ta!

Bây giờ Lý gia chưa gặp phải nguy cơ gì, cho nên xem phép tắc còn lớn hơn cả trời, luôn cảm thấy một nha hoàn như cô ta không xứng với Lý Vân Hạo.

Nhưng nếu như cô ta không còn là một nha hoàn đơn thuần thì sao.

Cô ta không thể cấu kết với Vương Đại đức, không có nghĩa là không thể quy hàng một quân phiệt khác.

Hơn nữa, lần này Đoàn Thức Tốn bị Vương Đại Đức đuổi đi, Vương Đại Đức mà chết, quân đội này sẽ do ai tiếp quản còn chưa nhất định đâu! Nếu như vào thời điểm quan trọng, cô ta có thể biểu hiện ra mình và một quân phiệt khác có quan hệ chặt chẽ với nhau, thì Lý gia nhất định sẽ cho Lý Vân Hạo nở mày nở mặt mà cưới mình.

Đương nhiên, nếu có thể, Vệ Liên Hoa không muốn làm như vậy.

Bảo hổ lột da, không cẩn thận thì đến cả mình cũng bị nuốt chửng.

Nhưng bây giờ Vệ Liên Hoa đã không còn cách nào khác.

Tiền của cửa hàng lương thực thì đã bị lấy mất, mình còn nợ nần bên ngoài, nếu không thể gả cho Lý Vân Hạo thì cả đời này coi như xong rồi, đến lúc đó không còn là chuyện mà cô ta dùng chút thủ đoạn là giải quyết được nữa rồi.

"Lời cô nói là thật?" Vệ Chiếu nói.

"Đương nhiên là thật." Vệ Liên Hoa khẳng định, "Chẳng mấy chốc Lý gia sẽ có rung chuyển, nếu như anh chịu giúp em thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều."

"Được, vậy tôi đồng ý với cô. Nếu như nửa năm sau tôi phát hiện lời cô nói là giả thì đừng trách tôi trở mặt!"