Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 69: Cả hai đều ngã xuống? Đừng hòng



Nội tâm Bách Thần muốn hỏng mất, cái tình tiết cả hai cùng nhau ngã xuống đất lại sắp diễn ra lại lần nữa rồi.

Ngã, ngã riết rồi cũng quen.

Nói chậm nhưng việc xảy ra mau, tại thời điểm Bách Thần theo bản năng mà giơ tay ra đỡ thì Tiêu Lẫm đã nhanh hơn một bước, y nghiêng người che chắn ở phía trước hắn.

Lúc Khương Hạo Sâm ngã tới, Tiêu Lẫm đột nhiên giơ hai ngón tay, tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà điểm lên vai cậu hai cái, có thể nói động tác y nhanh đến mức chỉ còn thấy mỗi tàn ảnh.

Sự việc thần kỳ như thế vậy mà xảy ra, cơ thể Khương Hạo Sâm vẫn nghiêng về phía trước nhưng bị.... định trụ!

Gương mặt thanh tú của cậu còn đang duy trì trạng thái sợ hãi trước khi sắp ngã.

Bách Thần là một đội viên đặc cần, sống cả hai đời, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện vượt xa nguyên lý khoa học như thế nên không tránh được ngây ngốc cả người.

Võ công của Tiêu Lẫm chẳng lẽ còn lợi hại hơn Lâm Phi Vân gấp nhiều lần sao?

Khó trách Lâm Phi Vân từ bỏ tiền đồ, cam tâm tình nguyện làm thị vệ cho y, khăng khăng một mực vì y mà hiến sức lực, trong đó trừ bỏ trung tâm hẳn còn có một phần sùng bái và kính ý.

Bách Thần thực may mắn có Tiêu Lẫm ra tay tương trợ, hắn không hề muốn cùng Khương công tử ôm ngã ra đất đâu.

"Tiêu Lẫm!" Khương Hạo Nhiên đứng phắt dậy, rống giận, "Ngươi điểm huyệt đạo của đệ đệ ta làm gì!"

Tiêu Lẫm nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi vẫn thích nhìn đệ đệ ngươi té ngã hơn đúng không? Có rảnh rỗi nói lời vô nghĩa không bằng tới đây đỡ lấy hắn đi."

Khương Hạo Nhiên mày rậm mắt to tức giận trầm giọng hừ một tiếng, sau đó chạy tới nhanh tay đỡ lấy Khương Hạo Nhiên, "Còn không mau giải huyệt cho đệ ta!"

Tiêu Lẫm lại điểm lên vai cậu hai cái, Khương Hạo Sâm bị ấn xuống giống như "Truyền phát tin", hoạt động trở lại.

"Đã bảo đệ đừng có chạy, đừng có chạy rồi mà." Tuy Khương Hạo Nhiên mắng cậu nhưng ngữ khí lại mang theo sự quan tâm, "Đệ còn lỗ mãng như vậy thì ta và phụ thân sẽ không cho đệ đến nha môn nữa, để đệ ở trong nhà tĩnh dưỡng."

"Thực xin lỗi.", sắc mặt Khương Hạo Sâm có chút trắng bệch, áy náy nói, "Tại đệ vui quá, không chú ý liền.... Ca, Thần đệ, thực xin lỗi."

Ngữ khí Khương Hạo Nhiên hòa hoãn, "Biết thì tốt."

"Không sao." Bách Thần tươi cười, "Không phải không có bị ngã sao."

Nói đến việc này Khương Hạo Nhiên lập tức tức giận, trừng mắt nhìn Tiêu Lẫm.

..... Xem ra người này là một kẻ cuồng bảo vệ đệ đệ, Bách Thần thầm nghĩ.

Tiêu Lẫm nói: "Rồi giờ sao, mời bọn ta tới ăn cơm nhưng lại không cho bọn ta ngồi xuống?"

"Mời ngồi." Khương Hạo Sâm làm động tác thỉnh, sau đó kéo Bách Thần ngồi xuống.

Tiêu Lẫm:.......

Khương Hạo Nhiên:......

"Đông Tử,, đóng cửa lại, ngươi thủ ở cửa." Khương Hạo Nhiên phân phó.

"Vâng, chủ tử."

Gã sai vặt tên Đông Tử lui ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

....... Truyện được edit bởi Khổ Qua Hầm nhà Thiên Dạ Vũ Sắc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến truyện.......

Rượu và thức ăn đã đều được chuẩn bị tốt, một bàn toàn là những món ăn ngon lành trân quý, dụ dỗ Bách Thần thèm ăn.

