Nội tâm Bách Thần muốn hỏng mất, cái tình tiết cả hai cùng nhau ngã xuống đất lại sắp diễn ra lại lần nữa rồi.
Ngã, ngã riết rồi cũng quen.
Nói chậm nhưng việc xảy ra mau, tại thời điểm Bách Thần theo bản năng mà giơ tay ra đỡ thì Tiêu Lẫm đã nhanh hơn một bước, y nghiêng người che chắn ở phía trước hắn.
Lúc Khương Hạo Sâm ngã tới, Tiêu Lẫm đột nhiên giơ hai ngón tay, tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà điểm lên vai cậu hai cái, có thể nói động tác y nhanh đến mức chỉ còn thấy mỗi tàn ảnh.
Sự việc thần kỳ như thế vậy mà xảy ra, cơ thể Khương Hạo Sâm vẫn nghiêng về phía trước nhưng bị.... định trụ!
Gương mặt thanh tú của cậu còn đang duy trì trạng thái sợ hãi trước khi sắp ngã.
Bách Thần là một đội viên đặc cần, sống cả hai đời, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện vượt xa nguyên lý khoa học như thế nên không tránh được ngây ngốc cả người.
Võ công của Tiêu Lẫm chẳng lẽ còn lợi hại hơn Lâm Phi Vân gấp nhiều lần sao?
Khó trách Lâm Phi Vân từ bỏ tiền đồ, cam tâm tình nguyện làm thị vệ cho y, khăng khăng một mực vì y mà hiến sức lực, trong đó trừ bỏ trung tâm hẳn còn có một phần sùng bái và kính ý.
Bách Thần thực may mắn có Tiêu Lẫm ra tay tương trợ, hắn không hề muốn cùng Khương công tử ôm ngã ra đất đâu.
Kỳ thật Bách Thần cũng đã sớm nhận ra hai người kia có chút giống với kiểu vương bất kiến vương, quen thuộc về quen thuộc, quan hệ như thế nào cũng không tính tốt như loại này.
"Không phải là việc đệ ấy đi đường không xong dễ bị ngã ra đất." Như đoán được ý nghĩ của Bách Thần, Khương Hạo Nhiên nói, "Vấn đề nằm ở chỗ khi đệ ấy ngã liền ngất."
Bách Thần:......
Cái này hắn càng không biết!
Không đợi Bách Thần nói chuyện, Khương Hạo Nhiên lại nói: "Chân của Tiêu công tử chính xác là do Bách công tử chữa khỏi đúng không? Ta tin y thuật của ngươi rất cao minh, thỉnh ngươi cứu đệ đệ ta."
Tiêu Lẫm không tính phủ nhận, nhíu mày hỏi: "Ai nói cho ngươi?"
"Việc này không cần ai phải nói cho ta." Khương Hạo Nhiên khẽ cười một tiếng, "Vài vị trong thái y viện kia trị cho ngươi lâu như vậy cũng không thấy có chút chuyển biến tốt nào, ngay cả đứng lên còn làm không được, trong khi đó, Bcash công tử gả cho ngươi không tới nửa năm là ngươi có thể đi đường, nguyên do trong đó khó có thể nhận ra sao?"
"Khương công tử, không phải ta không muốn giúp Hạo Sâm huynh chữa bệnh mà là do ta chỉ biết một ít châm liệu và thuật mát xa, vừa văn phù hợp với chứng bệnh của Tiêu công tử." Bách Thần có chút khó xử, nói, "Bệnh trãng té ngã của Hạo Sâm huynh ta chưa gặp qua bao giờ. Xin thứ cho ta nói thẳng, nếu tìm lương y mãi mà vẫn không tra ra được nguyên nhân bệnh, có lẽ Khương công tử nên đổi một suy nghĩ khác."
"Suy nghĩ gì?" Khương Hạo Nhiên khó hiểu.
"Thí dụ như, có phải có người hạ độc Hạo Sâm huynh hay không." Bách Thần nói, "Có chút độc dược thuộc dạng mãn tính, mỗi ngày trong đồ ăn thả một chút, người bị hạ độc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có phản ứng gì khác, có bắt mạch theo cách thường cũng không thể phát hiện ra là bị trụng độc, nhưng năm rộng tháng dài, độc dược này sẽ chậm rãi phát huy."
Khương Hạo Nhiên tinh tế cảm nhận lời Bách Thần nói, biểu tình trở nên nghiêm túc, tựa hồ đang tự hỏi việc này có khả năng hay không.
Trong khi đó Khương Hạo Sâm hít hà một hơi, "Không thể nào? Có người hạ độc ta?"
"Đồ vật này ngươi tính toán giải quyết như thế nào?" Tuy nói không liên quan đến chuyện của hắn, nhưng Bách Thần vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, "Bên trong có tên khách nhân thuê giết phạm nhân sao?"