Xuyên Qua 20 Năm Ta Bỗng Trở Thành Thiên Tài

Chương 1: Thiên Địa Dị Tượng Xuất Hiện



Cố Trạc Phong xuyên đến tu chân giới được hai mươi năm. Một cách vi diệu nào đó mà hắn được một bầy lang đem về "nuôi nấng" đích xác thì là nuôi để làm "Lương thực dự trữ" suốt bảy năm trời. Đến năm bảy tuổi thì "vô tình" đi lạc ra ngoài khu rừng, còn bị người ta hiểu lầm thành khất cái nhặt về Vân Trạch Tông làm đệ tử ngoại môn, ngốc lăng ở đó mười ba năm trời dòng dã.

Không nói đến sống ở Vân Trạch Tông mười ba năm mà hắn vẫn không làm được cái trò chống gì, gần như bị lãng quên, nói chính xác hơn thì là giống tàng hình hơn.

Trên hết ở trong khu rừng nhỏ kia thì còn có bầy lang làm bạn cùng, còn ở Vân Trạch Tông thì lẽ bóng cô đơn một mình suốt mười ba năm, đến sinh thần cũng là một mình tự mình đón.

Sinh thần tuổi hai mươi vừa qua chưa được bao lâu, cụ thể là đã qua giờ mão đến buổi sáng ngày hôm sau, Cố Trạc Phong liền đờ đẫn suốt một canh giờ.

(cho ai không biết thì là: Giờ mão là từ 7-9h. 1 canh = 2 giờ)

Vốn là suốt mười chín năm trời làm một người "không tài cũng chả có sắc" thì sau một đêm mà xoay vòng vòng trở nên thay đổi hoàn toàn chỉ duy nhan sắc là không có thay đổi nói ra sẽ ai tin?

Thế nhưng mà, để Cố Thiếu Hiệp-Cố Tàng hình- nói cho mọi người nghe, chuyện là mới sáng ra vừa mở mắt, hắn liền như ngày thường đánh răng rửa mặt, soạn đồ các kiểu, tốc tai......à thì nói chung là gọn gàng, thế nhưng đây lại không phải chuyện chính, chính là vừa mở cửa chưa hiểu cái gì sự việc liền thấy loạt người kéo đến Trạch viện ngoại môn chỗ hắn cư, đã thế còn có mấy vị phong chủ.

Vừa tiến lên muốn hỏi vị đệ tử nội môn đứng gần hắn liền bị người ta phũ phàng như không nhìn thấy mà lướt qua hắn.

Cố Trạc Phong:..........

Tuy là đã quen nhưng mà......có cần đến một cái liếc mắt cũng không nỡ cho hắn không?

Cố Trạc Phong dù sao cũng đã quen với tình cảnh bị cho là người dưng nước lã, nên là cũng chả có biểu tình tức giận hay ngơ ngác gì cho cam.

Nhìn loạt người đi sâu vào trong khu rừng nhỏ sát kế trạch viên ngoại môn đệ tử, hắn liền mò theo, nhìn xem có vụ gì mà Trạch viên đệ tử ngoại môn thường ngày vắng vẻ hôm nay lại có một đống người bâu tới.

Chỉ là tới nơi sau hắn mới ngơ ngơ ngác ngác nhìn tới cái hố xuất hiện trước mắt đây.

Nói không đùa, cái hố này phải cao tới ba mươi mét, rộng hai mươi mét chứ chả đùa, đã thế còn tặng kèm thêm một con Cự Mãng Huyễn Xà yêu thú cấp 8, bị nướng đen thui.

Có đệ tử muốn tiến tới xem xét liền bị Phong chủ Yên Hoa phong ngăn lại, nhìn vị đệ tử kia tồi lắc đầu, ý bảo không được tiến lên, có nguy hiểm.

Phong chủ Vân Cảnh phong tiến tới nhìn xuống cái hố đảo mắt một vòng rồi mới mở miệng nói.

"Đêm hôm qua sự tình sảy ra chắc mọi người cũng biết, thiên địa dị tượng mấy khi mới xuất hiện một lần, hôm qua không những xuất hiện còn là kéo rất lâu. Tuy không biết là bảo vật tái thế hay là thiên tài nào xuất hiện, thế nhưng mà nhìn đến Cự Mãng Huyễn Xà yêu thú cấp 8 bị đánh đến thành như vậy liền biết mức độ xuất thế của bảo vật hay vị thiên tài này."

Nghe Phong Chủ Vân Cảnh phong nói như vậy, những người có mặt ở đó đều kinh hoàng, riêng Cố Trạc Phong lại là một mình một thế giới riêng. Điều hắn muốn hỏi là, tại sao hôm qua thiên địa dị tượng xuất hiện mà hắn lại không biết? Rốt cuộc là hôm qua tại sao lại trùng hợp vào ngày sinh thần tròn hai mươi tuổi của hắn, rốt cuộc là điều may hay là điều rủi?.......Hắn sợ rồi đó (・–・;)ゞ

Cố Trạc Phong cũng không muốn ở đây nhìn cái hố cùng con Cự mãng huyễn xà này nữa, dù sao đây lại chả có gì liên quan đến hắn, vẫn nên là về trạch viên hảo hảo tu luyện, chuẩn bị cho đợt loại sơ vòng đệ tử ngoại môn sắp tới, nói ra hơi ngại thì hắn chưa có tham gia ngày nào vì vốn rằng hắn chả có ai chú ý tới nên đã bị lãng quên đi.

Tuy nhiên, lần này hắn phải nổ lực để lấy lại phong độ ngày nào, cố gắng vượt qua đợt loại sơ vòng lần này trở thành đệ tử nội môn, tuy là với cái tu vi luyện khí Thất kì này, nhưng không phải có câu là chỉ cần có gắng thì sẽ thành công sao?! Cố Trạc Phong tự nhủ với lòng như vậy.

——————————————————

- Góc Vườn nhỏ nhà Tử-

Cố Trạc Phong: ta cảm thấy mình bị tàng mình quá mức.........

Tử: ♡(ӦvӦ。) yên tâm, anh còn bị lơ ngắn lém, tầm vài chục chương nữa thôi là hết tàng hình ngày......à thì ít nhất chục chương, nhiều thì chắc ba chục (●´⌓`●)

Cố Trạch Phong:.......-`д´-

- -------------------hoàn chương 1 --------------------