Sau khi cả bốn người ngồi xuống, Khương Hạo Sâm nâng chén kính rượu: "Tụ hội hôm nay là do ta muốn tổ chức, ta thực sự rất thích Thần đệ, ta cũng hắn nhất kiến như cố, đặc biệt thân thiết."

Tiêu Lẫm:......

"Ý của đệ ta là thích kiểu thích giữa bằng hữu với nhau." Khương Hạo Nhiên thấy tay Tiêu Lẫm vươn ra lấy ly rượu đột nhiên khựng lại, vội vàng thay đệ đệ nhà mình giải thích, "Hạo Sâm từ nhỏ đã được nhà bọn ta bảo hộ mà lớn, tuy rằng đã đọc đủ thứ thi thư, văn chương chữ viết đều rất hoàn mỹ, nhưng lại không có bằng hữu nào, nay nhìn thấy Bách công tử tính tình ôn hòa, đệ đệ ta cảm thấy thực thân thiết."

"Đúng đúng, chính là như vậy." Khương Hạo Sâm tươi cười nhìn Bách Thần, "Từ lần gặp nhau vào ngày khảo thí đó, đã thật lâu ta chưa gặp lại ngươi, cho nên ta liền năn nỉ đại ca nhờ huynh ấy mở tiệc khoản đãi ngươi và Tiêu công tử."

Cặp mắt sáng lấp la lấp lánh kia không hề có một tia lừa dối, lòng Bách Thần không khỏi mềm nhũn, "Sau này lúc giữa trưa chúng ta có thể đến nhà ăn cùng ăn cơm với nhau."

Khương Hạo Sâm vui vẻ nói: "Được, khi đó ta sẽ đến Đại Lý Tự tìm ngươi."

"Hiện tại không được." Khương Hạo Nhiên nói, "Giữa trưa Đông Tử sẽ đưa thuốc đến nha môn, đệ phải uống thuốc, chờ thân thể tốt một chút rồi lại nói."

"Dạ được."

Thần sắc cao hứng của Khương Hạo Sâm nhanh chóng nhạt đi, tựa như con thỏ trắng lớn buồn bã gục hai lỗ tai xuống.

"Khó khăn mới có dịp được gặp lại nhau, chúng ta cùng cụng ly đi." Bách Thần thấy không khí có chút ngưng đọng, kéo trọng điểm về.

Khương Hạo Sâm lấy trà thay rượu, bốn người bọn họ lấy ly này làm màn dạo đầu.

Rượu quá ba tuần, không khí cũng dần ấm lại một chút, tuy rằng cơ bản chỉ có Bách Thần và Khương Hạo Sâm cùng trò chuyện, còn hai vị kia giống như sát thần mà vùi đầu uống rượu dùng bữa.

"Hôm nay ngươi mời bọn ta tới ngoại trừ thỏa mãn ước nguyện của lệnh đệ ra thì hẳn còn có việc khác phải không?" Tiêu Lẫm vừa uống xong một ly rượu thình lình mở miệng.

Kỳ thật Bách Thần cũng đã sớm nhận ra hai người kia có chút giống với kiểu vương bất kiến vương, quen thuộc về quen thuộc, quan hệ như thế nào cũng không tính tốt như loại này.

Khương Hạo Nhiên đột ngột mời khách ăn cơm, còn chọn địa điểm tại nơi này, thực sự có chút kỳ quái.

Nghe Tiêu Lẫm hỏi trắng ra như thế, một bên lông mày Khương Hạo Nhiên nhướng lên, hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện mà móc từ trong tay áo ra một phong thư, đưa tới trước mặt y.

Tiêu Lẫm bất động thanh sắc mở phong thư ra, bên trong là một tờ giấy mỏng.

Phía trên chỉ có mấy chữ to, Tiêu Lẫm cũng không có ý tránh né nên Bách Thần nhìn thấy ba chữ to đó.

Vô Ảnh Lâu.

"Làm cách nào mà ngươi biết là bọn họ?" Tiêu Lẫm nhíu mày, thu hồi tờ giấy kia.

"Việc này không cần ngươi quan tâm." Khương Hạo Nhiên đưa cho Khương Hạo Sâm một chén canh, "Quan trọng là ai sai bọn chúng làm."

Vô Ảnh Lâu..... Đây không phải là tổ chức sát thủ giết đại đội áp tải sao?

Khương Hạo Nhiên cung cấp cho Tiêu Lẫm tin tức này, hiển nhiên không phải là nói đến cái án tử kia, chẳng lẽ là.... nguyên nhân Tiêu Lẫm ngã ngựa?!

Nếu chuyện này có quan hệ với Vô Ảnh Lâu thì tất nhiên có người đứng sau thuê bọn chúng.

Mà Vô Ảnh Lâu lại có quan hệ với phản quan trong triều lẫn người Đột Kiệt....

Càng nghĩ càng thấy sợ.

"Ba chữ này, không có giá trị gì lớn." Thần sắc Tiêu Lẫm bất biến.

"Ngươi thật đúng là kẻ giảo hoạt." Khương Hạo Nhiên lại từ trong tay áo lấy ra một quyển sách nhỏ làm bằng da trâu, đẩy đến trước mặt Tiêu Lẫm.

(Xin lỗi vì đã chen ngang nhưng mà khi edit đến đoạn anh Nhiên cứ chốc lát lại moi trong tay áo ra một món đồ thì lại nghĩ ngay đến Doraemon =)))))

Biểu tình trên mặt Tiêu Lẫm rốt cuộc đã có biến hóa.

Y mở quyển sách nhỏ kia ra, một tờ lại một tờ nhanh chóng lật xem, sau đó ánh mắt ngưng tại một nơi nào đó, sắc mặt y xanh mét, sát khí trong mắt ngưng tụ.

Chẳng qua thần sắc này thực mau dịu đi, Tiêu Lẫm khôi phục trạng thái bình tĩnh không gợn sóng.

"Cái đồ chơi này, ngươi lấy từ đâu?" Tiêu Lẫm nói, "Mấy người kia còn chưa tìm ra."

"Mấy người kia" hẳn là mấy người trong triều đình liên hợp với bộ môn điều tra, còn về quyển sách nhỏ này chính là sổ sách cơ mật của Vô Ảnh Lâu.

Vẻ mặt Khương Hạo Nhiên ngạo kiều: "Ta có biện pháp của ta, không cần hỏi nhiều."

"Nhưng mà mấy thứ này muốn xử lý như thế nào, phải xem bản thân ngươi." Khương Hạo Nhiên bổ sung nói, "Dù sao đây cũng là việc rút dây động rừng."

"Vì sao ngươi lại muốn giúp ta?" Tiêu Lẫm giương mắt, "Ngươi và ta cũng không tính là bằng hữu."

"Ta còn nợ ngươi ân cứu mạng lần đó." Khương Hạo Nhiên nói, "Ta là người không muốn thiếu ân tình của người khác, từ đây về sau, ta ngươi vẫn như trước, không phải bằng hữu."

Tiêu Lẫm nhàn nhạt, "A, ta thiếu chút nữa là quên có chuyện này."

".... Ngươi!" Khương Hạo Nhiên tức giận, nhưng sau cùng chỉ hừ lạnh một tiếng nói, "Sớm biết vậy đã không giúp ngươi, dù sao ngươi cũng không nhớ rõ."

Bách Thần không khỏi cười thầm, hai người bọn họ thật đúng có ý tứ, Tiêu Lẫm chỉ cần dùng dăm ba câu liền có thể kích Khương Hạo Nhiên dậm chân tạc mao.

"Một khi đã như vậy, cảm tạ." Tiêu Lẫm thu hổi quyển sách, tiếp tục uống rượu ăn cơm.

"Kỳ thật ta còn có một chuyện muốn nhờ." Lần này Khương Hạo Nhiên thu hồi biểu tình ngạo kiều, đổi sang nghiêm trang, hắn ta nhìn về phía Bách Thần, ôm quyền, "Bách công tử, ta có một thỉnh cầu."

Bách Thần cảm thấy kỳ quái, Tiêu Lẫm càng cảm thấy kỳ quái, hai ngươi trao đổi ánh mắt, cả hai đều không rõ Khương Hạo Nhiên đây là có ý tứ gì.

"Khương công tử, có chuyện cứ nói thẳng." Bách Thần nói.

"Vậy được rồi." Khương Hạo Nhiên nhìn thoáng qua đệ đệ đang ngồi bên cạnh, "Là việc của Hạo Sâm, ta muốn thỉnh Bách công tử giúp Hạo Sâm xem bệnh."

"Ta?" Bách Thần rất kinh ngạc, "Ta đâu phải là đại phu, sao biết cách nào giúp Hạo Sâm huynh chữa bệnh được."

Mấu chốt là tiểu não không phát triển, là vấn đề xuất phát từ hệ thần kinh, hắn thật sự là trị không được!

"Không phải là việc đệ ấy đi đường không xong dễ bị ngã ra đất." Như đoán được ý nghĩ của Bách Thần, Khương Hạo Nhiên nói, "Vấn đề nằm ở chỗ khi đệ ấy ngã liền ngất."

Bách Thần:......

Cái này hắn càng không biết!

Không đợi Bách Thần nói chuyện, Khương Hạo Nhiên lại nói: "Chân của Tiêu công tử chính xác là do Bách công tử chữa khỏi đúng không? Ta tin y thuật của ngươi rất cao minh, thỉnh ngươi cứu đệ đệ ta."

Tiêu Lẫm không tính phủ nhận, nhíu mày hỏi: "Ai nói cho ngươi?"

"Việc này không cần ai phải nói cho ta." Khương Hạo Nhiên khẽ cười một tiếng, "Vài vị trong thái y viện kia trị cho ngươi lâu như vậy cũng không thấy có chút chuyển biến tốt nào, ngay cả đứng lên còn làm không được, trong khi đó, Bcash công tử gả cho ngươi không tới nửa năm là ngươi có thể đi đường, nguyên do trong đó khó có thể nhận ra sao?"

"Khương công tử, không phải ta không muốn giúp Hạo Sâm huynh chữa bệnh mà là do ta chỉ biết một ít châm liệu và thuật mát xa, vừa văn phù hợp với chứng bệnh của Tiêu công tử." Bách Thần có chút khó xử, nói, "Bệnh trãng té ngã của Hạo Sâm huynh ta chưa gặp qua bao giờ. Xin thứ cho ta nói thẳng, nếu tìm lương y mãi mà vẫn không tra ra được nguyên nhân bệnh, có lẽ Khương công tử nên đổi một suy nghĩ khác."

"Suy nghĩ gì?" Khương Hạo Nhiên khó hiểu.

"Thí dụ như, có phải có người hạ độc Hạo Sâm huynh hay không." Bách Thần nói, "Có chút độc dược thuộc dạng mãn tính, mỗi ngày trong đồ ăn thả một chút, người bị hạ độc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có phản ứng gì khác, có bắt mạch theo cách thường cũng không thể phát hiện ra là bị trụng độc, nhưng năm rộng tháng dài, độc dược này sẽ chậm rãi phát huy."

Khương Hạo Nhiên tinh tế cảm nhận lời Bách Thần nói, biểu tình trở nên nghiêm túc, tựa hồ đang tự hỏi việc này có khả năng hay không.

Trong khi đó Khương Hạo Sâm hít hà một hơi, "Không thể nào? Có người hạ độc ta?"

"Ta chỉ là đưa ra một lối suy nghĩ thôi." Bách Thần nói, "Cụ thể có thật hay không, yêu cầu các ngươi trở về xác minh."

"Nhưng đồ ăn nước uống lẫn cả thuốc đều là do nhũ mẫu (*) làm cho ta." Vẻ mặt Khương Hạo Sâm không tin, vành mắt mau đỏ lên, "Bà tử nhỏ đã chăm sóc ta, sao lại hại ta được."

(*) Nhũ mẫu = bà vú

"Cuối cùng có phải hay không, điều tra thì sẽ biết." Khương Hạo Nhiên một quyền đập lên bàn ăn, mặt bàn trước mặt anh tức khắc xuất hiện vài khe nứt.

"Nếu thật sự tra ra vấn đề, bọn chúng nhất định phải chết."

Trao đổi tình báo, nhà hai người đều có việc tư muốn tự mình xử lý, vì thế bữa tiệc này mau chóng kết thúc.

Thời điểm trở về, Tiêu Lẫm lại lấy quyển sách nhỏ ta, đọc một lần.

"Đồ vật này ngươi tính toán giải quyết như thế nào?" Tuy nói không liên quan đến chuyện của hắn, nhưng Bách Thần vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, "Bên trong có tên khách nhân thuê giết phạm nhân sao?"

Tiêu Lẫm lắc đầu, "Đây là sách của một năm trước."

"Vậy có phải là hắn không?" Bách Thần hỏi.

Tiêu Lẫm gật đầu, nhắm hai mắt lại, "Để ta nghĩ lại, nên làm cái gì bây giờ."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Bách Thần: Không ngờ ngươi còn có cái tài này, thất kính thất kính.

Người họ Tiêu: Còn có nhiều việc không thể ngờ, lần sau lại cho ngươi xem.

Bách Thần: Không cần, cảm ơn.

Người họ Tiêu:.....

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!